Chương 1 - Giống Như Sợ Cô Bỏ Chạy Vậy ...
Chương 2 - Mùng Một Và Mười Lăm
Chương 3 - Số Xui Xẻo
Chương 4 - Anh Phí Rất Thích Tôi
Chương 5 - Hôm Nay Là Mười Lăm
Chương 6 - Cô Thẩm Thật Thú Vị
Chương 7 - Anh Ấy Thích Tôi Xấu
Chương 8 - Lạt Mềm Buộc Chặt?
Chương 9 - Trúng Thưởng
Chương 10 - Cô Không Có Gì Muốn Nói Sao?
Chương 11 - Như Hình Với Bóng?
Chương 12 - Con Gái Riêng Của Tiểu Tam
Chương 13 - Đêm Không Về
Chương 14 - Ai Nói Tôi Là Con Gái Riêng?
Chương 15 - Bọn Họ Có Tín Vật Đính Ước
Chương 16 - Dường Như Trái Tim Khuyết Một Mảnh
Chương 17 - Muốn Đính Hôn Với Tôi?
Chương 18 - Lửa Giận Trong Lòng Cô Tăng Lên Gấp Bội
Chương 19
Chương 20 - Tôi Giúp Cậu Làm Bài Tập
Chương 21 - Hỏi Cô Có Sợ Không
Chương 22 - Tính Toán Sổ Sách Đi
Chương 23 - Vậy Cậu Cứ Tiếp Tục Gọi Đi
Chương 24 - Ai Đánh Ai?
Chương 25 - Mau Nhìn, Trai Đẹp Kìa!
Chương 26 - Anh Ấy Xấu Hổ Đấy!
Chương 27 - Anh Yêu, Em Nhớ Anh Muốn Chết
Chương 28 - Không Có Gì Mà Đánh Một Trận Không Giải Quyết Được
Chương 29 - Sao Lại Là Cô Ấy
Chương 30 - Bà Thẩm Sinh Hai Đứa Con
Chương 31 - Thẩm Vu Quy
Chương 32 - Sao Bà Không Nhìn Rõ Đại Cuộc Vậy?
Chương 33 - Tích Tiểu Quy Thân Mến
Chương 34 - Vào Nhầm Đầm Rồng!
Chương 35 - Cô Đi Theo Tôi
Chương 36 - Bởi Vì Tôi Thích Anh!
Chương 37 - Tôi Có Thể Theo Đuổi Anh Không?
Chương 38 - Tôi Không Phải Là Con Gái Riêng
Chương 39 - Trần Tử Phàm Không Hành Động Như Bình Thường
Chương 40 - Bạn Của Con Gái Riêng, Cũng Không Phải Là Thứ Tốt?
Chương 41 - Chị Nói Bậy Bạ Gì Vậy
Chương 42 - Đầu Óc Bị Úng Nước
Chương 43 - Chỉ Lan, Bố Không Thể Cho Con Một Danh Phận
Chương 44 - Mua Vé Số
Chương 45 - Sự Hiểu Lầm Tốt Đẹp
Chương 46 - Đã Nói Đổi Vận Rồi Cơ Mà
Chương 47 - Có Tiện Ngồi Chung Không?
Chương 48 - Chị Dâu Hoàn Hảo
Chương 49 - Chúng Tôi Muốn Vào Phòng Vệ Sinh Nam, Cậu Cũng Muốn Đi Cùng À?
Chương 1 - Giống Như Sợ Cô Bỏ Chạy Vậy ...
Chương 2 - Mùng Một Và Mười Lăm
Chương 3 - Số Xui Xẻo
Chương 4 - Anh Phí Rất Thích Tôi
Chương 5 - Hôm Nay Là Mười Lăm
Chương 6 - Cô Thẩm Thật Thú Vị
Chương 7 - Anh Ấy Thích Tôi Xấu
Chương 8 - Lạt Mềm Buộc Chặt?
Chương 9 - Trúng Thưởng
Chương 10 - Cô Không Có Gì Muốn Nói Sao?
Chương 11 - Như Hình Với Bóng?
Chương 12 - Con Gái Riêng Của Tiểu Tam
Chương 13 - Đêm Không Về
Chương 14 - Ai Nói Tôi Là Con Gái Riêng?
Chương 15 - Bọn Họ Có Tín Vật Đính Ước
Chương 16 - Dường Như Trái Tim Khuyết Một Mảnh
Chương 17 - Muốn Đính Hôn Với Tôi?
Chương 18 - Lửa Giận Trong Lòng Cô Tăng Lên Gấp Bội
Chương 19
Chương 20 - Tôi Giúp Cậu Làm Bài Tập
Chương 21 - Hỏi Cô Có Sợ Không
Chương 22 - Tính Toán Sổ Sách Đi
Chương 23 - Vậy Cậu Cứ Tiếp Tục Gọi Đi
Chương 24 - Ai Đánh Ai?
Chương 25 - Mau Nhìn, Trai Đẹp Kìa!
Chương 26 - Anh Ấy Xấu Hổ Đấy!
Chương 27 - Anh Yêu, Em Nhớ Anh Muốn Chết
Chương 28 - Không Có Gì Mà Đánh Một Trận Không Giải Quyết Được
Chương 29 - Sao Lại Là Cô Ấy
Chương 30 - Bà Thẩm Sinh Hai Đứa Con
Chương 31 - Thẩm Vu Quy
Chương 32 - Sao Bà Không Nhìn Rõ Đại Cuộc Vậy?
Chương 33 - Tích Tiểu Quy Thân Mến
Chương 34 - Vào Nhầm Đầm Rồng!
Chương 35 - Cô Đi Theo Tôi
Chương 36 - Bởi Vì Tôi Thích Anh!
Chương 37 - Tôi Có Thể Theo Đuổi Anh Không?
Chương 38 - Tôi Không Phải Là Con Gái Riêng
Chương 39 - Trần Tử Phàm Không Hành Động Như Bình Thường
Chương 40 - Bạn Của Con Gái Riêng, Cũng Không Phải Là Thứ Tốt?
Chương 41 - Chị Nói Bậy Bạ Gì Vậy
Chương 42 - Đầu Óc Bị Úng Nước
Chương 43 - Chỉ Lan, Bố Không Thể Cho Con Một Danh Phận
Chương 44 - Mua Vé Số
Chương 45 - Sự Hiểu Lầm Tốt Đẹp
Chương 46 - Đã Nói Đổi Vận Rồi Cơ Mà
Chương 47 - Có Tiện Ngồi Chung Không?
Chương 48 - Chị Dâu Hoàn Hảo
Chương 49 - Chúng Tôi Muốn Vào Phòng Vệ Sinh Nam, Cậu Cũng Muốn Đi Cùng À?
Thây chủ nhiệm vừa nói xong, trong phòng liền có động tĩnh
Bảy chị đại đang đồ lấy nhau, đau đớn bước ra.
Mặt mũi mỗi người đều bầm tím, lại bị ve lên mặt giống như mới mở xưởng nhuộm. Vừa mới đi ra, bảy đôi mắt bị đánh sưng húp nhìn thấy thầy chủ nhiệm.
Lúc nhìn thấy thầy chủ nhiệm, vành mắt bảy người đỏ lên, thiếu chút nữa là rưng rưng nước mắt.
Được cứu rồi! Bọn họ được cứu rồi! Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng thấy thầy chủ nhiệm thân thiết như thế.
Thầy chủ nhiệm trợn mắt há mồm, nhìn về phía Thẩm Vu Quy, hỏi vấn đề trong lòng mọi người: “Đây là do em
đánh?”
Thẩm Vụ Quy vẫn cúi đầu như cũ, tóc che khuất nửa gương mặt, khóe môi cô hơi giương lên, dịu dàng nói: “Dĩ
nhiên...
. ”
“Úi!
” Mọi người hít vào một hơi, sau đó giống như nghe thấy cô thở đốc, nói: “Không phải.
”
Mọi người.
.
.
Thẩm Chỉ Lan vẫn luôn ở đó xem náo nhiệt cũng sợ ngây người, cô ta không thể tin chuyện trước mặt, tại sao lại
có thể như thể?
Nhưng thoáng chốc cô ta đã lấy lại tính thần, lập tức nói: “Dù chị rất hận đám người thường nói lời không hay
với mình, nhưng chị cũng không nên ra tay mạnh như thế! Đây chính là tụ tập đánh nhau!
”
Đánh nhau trong trường họ vốn đã sai! Tụ tập đánh nhau có thể bị đuổi học.
Thẩm Chỉ Lan thừa cơ cắn cô: “Chị lại không biết hối cải, sai càng thêm sai, thầy chủ nhiệm hỏi chị, chị còn nói
láo! Không phải chị đánh thì chẳng lẽ họ tự đánh sao? Thầy chủ nhiệm, chị em phạm sai lầm, nhưng chị ấy cũng
không cố ý, mong thầy xử nhẹ!
”
Lời nói cầu xin cho cô, nhưng trên thực tế là định tội cô.
Thẩm Vu Quy cười lạnh.
Dùng từ không hay? Nhớ đến những bức hình trên đi động kia, cô lại hận không thể quay đầu vào phòng vệ
sinh, dạy dỗ mấy người kia lần nữa!
Muốn đuổi học cô?
Giọng Thẩm Vu Quy vẫn mềm mại như cũ: “Cô nói đúng.
”
Sau đó cô nghiêm túc nói: “Trước kia họ có hành động bắt nạt tôi, bởi vì áy náy cho nên hôm nay đến tìm tôi để
xin lỗi, tôi tha thứ cho họ, để cho họ tự đánh chính mình.
.
. ”
Mọi người: ???
Thẩm Vụ Quy nói xong, lại lạnh lùng nhìn mấy chị đại: “Các cô nói xem, tôi nói có đúng không?”
Trong nháy mắt, bảy người sợ run cả người, sau đó đồng loạt gật đầu.
“Đúng, đúng, đúng!
”
“Vâng, vâng, vâng!
”
“Chúng tôi sai, chúng tôi không nên bắt nạt cô ở trong trường.
.
.
”
“Các người đừng cản chúng tôi, chúng tôi nên bị phạt!
”
“Thật ra các người nhìn thấy chúng tôi bị thương năng, nhưng không đau, thật đấy.
.
. ”
Mọi người: .
.
.
Người nói không đau kia, nếu như hai chân cô ta không run lên, có lẽ còn có sức thuyết phục.
Cho dù mọi người không tin, nhưng lúc này bảy người lại khẳng định tự mình đánh mình, lại nhìn thân hình
“mảnh mai” của Thẩm Vu Quy, nhìn thế nào cũng không giống cô đánh được bảy người.
Cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Sau khi bảy chị đại run rẩy rời đi, mọi người rối rít về lớp.
Thẩm Vu Quy cũng đi theo Trương Thiên Thiên về phía phòng học. Trương Thiên Thiên nghỉ ngờ nói: “Kỳ lạ,
mình không thấy có ai gọi điện thoại, sao thầy chủ nhiệm lại tới đây?”
Thẩm Vu Quy cũng không nghĩ nhiều, đù sao thời đại này, người chính nghĩa còn rất nhiều, có nhiều bạn học
vây xem như thế, người có lòng nhiệt tình cũng không có gì lạ.