Đường Điềm ngẩng đầu, vô thần nhìn Liễu Tiếu. “Ta không khỏe, ta một chút cũng không khỏe. Giấc mộng giang hồ của ta nha…” Đột nhiên chớp mắt, nảy ra một chủ ý, lập tức lại tinh thần lên, nóng bỏng nhìn về phía Liễu Tiếu.
“Như vậy đi, ta không cần ngươi thú ta, ngươi chỉ cần giúp ta một việc là được.
”
“Giúp cái gì?” Liễu Tiếu nhìn nụ cười ngọt ngào đến sắp chảy ra mật của Đường Điềm, đột nhiên có dự cảm vô cùng bất hảo.
“Giúp ta thắng trận đấu cuối cùng vào ngày mai.
”
“Xin hỏi, việc này cùng với thú ngươi có gì khác nhau sao?” Liễu Tiếu so sánh điểm khác nhau của hai việc, cảm thấy căn bản là không có gì khác nhau, đành phải mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là khác nhau. Thú ta là thú ta, thắng trận đấu là thắng trận đấu, khác nhau rất nhiều.
” Đường Điềm vẻ mặt “ngươi thực ngốc”.
“Nhiều ở chỗ nào? Sau khi thắng trận đấu không phải là phải thú ngươi sao.
” Liễu Hiếu kéo Liễu Tiếu ra sau lưng bảo vệ, sợ nàng bị Đường Điềm lừa đi mất.
“Ai nói thắng xong nhất định phải thú ta.
” Đường Điềm liếc hắn một cái, “Liễu Tiếu có thể đào hôn cơ mà.
” Đường Điềm vừa nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ của mình, cười đến sắp không nhìn thấy mắt. “Ngươi trước giúp ta thắng trận đấu, sau đó ta giúp ngươi trốn thoát, như vậy ngươi không cần thú ta, ta cũng không cần xuất giá, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao.
” Đường Điềm nói xong, bày ra vẻ mặt tươi cười, trên mặt rõ ràng viết “mau khen ta đi, mau khen ta đi”.
Đáng tiếc Liễu Hiếu cực kì không nể mặt cười lạnh hai tiếng, “Đường đại tiểu thư, vậy sau khi Liễu Tiếu đào hôn thì sao? Gia gia ngươi sẽ tha cho Liễu Tiếu sao? Đường môn sẽ tha cho Liễu Tiếu sao? Chỉ sợ đến lúc đó Liễu Tiếu sẽ bị toàn bộ Đường môn đuổi giết, ngươi nói xem loại chuyện này chúng ta có thể giúp hay không?”
“Các ngươi không giúp ta sao?” Đường Điềm mếu máo, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên. “Van cầu các ngươi, coi như là thương tiếc ta, giúp ta đi.
”
“Thương tiếc? Ngươi có chỗ nào đáng thương? Ta như thế nào một cũng cũng không nhìn ra vậy.
” Liễu Hiếu vững như bàn thạch, “Bớt giả vờ đáng thương, chúng ta sẽ không mắc mưu đâu.
”
Xem như ngươi lợi hại! Đường Điềm thầm mắng trong lòng, biểu tình trên mặt lại càng thêm bi thương, hơi nghiêng mặt, mở lớn mắt, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu chảy ra hốc mắt. Hắc, hắc, góc độ này cùng vẻ mặt này là do bổn tiểu thư tỉ mỉ luyện tập ở trước gương vô số lần, tuyệt đối là điềm đạm đáng yêu đến cực hạn, lại thêm thiên phú ở mọi lúc mọi nơi đều có thể rơi lệ, từ trước đến nay chưa có ai chống đỡ được, nàng không tin Liễu Tiếu có thể đối phó.
Đường Điềm trong lòng đã có tính toán vừa khóc, vừa không dấu vết lén liếc nhìn Liễu Tiếu một cái.
Thấy Đường Điềm khóc thê thảm như vậy, trên mặt Liễu Tiếu hiện lên vẻ do dự, làm Đường Điềm thầm cười trộm trong lòng.
Liễu Hiếu thấy thế hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên “Ôi chao” một tiếng, ôm gáy ngồi xuống giường.
Toàn bộ lực chú ý của Liễu Tiếu lập tức bị hắn hấp dẫn, vội vàng ngồi xuống bên giường, “Ngươi làm sao vậy, làm sao vậy?”
Chỉ thấy Liễu Hiếu nước mắt lưng tròng, lông mày nhíu lại, hàm răng trắng như tuyết cắn đôi môi đỏ mọng, vô cùng ai oán nhìn Liễu Tiếu, “Tiểu Liễu Tử, cục u trên đầu ta vẫn còn hơi đau, ngươi xoa xoa giúp ta được không?”
Liễu Tiếu lập tức vươn tay tiếp tục nhẹ nhàng xoa lên cục u sau đầu hắn, vừa xoa vừa hỏi: “Độ mạnh yếu cỡ này được không, có mạnh quá hay không, nếu mạnh thì nói với ta…”
Hai người một người làm nũng giả vờ đau, một người khác vẻ mặt thương tiếc xoa xoa, hoàn toàn coi Đường Điềm như không khí.
Đường Điềm thiếu chút nữa bị hai người chọc tức đến bạo đi, thu lại vẻ ai oán cùng nước mắt trên mặt, vỗ bàn đứng lên, “Các ngươi đừng quá đáng, người ta đang khóc, đang khóc nha, các ngươi tốt xấu gì cũng phải chia cho chút chú ý chứ.
” Thật không ngờ, trình độ giả vờ đáng thương của nữ nhân này còn cao hơn cả nàng, lập tức chiếm hết lực chú ý của Liễu Tiếu, một chút cũng không chia cho nàng.
Tuyệt kĩ giả vờ đáng trước trước nay đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cư nhiên mất hiệu lực, Đường Điềm không nhịn được mất mặt, khẽ cắn môi, vỗ bàn, bắt đầu tiến hành lợi dụ. “Liễu Tiếu, nếu ngươi chịu giúp ta việc này, bổn tiểu thư tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi. Ta có thể đưa tiền riêng ta tích cóp được cho ngươi, ước chừng có mười vạn lượng a.
” Đường Điềm vừa nói vừa đau lòng không thôi, mười vạn lượng này nàng tích cóp mười mấy năm trời, vốn chuẩn bị để bản thân tiêu xài khi hành tẩu giang hồ.
“Mười vạn lượng!
!
!
” Liễu Tiếu nhìn nàng, ánh mắt sáng lên, đang định mở miệng đáp ứng, lại lập tức bị Liễu Hiếu đã sớm có phòng bị dùng tay bịt kín miệng, nói nhỏ bên tai nàng: “Không được đáp ứng.
”
Vẻ mặt Liễu Tiếu lập tức trở nên cực kì bi thương.
Liễu Hiếu tức giận liếc nàng một cái, bổ sung một câu: “Chốc nữa ta bù mười vạn lượng cho ngươi, như vậy được rồi chứ.
”
Liễu Tiếu nghe vậy, cười mị mắt, vội vàng gật đầu.
Liễu Hiếu lúc này mới buông tay ra, nói với Đường Điềm: “Chỉ mười vạn lượng mà thôi, chúng ta còn không để vào mắt.
”
Đường Điềm cắn chặt răng, lại mở miệng tăng giá: “Ta lại thêm năm vạn lượng.
” Dù sao lần trước ca ca uống rượu có nói hắn có năm vạn lượng tiền riêng giấu trong chân bàn đọc sách, lấy ra dùng là được.
Liễu Tiếu nghe vậy, lập tức nóng bỏng chuyển ánh mắt sang Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu đương nhiên biết là nàng có ý gì, thở dài, gật gật đầu nói với Liễu Tiếu: “Ta cho.
”
Trong lòng Liễu Tiếu mừng đến nở hoa, trên mặt cũng mừng nở hoa theo, híp mắt lắc lắc đầu với Đường Điềm.
Mắt thấy cuộc tấn công bằng tiền tài không có hiệu quả, Đường Điềm nóng nảy, tiến lên giữ chặt tay áo Liễu Tiếu, đau khổ cầu xin: “Các ngươi giúp ta đi, giúp ta đi. Ta đây từ nhỏ lấy giang hồ đệ nhất nữ hiệp làm giấc mộng, nhưng mà ta ngay cả giang hồ còn chưa kịp bước vào đã bị bắt xuất giá, ta, ta, ta thực sự không cam lòng nha.
”
“Ngươi chẳng có gì mà không cam lòng.
” Liễu Hiếu mở miệng, “Dù sao lấy tư chất của ngươi, ở trên giang hồ cũng chẳng làm nên trò trống gì được, danh hiệu giang hồ đệ nhất nữ hiệp lại càng sẽ không trao cho ngươi, nói không chừng còn có thể làm Đường môn hổ thẹn, cho nên ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn đi xuất giá, sớm sinh một nữ nhi, kí thác hi vọng trên người nàng thì hơn.
”
“Ngươi…” Đường Điềm bị lời lẽ độc địa của Liễu Hiếu làm tức giận muốn chết, dậm chân một cái, quyết định dùng chiêu ác độc, “Nếu các ngươi không chịu giúp ta, ta, ta sẽ chết cho các ngươi xem.
”
Liễu Tiếu hoảng sợ, Liễu Hiếu lại chẳng hề để ý: “Việc của ngươi chúng ta chắc chắn là không thể giúp, nếu ngươi thực sự có can đảm đi tìm chết thì xin cứ tự nhiên.
” Biết rõ Đường Điềm không có gan này, rõ ràng không coi uy hiếp của nàng ra gì.
“Ngươi đừng cho là ta không dám!
” Đường Điềm bị hắn kích thích, đi đến giữa phòng, thuận tay kéo xuống đai lưng của mình, ném về phía xà ngang.
Ném… không trúng xà ngang. Liễu Hiếu che miệng cười trộm. Mặt Đường Điềm đỏ lên.
Lại ném… lại không trúng xà ngang. Liễu Hiếu rõ ràng thực không nể mặt lớn tiếng cười ra. Mặt Đường Điềm từ hồng biến thành đen.
Liên tục ném mấy lần cũng chưa vắt được đai lưng lên xà ngang, sắc mặt Đường Điềm đã trở nên vô cùng vô cùng không tốt, cố tình Liễu Hiếu còn ở một bên nói bóng nói gió, bỏ đá xuống giềng.
“Đường đại tiểu thư nha, lấy trình độ của ngươi, luyện tập ném ám khí nhất định là phá lệ vất vả nhỉ. Khó trách gia gia ngươi chẳng những không cho phép ngươi hành tẩu giang hồ, còn vội vã gả ngươi ra ngoài, hóa ra là đã sớm biết rằng ngươi không có tư chất này, sợ tạo thêm phiền toái cho giang hồ nha.
” Liễu Hiếu ung dung thong thả ngồi xuống mép giường, “Cũng đúng, nếu Đường đại tiểu thư ngươi hành tẩu giang hồ, khó tránh khỏi để lại cho người ta ấn tượng đệ tử Đường môn cũng chỉ thường mà thôi, chỉ sợ sẽ liên lụy đến địa vị của toàn bộ Đường môn trong chốn võ lâm mất. Ngẫm lại mà xem, nếu đại tiểu thư ngươi ném ám khí ra, nên ném trúng lại không ném trúng, ngược lại những người xem náo nhiệt lại bị thương một đám, vậy thì thật đúng là… ai…” Liễu Hiếu làm như chuyện có thật lắc đầu, thở dài.
Đường Điềm tức điên người ném đai lưng xuống đất, lao về phía Liễu Hiếu đang ngồi ở mép giường, định bụng bịt lại cái miệng cay nghiệt của Liễu Hiếu trước khi bản thân mình bị tươi sống tức chết.
Đường Điềm hùng hổ xông lên, nhất thời quá mức kích động đã quên nhìn đường, dưới chân vấp phải cái gì đó, cả người đổ ập về phía Liễu Hiếu.
Liễu Tiếu thấy tình hình không ổn, vội vàng vươn tay kéo Liễu Hiếu ra khỏi giường, đáng thương thay cho Đường Điềm không có Liễu Hiếu làm đệm thịt, “đùng” một tiếng, đập mạnh lên chân giường, sau đó vô cùng dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
“Liễu Hiếu, làm sao bây giờ? Đường cô nương không cử động nữa.
” Liễu Tiếu tiến lên nhìn Đường Điềm, dùng ngón tay chọc chọc mặt nàng.
“Không sao cả, nàng chỉ là đụng đầu nên hôn mê thôi, lập tức sẽ tỉnh lại, ngươi khiêng nàng lên giường nằm đi.
” Liễu Hiếu một chút cũng không sốt ruột, ung dung ngồi bên bàn châm trà uống.
Liễu Tiếu khiêng Đường Điềm lên giường, nhìn Đường Điềm không hề nhúc nhích không khỏi nghi ngờ không biết Đường Điềm có phải là bị Liễu Hiếu chọc tức chết rồi không, ghé vào trên người nàng, cởi áo khoác của nàng ra, áp đầu lên ngực nàng, định nghe xem có còn nhịp tim hay không.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt ngẩn ngơ, ngay sau đó hung tợn hét lớn một tiếng: “Dâm tặc to gan, cư nhiên dám làm ra chuyện như vậy với Điềm Điềm, hôm nay lão phu nhất định phải giết ngươi.
”
Liễu Hiếu đang ngồi uống trà nhìn sang người vừa vào cửa, là Đường Diêu, lại nhìn theo ánh mắt Đường Diêu, nhất thời cả kinh ngay cả trà cũng phun phụt ra.
Đường Điềm nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh, quần áo xốc xếch, đai lưng bị ném xuống đất, bởi vì trước đó nàng giả vờ khóc hòng chiếm lấy đồng tình mà vành mắt đỏ lên, trên mặt còn vương nước mắt. Mà Liễu Tiếu thì ghé vào trên người Đường Điềm, một tay kéo áo khoác Đường Điềm, đầu thì áp lên ngực của Đường Điềm. Tình cảnh này muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội, nhìn thế nào cũng giống như hái hoa đạo tặc mê gian con gái nhà đàng hoàng.
Trong lòng Liễu Hiếu biết không ổn, thấy Đường Diêu tức giận đến sắc mặt xanh mét, giơ lên tay trái óng ánh bạch quang, toàn bộ bàn tay bỗng nhiên trở nên giống như làm từ ngọc, biết là một trong những tuyệt kĩ của Đường môn Bạch Ngọc Chưởng, một khi bị đánh trúng, tất sẽ tâm mạch đứt hết, tuyệt không có đường sống. Vội vàng đứng ra ngăn trước mặt Liễu Tiếu, “Đường chưởng môn, ngài hiểu lầm, hãy nghe ta giải thích…”
“Giải thích, bằng chứng rõ ràng ở ngay trước mắt, có cái gì mà giải thích, lập tức tránh ra cho ta, bằng không ta giết luôn cả ngươi.
” Trước đó Đường Diêu rất có hảo cảm với Liễu Tiếu, lại nghe Đường Lượng nói là Đường Điềm rất thích Liễu Tiếu, vốn có lòng mở cửa sau, tính đến truyền thụ cho Liễu Tiếu mấy chiêu, để Liễu Tiếu thắng được trong trận đấu cuối cùng vào ngày mai, thỏa mãn tâm nguyện của tôn nữ bảo bối của hắn. Lại không ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh Liễu Tiếu “làm nhục” Đường Điềm, lập tức giận không thể át.
Liễu Hiếu cảm giác được sát khí đầy mình trên người Đường Diêu, biết trong một chốc không nói rõ ràng được, khẽ cắn môi, lùi ra sau mấy bước, đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, để trên yết hầu Đường Điềm đang nằm trên giường. “Nếu ngươi dám tiến lên, ta sẽ giết tôn nữ bảo bối của ngươi ngay lập tức.
”
“Ngươi thật to gan.
” Đường Diêu giận tím mặt, đánh một chưởng lên bàn, bàn không một tiếng động hóa thành bột phấn rơi lả tả trên mặt đất. “Thả Điềm Điềm ngay lập tức, ta còn có thể chừa cho ngươi một con đường sống.
”
Lúc này Đường Lượng mang theo mấy đệ tử Đường môn nghe thấy tiếng động chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả kinh, lập tức vung tay lên, mấy đệ tử Đường môn lùi ra ngoài cửa, bao vây lấy phòng ở.
“Vị cô nương này, xin hãy thả muội muội ta đi, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi.
” Đường Lượng ôn hòa nói với Liễu Hiếu.
Loại thời điểm này, Liễu Hiếu cũng không có tâm tình đi so đo chuyện người khác nhầm hắn thành nữ nhân, nâng nâng cằm về phía Liễu Tiếu, hỏi: “Vậy Liễu Tiếu thì sao?”
Đường Lượng nhìn Liễu Tiếu, lắc lắc đầu: “Ngươi này làm nhục Điềm Điềm, Đường môn đương nhiên sẽ không để hắn tiếp tục sống trên đời.
”
“Oan uổng nha, ta chưa làm gì hết, chưa làm gì hết.
” Liễu Tiếu phục hồi tinh thần lại vội vàng minh oan cho bản thân.
Đáng tiếc, Đường Diêu cùng Đường Lượng rõ ràng không tin.
Liễu Hiếu tiến đến bên tai Liễu Tiếu, nhẹ giọng nói với nàng: “Bây giờ dù ngươi có nói gì bọn họ cũng sẽ không tin, chúng ta kéo dài thời gian thêm một chút, chờ Đường Điềm tỉnh lại rồi giải thích.
”
Liễu Tiếu vẻ mặt đau khổ, trong lòng càng khổ, luôn bị người khác nhầm thành nam nhân chưa tính, bây giờ cư nhiên còn phải gánh thêm nồi nước bẩn “dâm tặc” lớn như vậy nữa, đúng là thảm. (*gánh nồi nước bẩn = phải chịu danh tiếng xấu)
Liễu Hiếu thấy thân mình Đường Diêu giật giật, lập tức để sát chủy thủ vào cái cổ trắng như tuyết của Đường Điềm. “Đường chưởng môn, chỉ cần ngươi cử động một chút, ta sẽ giết nàng ngay lập tức.
”
Đường Diêu nghe vậy, oán hận hừ một tiếng, đứng bất động.
Liễu Tiếu cầm chủy thủ nghĩ nghĩ, dù sao chuyện cũng đến mức này rồi, rõ ràng đâm lao phải theo lao, mở miệng nói: “Đường chưởng môn, giao Sưu Hồn Châm trên người ngươi cho chúng ta.