“Không cần, Tiểu Mộng tỷ tỷ.
” Liễu Tiếu vẻ mặt đau khổ, “Việc thứ nhất ngươi muốn ta làm đã khó khăn cộng thêm nguy hiểm đến vậy vậy vậy vậy vậy rồi, ta nghĩ việc thứ hai nhất định là cửu tử nhất sinh. Ta còn chưa đến mười lăm tuổi nữa, cứ chết đi như vậy thì thực sự là rất đáng tiếc. Tiểu Mộng tỷ tỷ, ngài hãy nhân từ tha cho hai chúng ta đi.
” Liễu Tiếu dùng sức chớp hai mắt, cứng rắn nặn ra mấy giọt nước mắt giành lấy sự đồng tình của Ninh Tiểu Mộng.
“Ngươi có gì mà sợ chứ, khi các ngươi ở Đường môn, ta cùng tướng công luôn đi theo các ngươi. Chỉ cần các ngươi gặp nguy hiểm ta tất nhiên sẽ ra tay.
” Ninh Tiểu Mộng vỗ đầu Liễu Tiếu, nói tiếp: “Hơn nữa, việc thứ hai này thực đơn giản, ta có thể cam đoan các ngươi không bị nguy hiểm đến tính mạng.
”
“Không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng e là sẽ có nguy hiểm khác chứ.
” Liễu Hiếu hỏi nàng.
Ninh Tiểu Mộng suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Ân, đừng nói, thật đúng là có phiêu lưu khác.
”
“Là cái gì? Là cái gì?” Liễu Tiếu vội vàng truy vấn.
“Phiêu lưu lớn nhất chính là…” Ninh Tiểu Mộng ngừng lại, thấy Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu đều nhìn nàng, mới tiếp tục nói tiếp: “Các ngươi có thể bị người ta bán còn giúp đếm tiền.
”
“Làm sao có thể!
” Liễu Hiếu đối với việc này thực không cho là đúng, đưa tay chỉ vào Liễu Tiếu: “Loại chuyện này nếu như là Tiểu Liễu Tử vừa ngốc vừa yêu tiền thì còn có khả năng, nếu là ta thì tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra.
”
“Ta thiếu chút nữa đã quên, tuy Liễu Tiếu ngốc chút nhưng mà ngươi lại đủ thông minh.
” Ninh Tiểu Mộng vui mừng gật gật đầu, “Vậy chuyện lần này giao cho ngươi, ta có thể yên tâm.
”
Liễu Hiếu đắc ý gật đầu, “Cứ yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta đi làm…” Liễu Hiếu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ninh Tiểu Mộng, mặt đầy hắc tuyến*, trên trán hình như cũng hiện lên hai chữ “bị lừa” thật to. (*hắc tuyến: vạch đen, trong manga xuất hiện vạch đen trên mặt thể hiện sự bất đắc dĩ của nhân vật)
Ninh Tiểu Mộng vẻ mặt rạng rỡ, cười gian nói với hắn: “Lục Liễu sơn trang nhị công tử, ngươi nói như vậy, ta yên tâm.
” Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, không chịu được lừa cũng không đỡ được dụ dỗ.
“Ngươi, ngươi…” Liễu Hiếu vừa tức vừa giận, chỉ vào Ninh Tiểu Mộng giậm chân.
“Như thế nào, ngươi định nói mà không giữ lời?” Vẻ mặt rạng rỡ của Ninh Tiểu Mộng biến mất trong nháy mắt, âm trầm cười nhìn hắn.
“Không phải.
” Liễu Hiếu sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, nụ cười của Ninh Tiểu Mộng thật là đáng sợ.
“Không đổi ý.
” Nụ cười của Ninh Tiểu Mộng càng âm trầm lên.
“…Không đổi ý…”
“Chắc chắn.
”
“…Chắc chắn…” Lúc này Liễu Hiếu có một dự cảm mãnh liệt — nếu dám nói một chữ “không” hắn sẽ chết thực khó coi.
“Liễu Hiếu, ngươi thật là tốt, tự nguyện đứng ra làm việc giúp tỷ tỷ, tỷ tỷ thực sự là rất cảm động.
” Ninh Tiểu Mộng lại đổi lại nụ cười dịu dàng thân thiết trong nháy mắt.
“…Không… cần… khách… khí…” Liễu Hiếu nặn từ trong kẽ răng ra từng chữ từng chữ một.
“Cách nơi đây mười ngày đường là Thanh Hà huyện thành, ngươi đến đó tìm một người, không quan tâm là ngươi dùng biện pháp nào, chỉ cần lấy món trang sức hắn lúc nào cũng đeo trên cổ đến cho ta là được.
”
“Người nọ là ai?” Liễu Hiếu bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ là chưởng môn Võ Đang?”
Ninh Tiểu Mộng lắc đầu.
“Thì phải là trụ trì Thiếu Lâm tự?”
Ninh Tiểu Mộng vẫn lắc đầu.
“Chẳng lẽ là giáo chủ ma giáo?”
Ninh Tiểu Mộng tiếp tục lắc đầu.
“Thì phải là…”
“Được rồi, ngươi đừng có ở đó mà đoán mò nữa.
” Ninh Tiểu Mộng ngắt lời hắn, “Đã nói là lần này không có phiêu lưu gì lớn, ngươi như thế nào lại không tin tỷ tỷ chứ. Người kia chỉ là một phú thương ở Thanh Hà huyện mà thôi, ngươi cũng đừng lo lắng.
”
“Có thật không?” Liễu Hiếu nghi ngờ nhìn nàng.
“Đương nhiên là thật.
” Ninh Tiểu Mộng đưa tay kéo Liễu Tiếu vào trong lòng, “Liễu Hiếu, nếu ngươi còn dám nghi ngờ ta, ta sẽ nhéo mặt Tiểu Liễu Tử nhà ngươi.
”
“Đừng mà!
” Liễu Tiếu vội vàng giơ tay bảo vệ mặt, “Hắn nghi ngờ ngươi, ngươi nhéo mặt ta làm gì.
”
“Phải nhéo ngươi hắn mới có thể đau lòng nha.
” Ninh Tiểu Mộng không có ý tốt đưa tay đến gần mặt Liễu Tiếu.
“Được rồi, được rồi, ta tin ngươi, ta tin ngươi.
” Liễu Hiếu vội vàng lôi Liễu Tiếu ra khỏi lòng Ninh Tiểu Mộng. “Vậy ngươi dù sao cũng phải nói tên người nọ cho ta biết chứ.
”
“Tiếu Tiếu Tề.
” Ninh Tiểu Mộng khoát tay, “Người này vô cùng dễ tìm, là Thanh Hà huyện đệ nhất phú thương, ngươi đến Thanh Hà huyện chỉ cần tùy tiện tìm một người hỏi thăm liền biết được hắn ở đâu.
”
“Vậy khi nào thì chúng ta đi?” Liễu Hiếu kéo tay Liễu Tiếu, vẻ mặt bi tráng thấy chết không sờn.
“Sai!
” Ninh Tiểu Mộng lắc đầu, “Là ngươi đi, không phải ‘các ngươi’ đi!
”
“Sao ngươi lại muốn tách hai chúng ta ra.
” Liễu Hiếu nóng nảy, chẳng lẽ Ninh Tiểu Mộng định thừa dịp hắn không ở lừa bán Liễu Tiếu?
“Bởi vì các ngươi đã hoàn thành giúp ta một việc, ta muốn cho các ngươi một ít ưu việt.
”
“Tách chúng ta ra thì tính là ưu việt gì chứ?”
“Đây cũng là không còn cách nào khác, ta vốn chuẩn bị cho các ngươi hai ưu việt. Nhưng mà ngươi tuy thông minh nhưng tư chất luyện võ lại tầm thường.
” Ninh Tiểu Mộng chọc thẳng vào chỗ đau của Liễu Hiếu, còn ra vẻ thương hại lắc đầu, làm Liễu Hiếu tức giận đến giơ chân.
“Ưu việt thứ hai ta muốn cho Liễu Tiếu, dù có cho ngươi cũng chỉ là lãng phí vô ích mà thôi. Cho nên ưu việt thứ hai của ngươi ta liền tiết kiệm cho bản thân.
” Ninh Tiểu Mộng không nhìn ánh mắt nỗ lực muốn giết nàng của Liễu Hiếu, nói tiếp: “Mà ưu việt thứ hai này có chút phiền toái, ta phải mang theo Liễu Tiếu bế quan khoảng nửa tháng mới được. Trong lúc này dù sao ngươi cũng không có việc gì làm, không bằng đi làm việc trước, chờ Liễu Tiếu xuất quan, ta lại để nàng đi hội hợp với ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Liễu Hiếu tuy không muốn chia tay với Liễu Tiếu, nhưng nghe giọng điệu của Ninh Tiểu Mộng, nghĩ rằng ưu việt thứ hai này nhất định là có tác dụng rất lớn đối với Liễu Tiếu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Liễu Hiếu ăn mệt ở chỗ Ninh Tiểu Mộng, hơn nữa còn phải tách khỏi Liễu Tiếu nửa tháng, ngồi bên cạnh đống lửa rầu rĩ không vui.
Tạ Nhiên lấy xuống ấm thuốc trên đống lửa, đổ ra hai chén, lần lượt đưa cho Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu.
Liễu Tiếu đưa tay nhận lấy, thấy nước thuốc xanh biếc, còn có một mùi thơm ngát xông vào mũi. Khẽ nhấp một ngụm, rõ ràng là nóng, vào miệng lại chỉ cảm thấy mát lạnh vô cùng.
Bên kia Liễu Hiếu “di” một tiếng, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nhiên: “Đây sẽ không phải là hàn trúc diệp ngàn năm chứ?”
Tạ Nhiên gật đầu, “Đúng vậy. Ngươi thật thông minh, chỉ một chốc đã đoán được.
”
Liễu Hiếu ngẩn ngơ, “Hai chúng ta lại không trúng độc, ngươi cho chúng ta uống hàn trúc diệp ngàn năm có thể giải trăm độc làm gì?”
“Hàn trúc diệp ngàn năm không riêng gì có thể giải trăm độc, còn có thể thanh lọc tạp chất trong lục phủ ngũ tạng cùng máu huyết, sau đó ta mới có thể đưa ưu việt mà nương tử đã hứa cho các ngươi nha.
” Gật gật đầu, ý bảo hắn nhanh uống hết thuốc trong chén đi.
Hai người uống cạn thuốc trong chén, Ninh Tiểu Mộng xách hai người lên nhẹ nhàng ném đi, ném hai người lên xe ngựa, sau đó mình và Tạ Nhiên cũng cùng lên xe ngựa.
Tạ Vi Thiện nhảy lên đầu xe, hét to một tiếng, xe ngựa tuyệt trần mà đi.
Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu còn chưa kịp ngồi vững, ở trong xe ngựa ngã trái ngã phải.
“Sắp nửa đêm đến nơi rồi, đâu cần phải nhanh như vậy chứ.
” Liễu Hiếu oán giận trong miệng.
Ninh Tiểu Mộng có thâm ý khác mỉm cười, “Lúc này ngươi ngại quá nhanh, bất quá rất nhanh sẽ ngại xe ngựa này quá chậm.
”
…
Xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà, còn chưa dừng hẳn, đã có hai người như bị lửa đốt vào mông nhảy xuống.
“Ngươi, nói mau, nhà xí ở đâu?” Liễu Hiếu đằng đằng sát khí, tóm lấy một gã sai vặt đi ra nghênh đón liều mạng lắc.
Đáng thương thay cho gã sai vặt kia bị lắc đến đầu váng mắt hoa, đưa tay chỉ, “Bên đó, phía sau tòa viện phía đông có một gian.
”
Lời còn chưa dứt, gã sai vặt kia thấy trước mắt mình nhoáng lên một cái, Liễu Tiếu đã chạy như bay về phía hắn chỉ.
“Còn nữa không? Còn chỗ nào khác nữa không?” Liễu Hiếu tiếp tục lắc.
“Bên đó, phía tây còn có một gian…”
Liễu Hiếu buông tay, chạy như điên mà đi.
…
Hai canh giờ sau.
Liễu Tiếu được hai tiểu nha hoàn nửa kéo nửa đỡ vào phòng.
Trong phòng, Liễu Hiếu đã không còn hình tượng nằm vật trên mặt đất, hấp hối.
Hai tiểu nha hoàn kia định đỡ Liễu Tiếu ngồi xuống cạnh bàn.
Liễu Tiếu khoát tay, học Liễu Hiếu trực tiếp nằm vật trên sàn, nàng đã không còn sức để mà ngồi nữa.
Tạ Nhiên đi tới, nhìn nhìn hai người, gật đầu một cái: “Được rồi, xem ra thân thể bọn họ đã được thanh lọc sạch sẽ.
”
Liễu Hiếu ngay cả sức để mở mắt cũng không còn, nằm trên mặt đất mặc cho mấy người Tạ Nhiên định đoạt.
“Nóng quá!
” Liễu Hiếu mở mắt ra, phát hiện mình bị đặt trong một cái thùng lớn. Trong thùng đổ đầy nước nóng màu sắc quỉ dị, bên dưới thùng còn đốt lửa.
Tạ Nhiên thấy hắn tỉnh lại, cầm lấy cái chén ngọc đặt bên cạnh đưa cho hắn: “Liễu Hiếu, ngươi uống cái này vào.
”
Liễu Hiếu đưa tay nhận lấy, chỉ thấy trong chén ngọc màu trắng là chất lỏng màu đỏ tươi, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.
“Hồng sắc tuyết liên (hoa sen tuyết màu đỏ).
” Liễu Hiếu ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, “Đây sẽ không phải là hồng sắc tuyết liên sinh trưởng trên ngọn tuyết sơn cao nhất, thế gian khó gặp chứ?”
Tạ Nhiên gật đầu.
“Theo như trong sách ghi lại, ăn hồng sắc tuyết liên vào, có thể làm cho người ta trở nên bách độc bất xâm…”
Tạ Nhiên gật đầu, “Ngươi đã biết rồi sao còn không nhanh uống xong đi. Trước đó hàn trúc diệp ngàn năm đã thanh lọc sạch sẽ cơ thể ngươi, sau đó ta giúp ngươi vận công, làm dược hiệu của hồng tuyết liên tiến vào trong lục phủ ngũ tạng cùng máu huyết ngươi, thân thể ngươi liền bách độc bất xâm.
”
Liễu Hiếu ngửa cổ, một ngụm uống hết thuốc trong chén, hắn thật không ngờ, cái mà Ninh Tiểu Mộng gọi là “ưu việt” cư nhiên có thể tốt đến trình độ này.
Thấy Liễu Hiếu đã uống xong thuốc, Tạ Nhiên đưa tay để lên lưng hắn, vận công giúp hắn hấp thu dược tính.
Liễu Hiếu chỉ cảm thấy người mình đầu tiên là lúc thì nóng đến khó chịu, lúc lại lạnh đến phát run, lúc thì khó chịu như bị kim đâm toàn thân, sau đó lục phủ ngũ tạng đau như bị dao cứa. Hắn khẽ cắn môi nhịn xuống, không biết qua bao lâu, Tạ Nhiên mới xách hắn ra khỏi thùng, lau khô vứt lên giường.
Đầu vừa dính gối, Liễu Hiếu lập tức ngủ say như chết.
Buổi sáng Liễu Hiếu thức dậy, cảm thấy đặc biệt thần thanh khí sảng. (đại khái là rất sảng khoái)
Rửa mặt chải đầu xong, Liễu Hiếu bước ra cửa phòng, nhìn thấy Tạ Nhiên dắt một con ngựa đen đứng trong sân chờ hắn.
Nhìn thấy Liễu Hiếu, ngựa đen vươn đầu cọ cọ cổ hắn.
“Thiểm Điện!
” Liễu Hiếu kinh hỉ, vươn tay vuốt ve đầu ngựa.
“Liễu Hiếu, ngươi đi đi thôi.
” Tạ Nhiên đưa dây cương trong tay cho hắn.
“Cho ta gặp mặt Tiểu Liễu Tử một lần ta liền đi.
” Liễu Hiếu nhận lấy dây cương.
“Nương tử đã mang theo Liễu Tiếu bế quan, không thể bị làm phiền.
”
“Nha…” Liễu Hiếu thất vọng gục đầu xuống.
“Cái kia, Liễu Hiếu nha, lần này chờ Tiểu Liễu Tử nhà ngươi xuất quan, nàng sẽ trở nên cực kì lợi hại đó.
” Tạ Nhiên ở một bên nói.
“Sẽ có bao nhiêu lợi hại?”
“Ngoài hồng tuyết liên ra, ta còn cho nàng ăn nhân sâm ngàn năm cùng thủ ô ngàn năm thắng được từ Đường môn, hơn nữa có nương tử nhà ta đả thông kinh mạch cho nàng, buộc nàng luyện công. Sau khi Liễu Tiếu bế quan mười lăm ngày, đại khái có thể tự dưng có được hai mươi năm nội lực. Ngươi vốn đã kém, giờ lại kém nàng càng xa.
” Tạ Nhiên vừa nói, vừa nhìn trộm phản ứng của Liễu Hiếu.
Liễu Hiếu cúi đầu không nói.
Tạ Nhiên mừng thầm trong lòng, hắng giọng: “Khụ… Liễu Hiếu nha, nương tử nhà mình trở nên lợi hại thì hẳn là phải cao hứng chứ, làm sao có thể…”
“Ta biết ngươi có ý gì.
” Liễu Hiếu mở miệng, ngắt lời hắn. “Được rồi, ta bái ngươi làm sư phụ vậy.
” Nói xong, dứt khoát quỳ xuống đất, hành lễ với Tạ Nhiên: “Sư phó ở trên, xin nhận một lạy của đệ tử.
”
“Khụ, khụ, khụ…” Tạ Nhiên cơ hồ bị nước miếng của chính mình sặc chết, hắn đã chuẩn bị nhiều lời dụ dỗ lừa gạt, lại một câu còn chưa có nói ra đâu, như thế nào Liễu Hiếu lại rõ ràng bái hắn làm sư phụ như vậy.
Tạ Nhiên cảm thấy không thú vị nâng Liễu Hiếu dậy, nhất thời cảm thấy anh hùng không có đất dụng võ.
“Lấy ra.
” Liễu Hiếu đưa ra một bàn tay về phía hắn.
“Cái gì?” Tạ Nhiên khó hiểu.
“Ta đã bái ngươi làm sư phụ rồi, chẳng lẽ ngươi không chuẩn bị một ít thứ tốt cho ta sao?” Liễu Hiếu đưa tay đúng lí hợp tình đòi.
Tạ Nhiên cắn răng, lấy ra từ trong ngực hai quyển sách.
“Quyển này là tâm đắc giải độc dụng độc mà vi sư viết…” Còn chưa nói xong, sách đã bị Liễu Hiếu đưa tay lấy mất.
Liễu Hiếu mở ra nhìn nhìn, “Thứ này không tệ, bất quá chữ quá xấu.
”
“Ngươi…” Tạ Nhiên chán nản.
“Quyển còn lại là gì?”
“Nửa trước là một bộ tâm pháp, đặc biệt thích hợp cho người có tư chất không tốt giống như ngươi. Tuy không luyện ra được võ công kinh thế gì, nhưng chỉ cầm ngươi luyện ngày luyện đêm, cuối cùng cũng sẽ luyện ra được một chút nội lực.
”
Liễu Hiếu bĩu môi, “Vậy nửa sau thì sao.
”
“Là một bộ kiếm pháp. Bất quá bộ kiếm pháp này ngoài thi triển trông đẹp mắt ra, một chút tác dụng cũng không có, chỉ có thể dùng để hù người khác. Ngươi chỉ cần bày ra kiếm chiêu, người không biết sẽ cho ngươi là tuyệt thế cao thủ. Bất quá đánh thật lại không được, người ta sẽ biết được ngươi kì thực là cái bao cỏ ngay lập tức.
” (bao cỏ = đồ vô dụng)
“Hừ!
”
“Như thế nào, ngươi có gì bất mãn với sư phụ ta đây sao?” Tạ Nhiên trừng mắt nhìn hắn.
“Đưa thứ có hoa mà không có quả này cho ta, ngươi cảm thấy ta sẽ thật cao hứng sao?” Liễu Hiếu không hề yếu thế trừng lại.
“Ngươi cho là ta muốn sao? Nếu không phải vì tư chất ngươi quá tệ, cái gì cũng không học được thì ta cần phải đặc biệt đi lấy thứ này ra sao?”
“Hừ!
” Liễu Hiếu quay đầu sang một bên.
“Xú tiểu tử!
” Tạ Nhiên nhét một túi đồ vào tay Liễu Hiếu.
“Đây là cái gì?” Liễu Hiếu mở túi ra nhìn, bên trong là năm viên tròn màu đen, hỏi hắn.
“Đây là mê dược hạng nặng, khi cần dùng chỉ cần ném một viên xuống đất là được, hiệu lực rất mạnh, đến lúc đó bên cạnh ngươi sẽ không còn ai đứng hết.
”
“Cám ơn sư phụ.
” Liễu Hiếu leo lên lưng Thiểm Điện, hàm hàm hồ hồ nói ra bốn chữ này.
“Đồ nhi ngoan, xem ở ngươi ngoan ngoãn như vậy, việc ngươi vô lễ trước đó vi sư sẽ không so đo với ngươi.
” Tạ Nhiên mừng rỡ mặt mày hớn hở.
“Sư phụ, đồ nhi đi đây.
” Liễu Hiếu ngồi trên lưng ngựa “lưu luyến chia tay” với Tạ Nhiên.
“Đồ nhi ngoan, ngươi đi đi, vi sư sẽ không quá nhớ ngươi.
” Tạ Nhiên vẫy tay với Liễu Hiếu trên lưng ngựa.
“Sư phụ không cần quá nhớ ta, chỉ cần luyện chữ cho đẹp là được rồi.
” Liễu Hiếu nói xong, làm mặt quỷ với Tạ Nhiên một cái, kẹp bụng ngựa, ngựa đen tuyệt trần mà đi, để lại Tạ Nhiên đứng tại chỗ tức giận đến giơ chân.
“Xú tiểu tử!
!
!
” Tạ Nhiên nghiến răng nghiến lợi hô to, đồng thời có dự cảm không tốt rằng mình đã thu sai đồ đệ