Liễu Hiếu ở trên lầu, thấy Liễu Tiếu bình an vô sự bị người kéo xuống võ đài, mới thở phào nhẹ nhõm một. Ngay lập tức lại trầm mặt xuống, vội vã chạy xuống lầu.
Một mình Thập Cửu ngồi tại chỗ sững sờ, hai người kia không phải là một đôi sao? Như thế nào vị kia lại tùy tùy tiện tiện nhảy lên võ đài tham gia luận võ chọn rể ngay trước mặt mọi người như thế? Nhìn bóng lưng nổi giận lôi đình của Liễu Hiếu, hắn thầm thở dài trong lòng, một mỹ nhân như vậy mà cũng bị vứt bỏ, đúng là nam nhi từ xưa đã bạc tình nha.
Liễu Hiếu cố gắng chen qua đám người, hắn phải nhanh chóng tìm được Tiểu Liễu Tử, sau đó hung hăng giáo huấn nàng một trận.
Nhưng thực sự là có quá nhiều người, hắn mất sức chín trâu hai hổ cũng không đi được bao xa.
Liễu Hiếu vốn đã đủ mất hứng, cơn giận lập tức bùng lên, lòng sinh ác độc, giơ tay lên, vẩy ra một ít bột phấn về phía trước.
Lập tức, phía trước có người ôm đầu, nói với người bên cạnh: “Đột nhiên ta cảm thấy chóng mặt quá.
”
“Ngươi cũng chóng mặt sao? Ta cũng đang chóng mặt đây.
” Vừa nói, vừa ngáp một cái. “Còn buồn ngủ nữa.
”
Cứ như bệnh truyền nhiễm, mọi người xung quanh cũng dần dần bắt đầu ngáp.
Cuối cùng có người không nhịn được nữa, “Không được rồi, ta buồn ngủ quá, ta đi về ngủ đây.
” Vừa nói, vừa xoay người lảo đảo đi ra ngoài.
“Ta cũng đi về ngủ đây.
” Lại thêm một người rời đi theo.
Chẳng bao lâu sau, đám người phía trước Liễu Hiếu đã rời đi hơn phân nửa, Liễu Hiếu cũng dễ dàng chen đến cạnh võ đài. Hắn đưa mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy Liễu Tiếu đi ra từ bên trong một căn nhà nhỏ bên cạnh võ đài, vội vàng lao lên, tóm lấy nàng, kéo nàng đi xuyên qua đám người, rẽ vào một con hẻm yên tĩnh.
“Ngươi…” Liễu Hiếu đang chuẩn bị giáo huấn, lại bị Liễu Tiếu ngắt lời.
“Ngươi nhìn này, ngươi nhìn này.
” Liễu Tiếu lấy ra một thẻ bằng gỗ có khắc một chữ “Đường” tinh xảo đưa cho hắn xem. “Có tấm thẻ này, chúng ta có thể ăn uống ngủ nghỉ ở đây mà không tốn tiền, tất cả đều tính vào công trướng của Đường gia.
” Liễu Tiếu vẻ mặt hớn hở, cái này có thể miễn cưỡng bù đắp cho nỗi đau không lấy được nhiều vàng hơn của nàng.
Liễu Hiếu bất lực thở dài. “Chẳng lẽ ngươi định đi làm nữ tế (con rể) cho Đường gia thật sao? Cho dù trông ngươi giống nam nhân thì ngươi vẫn là nữ hài tử cơ mà, làm sao ngươi cưới người ta được?”
Liễu Tiếu không sao cả vẫy vẫy tay. “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, có nhiều người qua được vòng thứ nhất như vậy, nhất định là còn phải đấu tiếp, đến lúc đó ta cố ý thua trận là được.
” Giơ lên tấm thẻ gỗ trong tay, “Đi thôi, chúng ta đi tìm khách sạn xa hoa nhất để ở, nghỉ ngơi cho thật tốt thôi.
”
Liễu Hiếu giữ chặt lấy nàng, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Liễu Tử, nếu có một ngày, ta và một thỏi vàng đồng thời rơi xuống vách núi, thì ngươi sẽ cứu ta hay cứu vàng?”
Liễu Tiếu không hề suy nghĩ, trả lời hắn ngay lập tức: “Đương nhiên là cứu ngươi.
”
Liễu Hiếu vui vẻ trong lòng.
Liễu Tiếu lại nói tiếp: “Vàng bị rơi một lần cũng không sao cả, ta cứu ngươi trước rồi đi xuống vách núi nhặt vàng lên là được.
”
Mặt Liễu Hiếu trầm xuống: “Không được, vàng bị rơi xuống rồi sẽ không nhặt lại được.
”
“Cái gì?” Liễu Tiếu bị đả kích nặng nề.
“Nếu đã cứu ta, vàng rơi xuống vách núi sẽ không tìm lại được.
” Liễu Hiếu phụng phịu cường điệu lại lần nữa, sau đó dùng tay miêu tả một thỏi vàng thật to, “Là một thỏi vàng lớn thế này.
”
“Vậy ta sẽ cứu cả hai.
”
“Không được, không đủ thời gian, ngươi chỉ có thể cứu một thôi.
”
Liễu Tiếu cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, ngẩng mạnh đầu lên, hỏi: “Vì sao ngươi lại rơi xuống vách núi cùng một thỏi vàng lớn vậy chứ?”
Liễu Hiếu bị nàng hỏi đến ngẩn người, lập tức đáp: “Có thể là có người cố ý đẩy ta xuống vách núi, người nọ sợ ngươi cứu ta, lại biết ngươi yêu tiền, cho nên đặc biệt ném một thỏi vàng lớn như vậy xuống.
”
“Vì sao ngươi kia lại muốn đẩy ngươi xuống vách núi?”
“Cái này…” Liễu Hiếu suy nghĩ một lúc, “Có thể là vì người kia có cừu oán với ta.
”
Liễu Tiếu gật gật đầu, “Tốt lắm, ngươi nhanh liệt kê những người có cừu oán với ngươi ra giấy đi, chờ giải quyết xong chuyện của Ninh Tiểu Mộng, ta sẽ đi xử lí kẻ thù của ngươi giúp cho, ngươi sẽ không cần sợ sẽ có người đẩy ngươi xuống vách núi nữa.
” Như vậy ta cũng không cần suy nghĩ vấn đề làm người ta đau đầu như vậy nữa, Liễu Tiếu thầm nghĩ.
“Vậy cũng không được, có thể có người thầm hận ta trong lòng mà ta không biết được.
” Liễu Hiếu tức giận trừng nàng.
“Nếu như vậy, về sau ngươi đừng đến chỗ nào có vách núi nữa.
” Liễu Tiếu đề nghị.
“Nếu có người cường ngạnh bắt ta đến bên vách núi thì làm sao bây giờ?” Liễu Hiếu càng tức giận, rõ ràng là nàng coi vàng quan trọng hơn hắn.
Liễu Tiếu lại cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, vui vẻ vỗ vai Liễu Hiếu. “Yên tâm, sau này ta nhất định sẽ luyện võ giỏi đến không thể giỏi hơn được nữa, nhất định có thể cứu được ngươi, cũng có thể cứu vàng, ngươi không cần lo lắng cho ta.
” Kéo hắn đi, “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi tìm khách sạn.
”
“Không được, lỡ chuyện như vậy xảy ra trước khi võ công của ngươi còn chưa giỏi đến vậy thì làm sao bây giờ?” Liễu Hiếu kéo nàng lại.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Liễu Tiếu vẻ mặt thống khổ.
“Ngươi nhất định phải cứu ta trước.
” Liễu Hiếu hung tợn trừng mắt nhìn nàng.
“Vì cái gì…” Liễu Tiếu vừa định hỏi tại sao, miệng đã bị Liễu Hiếu che lại.
“Không được hỏi tại sao, dù sao ngươi cũng phải cứu ta. Hiểu chưa hả?” Trong mắt Liễu Hiếu bùng lên lửa giận ngập trời.
Liễu Tiếu sợ hãi gật gật đầu, thấy hắn tức giận đến thế, nàng cứ đáp ứng hắn trước vậy.
Sáng hôm sau, Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu đang ăn điểm tâm trong khách sạn thìthấy Thập Cửu vội vội vàng vàng chạy vào.
Liễu Tiếu vừa nhìn thấy hắn lập tức đứng lên nghênh đón. “Thập Cửu, lại đây cùng ăn điểm tâm đi, ta mời.
” Dù sao hôm qua Thập Cửu đã bỏ ra hai trăm lượng mời bọn họ lên lầu, hôm nay vừa lúc có thể trả nhân tình này lại cho hắn, hơn nữa tiền còn do Đường gia chi, không cần nàng tiêu tốn một đồng nào, Liễu Tiếu vui lòng của người phúc ta.
Thập Cửu vừa nhìn thấy nàng, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy đến bên bàn bọn họ ngồi xuống. “Ta đã đoán là một thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao như ngài nhất định sẽ ở trong khách sạn tốt nhất mà, quả nhiên là không sai.
”
Liễu Hiếu liếc Thập Cửu một cái, nếu không phải vì ở khách sạn không tốn tiền, bây giờ chỉ sợ hắn phải đến khách sạn rẻ nhất mới có thể tìm được bọn họ.
“Ngươi đến đây tìm ta sao? Có chuyện gì không?” Liễu Tiếu hỏi Thập Cửu.
“Thiếu hiệp, hôm qua ngài đã lên võ đài, còn thắng Đường Di sao?”
Liễu Tiếu gật gật đầu.
“Cái kia,
” Trên mặt Thập Cửu đầy ý cười, “Thiếu hiệp, trận đấu hôm nay được cử hành trong Đường môn, người thường không vào được, ngài có thể…”
Không chờ Thập Cửu nói hết lời, Liễu Hiếu đã đứng lên: “Ngươi vừa nói là trận đấu hôm nay được cử hành trong Đường môn?”
Thập Cửu gật gật đầu.
“Làm sao ngươi biết được?” Liễu Tiếu hỏi hắn.
“Hồi sáng ta đã đi nghe ngóng.
”
“Là vậy à…” Liễu Hiếu kéo Liễu Tiếu, định quay về phòng thương lượng đối sách một chút, nhân cơ hội lấy được “Sưu Hồn Châm” kia tới tay.
“Chờ chút.
” Thập Cửu vội vàng giữ chặt tay áo Liễu Tiếu. “Thiếp hiệp, ngài dẫn ta đi cùng được không.
”
Liễu Tiếu dừng chân, quay đầu nhìn Thập Cửu, sau đó hỏi hắn: “Ngươi ra bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm lượng, ta ra năm trăm lượng.
” Thập Cửu lập tức cảm thấy có hi vọng.
“Năm trăm lượng.
” Liễu Tiếu nghĩ nghĩ, “Thêm hai trăm lượng nữa liền mang ngươi đi.
”
“Được, được.
” Thập Cửu vội vàng đáp ứng.
Liễu Tiếu vươn tay, Thập Cửu lập tức lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong lòng ra dâng lên.
Liễu Tiếu đếm ngân phiếu, nhét vào trong lòng, vẻ mặt hớn hở vỗ vỗ vai Thập Cửu: “Tốt lắm, bây giờ ta phải lên lầu chuẩn bị một chút, ngươi cứ ở đây ăn chút gì đi.
” Kéo Liễu Hiếu đang xụ mặt đứng một bên đi lên lầu.
Ăn điểm tâm xong không quá lâu, quả nhiên có người của Đường môn đến thông báo với Liễu Tiếu rằng trận đấu hôm nay cử hành trong Đường môn.
Mà Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu đã ở trong phòng bàn bạc hồi lâu, hai tân binh mới vào giang hồ chẳng bàn bạc ra được gì, đành quyết định hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Đi xuống lầu, dẫn theo Thập Cửu, ba người đi về phía Đường môn.
Liễu Hiếu đội mũ sa đi bên cạnh Thập Cửu, làm như vô tình hỏi: “Thập Cửu, ngươi đã từng nhìn thấy bảo bối ‘Sưu Hồn Châm’ của Đường môn chưa?”
Thập Cửu lắc đầu, “Chưa, trên giang hồ có rất ít người được thấy.
”
Liễu Hiếu gật gật đầu, “Ngươi cũng chưa thấy bao giờ sao. Trên giang hồ nhất định có rất nhiều người muốn biết ‘Sưu Hồn Châm’ trông như thế nào, nếu trên giang hồ có người bán tài liệu liên quan đến ‘Sưu Hồn Châm’, ta nhất định sẽ mua một quyển về đọc.
”
“Đúng vậy nha, nếu có, ta cũng muốn mua một quyển.
” Thập Cửu nói, nói một hồi đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Liễu Hiếu nhìn bộ dạng hắn, ung dung nói tiếp: “Không biết lần này có cơ hội nhìn thấy Sưu Hồn Châm hay không đây.
”
Thập Cửu nhìn hắn, hạ giọng thật thấp nói: “Ngươi cũng muốn nhìn sao?”
Liễu Hiếu gật gật đầu.
“Thật ra thì trước khi đi, lão đại cho ta một tấm bản đồ của Đường môn, trong đó có tàng bảo thất của Đường môn, Sưu Hồn Châm nhất định là ở bên trong.
” Thập Cửu cẩn thận nhìn quanh một lượt, “Hay là chúng ta tìm cơ hội đi vào đó xem một chút đi.
” Sau đó hắn có thể nắm được thông tin chi tiết về Sưu Hồn Châm đưa cho lão đại kính yêu của hắn, để lão đại xuất bản quyển sách đặc biệt về Sưu Hồn Châm, cũng để mọi người có cái mà quảng bá.
“Được.
” Liễu Hiếu vừa trả lời, vừa gật gật đầu với Liễu Tiếu nãy giờ luôn dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.
Đến Đường môn, Liễu Tiếu lấy ra tấm thẻ gỗ, đệ tử gác cổng của Đường môn nhận lấy tấm thẻ, ngay sau đó có người xuất hiện dẫn ba người bọn họ đi vào.
Liễu Tiếu vừa xuất hiện, Đường Điềm núp trên tiểu lâu gần đó nhìn lén lập tức kích động chụp một chưởng lên lưng Đường Lượng. “Ca, ngươi nhìn kìa, hắn đến đây, đến đây.
”
Đường Lượng thiếu chút nữa đã bị đánh dính lên tường bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tốt lắm, ca, đợi lát nữa xem hắn rút trúng ai, ngươi hãy đưa tách trà có thuốc xổ này cho người đó uống đi.
”
Đường Lượng nghe vậy lại thở dài một tiếng, trời mới biết Điềm Điềm đã cho bao nhiêu thuốc xổ vào tách trà kia, không biết tên xui xẻo kia có tiêu chảy đến tháng sau hay không.
Vào sân trong, Liễu Tiếu nhìn thấy ở giữa là một khoảng sân trống lớn. Ở một góc đặt mấy chục chiếc ghế, đã sắp ngồi kín. Nhưng nhiều hơn vẫn là những người đứng ở ngoài sân.
Đệ tử dẫn đường mở miệng: “Thiếu hiệp, mời ngài đi vào tìm chỗ ngồi xuống. Về phần hai vị bằng hữu này của ngài, chỉ có thể đứng đây xem, không thể tiến vào thêm nữa.
”
Liễu Tiếu quay đầu nhìn Liễu Hiếu, thấy hắn khẽ gật đầu một cái mới trả lời: “Được.
” Rồi bước vào, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Liễu Hiếu và Thập Cửu tìm một chỗ khuất dừng lại, Thập Cửu lấy từ trong lòng ra một tấm bản đồ, lật lật, lập tức vui mừng khẽ “A” một tiếng. “Nơi này cách tàng bảo thất của Đường gia vô cùng gần, rõ ràng là ở trong viện kế bên.
”
“Cái gì!
?” Không ngờ lại gặp được chuyện tốt như vậy, Liễu Hiếu lập tức xáp đầu lại gần.
“Xem này, đây là Trúc viện mà chúng ta đang đứng, kế bên là Tùng viện, theo tấm bản đồ này thì tàng bảo thất ở ngay trong Tùng viện.
” Thập Cửu chỉ vào bản đồ thuyết minh thêm cho Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu gật đầu một cái, “Tốt lắm, Thập Cửu, đợi khi trận đấu bắt đầu, không có ai chú ý chúng ta chuồn khỏi Trúc viện đi xem.
”
Không lâu sau, lại có người lục tục kéo đến, ghế rất nhanh ngồi kín. Sau khi ghế được ngồi kín, lập tức có hai nam tử trung niên uy nghiêm trông giống nhau như đúc dẫn theo tùy tùng tiến vào, ngồi vào hai chiếc ghế thái sư đã được chuẩn bị từ trước. (*ghế thái sư: gần giống ghế bành)
Ngay sau đó nam tử trung niên áo xanh chủ trì trận đấu ngày hôm qua bước ra, thông báo quy tắc của trận đấu hôm nay.
“Ngày hôm qua tổng cộng có bảy mươi ba người thắng cuộc, hôm nay chúng ta cũng cử ra bảy mươi ba đệ tử Đường gia, tiến hành luận võ một đấu một, người thắng có quyền tham gia cuộc tranh tài tiếp theo.
” Phất tay, có người bước ra, trong tay cầm chiếc hộp gỗ, bên trong là những mảnh giấy đã được gấp kĩ. “Bây giờ mời mỗi người các vị rút một mảnh giấy, số ghi trên giấy chính là số thứ tự trận đấu của các vị, cũng là số của đối thủ các vị.
”
Người nọ cầm hộp, đi đến chỗ ngồi của mỗi người để mỗi người rút một mảnh giấy, đến lượt Liễu Tiếu, Liễu Tiếu cũng tùy tiện rút một mảnh. Người nọ lại không rời đi ngay, mà lại nhỏ giọng hỏi: “Không biết số mà thiếu hiệp rút được là…”
Liễu Tiếu mở mảnh giấy ra xem, bên trên viết “tam thập nhất” (ba mươi mốt). Người nọ nhìn xong mới bước đi.
Chờ mọi người đều rút thăm xong, nam tử trung niên áo xanh tuyên bố: “Tốt lắm, bây giờ sẽ bắt đầu, nhưng ta còn đặc biệt nói rõ một điều, đệ tử của Đường môn ta nghe theo lệnh của môn chủ, sẽ cố gắng không làm các vị bị thương, cũng sẽ không ra đòn sát thủ. Cho nên thỉnh mọi người cũng ra tay đúng mực, không hạ nặng tay, nếu làm đệ tử Đường môn ta bị thương nặng, coi như thua cuộc, không được tiếp tục tham gia trận đấu ngày mai.
” Đưa tay chỉ hai người giống nhau như đúc ngồi trên ghế thái sư, “Mặc khác, hai vị này tin rằng mọi người đều đã nghe nói qua, là Đường Nhất cùng Đường Nhị trong thập đại cao thủ của Đường môn ta. Nếu hai người bọn họ cảm thấy cần thiết, có thể dừng trận đấu bất cứ lúc nào, hơn nữa thắng bại sẽ do bọn họ phán định. Làm như vậy là để phòng khi thời gian thi đấu quá dài, mong chư vị thông cảm. Tốt lắm, bây giờ ai rút được số một, mời tiến lên đứng ở giữa.
”
Có người đứng lên, bước lên trước, ngay sau đó cũng có một đệ tử Đường môn tiến lên.
Trận đấu chính thức bắt đầu, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút qua, Liễu Hiếu thấy thế, cùng với Thập Cửu thật cẩn thận, lén lén lút lút đi ra khỏi Trúc viện.
Trên lầu, Đường Điềm chờ người báo tin rời đi, cười khanh khách nhét tách trà trong tay mình nhét vào tay Đường Lượng. “Ca, hắn là số ba mươi mốt, ngươi nhanh đưa tách trà này qua cho số ba mươi mốt của bên chúng ta đi.
”
Đường Lượng đẩy tách trà lại, tràn trề hi vọng nhìn nàng. “Điềm Điềm, mặc kệ số ba mươi mốt kia là ai, nhưng dù sao hắn cũng là người của Đường môn ta, ta thấy chúng ta đừng hãm hại người ta như vậy thì hơn.
”
Đường Điềm cười meo meo, “Ca, không sao cả, chỉ là thuốc xổ mà thôi, uống vào không chết được, đi mấy chuyến nhà xí sẽ không sao. Đến, nhanh đi đi.
” Lại nhét tách trà về.
Đường Lượng lại đẩy về cho nàng, vẻ mặt khó xử. “Nhưng mà, tất cả đều là đệ tử Đường môn, loại chuyện này ta thật sự không làm được.
”
Lần này Đường Điềm không vội đẩy tách trà về lại, mà cười rộ lên như một con hồ li. “Ca, tối nay ta đặc biệt hẹn Sở Sở đền nhà chúng ta ngắm trăng đấy. Ta vốn nghĩ hồ sen trong viện của ngươi đang nở đẹp, đang định mang Sở Sở đến bờ hồ uống trà ngắm trăng xem hoa sen, bây giờ xem ra…”
Nàng còn chưa dứt lời, Đường Lượng đã đoạt lấy tách trà từ trong tay nàng, bày ra khuôn mặt tươi cười. “Ta đi, ta đi ngay bây giờ đây.
” Xoay người chạy như điên ra ngoài.