Chương 1 - Giống Như Sợ Cô Bỏ Chạy Vậy ...
Chương 2 - Mùng Một Và Mười Lăm
Chương 3 - Số Xui Xẻo
Chương 4 - Anh Phí Rất Thích Tôi
Chương 5 - Hôm Nay Là Mười Lăm
Chương 6 - Cô Thẩm Thật Thú Vị
Chương 7 - Anh Ấy Thích Tôi Xấu
Chương 8 - Lạt Mềm Buộc Chặt?
Chương 9 - Trúng Thưởng
Chương 10 - Cô Không Có Gì Muốn Nói Sao?
Chương 11 - Như Hình Với Bóng?
Chương 12 - Con Gái Riêng Của Tiểu Tam
Chương 13 - Đêm Không Về
Chương 14 - Ai Nói Tôi Là Con Gái Riêng?
Chương 15 - Bọn Họ Có Tín Vật Đính Ước
Chương 16 - Dường Như Trái Tim Khuyết Một Mảnh
Chương 17 - Muốn Đính Hôn Với Tôi?
Chương 18 - Lửa Giận Trong Lòng Cô Tăng Lên Gấp Bội
Chương 19
Chương 20 - Tôi Giúp Cậu Làm Bài Tập
Chương 21 - Hỏi Cô Có Sợ Không
Chương 22 - Tính Toán Sổ Sách Đi
Chương 23 - Vậy Cậu Cứ Tiếp Tục Gọi Đi
Chương 24 - Ai Đánh Ai?
Chương 25 - Mau Nhìn, Trai Đẹp Kìa!
Chương 26 - Anh Ấy Xấu Hổ Đấy!
Chương 27 - Anh Yêu, Em Nhớ Anh Muốn Chết
Chương 28 - Không Có Gì Mà Đánh Một Trận Không Giải Quyết Được
Chương 29 - Sao Lại Là Cô Ấy
Chương 30 - Bà Thẩm Sinh Hai Đứa Con
Chương 31 - Thẩm Vu Quy
Chương 32 - Sao Bà Không Nhìn Rõ Đại Cuộc Vậy?
Chương 33 - Tích Tiểu Quy Thân Mến
Chương 34 - Vào Nhầm Đầm Rồng!
Chương 35 - Cô Đi Theo Tôi
Chương 36 - Bởi Vì Tôi Thích Anh!
Chương 37 - Tôi Có Thể Theo Đuổi Anh Không?
Chương 38 - Tôi Không Phải Là Con Gái Riêng
Chương 39 - Trần Tử Phàm Không Hành Động Như Bình Thường
Chương 40 - Bạn Của Con Gái Riêng, Cũng Không Phải Là Thứ Tốt?
Chương 41 - Chị Nói Bậy Bạ Gì Vậy
Chương 42 - Đầu Óc Bị Úng Nước
Chương 43 - Chỉ Lan, Bố Không Thể Cho Con Một Danh Phận
Chương 44 - Mua Vé Số
Chương 45 - Sự Hiểu Lầm Tốt Đẹp
Chương 46 - Đã Nói Đổi Vận Rồi Cơ Mà
Chương 47 - Có Tiện Ngồi Chung Không?
Chương 48 - Chị Dâu Hoàn Hảo
Chương 49 - Chúng Tôi Muốn Vào Phòng Vệ Sinh Nam, Cậu Cũng Muốn Đi Cùng À?
Chương 1 - Giống Như Sợ Cô Bỏ Chạy Vậy ...
Chương 2 - Mùng Một Và Mười Lăm
Chương 3 - Số Xui Xẻo
Chương 4 - Anh Phí Rất Thích Tôi
Chương 5 - Hôm Nay Là Mười Lăm
Chương 6 - Cô Thẩm Thật Thú Vị
Chương 7 - Anh Ấy Thích Tôi Xấu
Chương 8 - Lạt Mềm Buộc Chặt?
Chương 9 - Trúng Thưởng
Chương 10 - Cô Không Có Gì Muốn Nói Sao?
Chương 11 - Như Hình Với Bóng?
Chương 12 - Con Gái Riêng Của Tiểu Tam
Chương 13 - Đêm Không Về
Chương 14 - Ai Nói Tôi Là Con Gái Riêng?
Chương 15 - Bọn Họ Có Tín Vật Đính Ước
Chương 16 - Dường Như Trái Tim Khuyết Một Mảnh
Chương 17 - Muốn Đính Hôn Với Tôi?
Chương 18 - Lửa Giận Trong Lòng Cô Tăng Lên Gấp Bội
Chương 19
Chương 20 - Tôi Giúp Cậu Làm Bài Tập
Chương 21 - Hỏi Cô Có Sợ Không
Chương 22 - Tính Toán Sổ Sách Đi
Chương 23 - Vậy Cậu Cứ Tiếp Tục Gọi Đi
Chương 24 - Ai Đánh Ai?
Chương 25 - Mau Nhìn, Trai Đẹp Kìa!
Chương 26 - Anh Ấy Xấu Hổ Đấy!
Chương 27 - Anh Yêu, Em Nhớ Anh Muốn Chết
Chương 28 - Không Có Gì Mà Đánh Một Trận Không Giải Quyết Được
Chương 29 - Sao Lại Là Cô Ấy
Chương 30 - Bà Thẩm Sinh Hai Đứa Con
Chương 31 - Thẩm Vu Quy
Chương 32 - Sao Bà Không Nhìn Rõ Đại Cuộc Vậy?
Chương 33 - Tích Tiểu Quy Thân Mến
Chương 34 - Vào Nhầm Đầm Rồng!
Chương 35 - Cô Đi Theo Tôi
Chương 36 - Bởi Vì Tôi Thích Anh!
Chương 37 - Tôi Có Thể Theo Đuổi Anh Không?
Chương 38 - Tôi Không Phải Là Con Gái Riêng
Chương 39 - Trần Tử Phàm Không Hành Động Như Bình Thường
Chương 40 - Bạn Của Con Gái Riêng, Cũng Không Phải Là Thứ Tốt?
Chương 41 - Chị Nói Bậy Bạ Gì Vậy
Chương 42 - Đầu Óc Bị Úng Nước
Chương 43 - Chỉ Lan, Bố Không Thể Cho Con Một Danh Phận
Chương 44 - Mua Vé Số
Chương 45 - Sự Hiểu Lầm Tốt Đẹp
Chương 46 - Đã Nói Đổi Vận Rồi Cơ Mà
Chương 47 - Có Tiện Ngồi Chung Không?
Chương 48 - Chị Dâu Hoàn Hảo
Chương 49 - Chúng Tôi Muốn Vào Phòng Vệ Sinh Nam, Cậu Cũng Muốn Đi Cùng À?
Lưu Linh nói xong lời này, trực tiếp nhìn vê phí Thẩm Vu Quy nói: “Thẩm Từ Tâm, cô nghe rõ ràng rồi
chứ! Cô không xứng ngồi cùng một chỗ với Chỉ Lan! Tốt nhất tránh xa cô ấy ra.
"
Tóc Thẩm Vụ Quy che khuất mặt, cũng che cả ánh nước trong mắt cô.
Thì ra khi đi học, chị đêu phải trốn ở góc phòng, ngay cả ngồi gần đó 1 chút cũng không thể? Thẩm Chỉ Lan này thật quá đáng!
Cô nhếch môi, mềm yếu nói: “Muốn tôi nhường vị trí cho cô ta?”
Lưu Linh gật đầu.
Giọng Thẩm Vu Quy trầm xuống: “Cô ta không xứng.
”
Lưu Linh sửng sốt, không ngờ cô lại nói ra lời này, mặt đen lại: “Cô có ý gì?”
“Ý chính là, không muốn ngồi bên cạnh chúng tôi, vậy đám các cô đi chỗ khác!
” Trương Thiên Thiên cao giọng
nói.
“CôI” Lưu Linh đang muốn chửi ầm lên, trong góc lại truyền đến một tiếng “bộp”.
Thẩm Vụ Quy quay đầu nhìn lại, phát hiện Trần Tử Phàm đứng lên, đập bàn một cái.
Hắn là vừa rồi anh ta đang nằm sấp ngủ, đâu tóc rối bù như ổ gà, đôi mắt trăng sâu, thâm quầng.
“Âm ï cái gì? Các cô có thấy phiền không?”
Anh ta vừa nổi giận, nhất thời Lưu Linh và Trương Thiên Thiên như chim cút bị dọa, lui lại.
Thẩm Vu Quy buồn cười, đây là đại ca lớp 12A à?
Dưới sự ép bức như vậy, Thẩm Chỉ Lan lại cười nói:
“Anh Tử Phàm, tối hôm qua lại không ngủ sao?”
Tính tình Trân Tử Phàm không tốt, thấy người nói chuyện là cô ta, liền kiềm né cảm xúc gật đầu: “Không lo học
bài đi, các cô làm gì vậy?”
Thẩm Chỉ Lan thở đài, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Chẳng phải là vì Lưu Linh cảm thấy chị ngồi cùng một chỗ với em không thích hợp thôi sao?”
Trần Tử Phàm nhìn về phía Thẩm Vu Quy, cau mày.
Anh ta trực tiếp ra lệnh: “Mất Gấu Trúc, cô nhường chỗ đi.
”
Thẩm Vụ Quy nhíu mày.
Ôi, cậu em họ nhỏ này đúng là hóa thân của hộ hoa sứ giải
Cô nằm sấp lên bàn, nghiêm túc hỏi: “Vì sao tôi phải tránh ra?”
Trần Tử Phàm ngừng lại một chút.
Vì sao?
Cồn không phải bởi vì cô là con gái riêng?
Anh ta định châm chọc cô, nhưng trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng cô bị bảy chị đại kéo vào WC.
Không biết vì sao, ngày đó không đi cứu cô, thậm chí anh ta còn hơi chột dạ áy náy. May mắn đám chị đại kịp
thời tỉnh ngộ, nếu không nghe lời, chắc chắn kết cục của cô vô củng thê thảm.
Thẩm Chỉ Lan thấy anh ta không nói chuyện, vội vàng mở miệng: “Chị đừng nóng giận, em ngồi ở bên cạnh là
được.
”
Cô ta cắn môi, ấm ức nhìn về phía Trần Tử Phàm.
Cô ta hiểu Trần Tử Phàm nhất, nghe thấy lời này, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy Thẩm Từ Tâm rất ngang ngược,
ngược lại sẽ kích thích ý rnuốn bảo vệ của anh ta.
Cô ta chờ Trần Tử Phàm tức giận, nhưng không nghĩ tới Trần Tử Phàm lại gật đâu: “Cứ như vậy đi.
”
Thâm Chỉ Lan: ???
Sao lại thế?
Nói xong, Trần Tử Phàm lại nằm sấp xuống định ngủ, trông đáng vẻ là mặc kệ rồi.
Thẩm Chỉ Lan siết nắm tay, ánh mắt ác độc. Bắt cô ta ngồi ở bên cạnh, nhường chỗ ngồi cho con bé xấu xí này?
Còn lâu nhé
Cô ta cười lạnh một chút, rũ mắt xuống, đặt túi sách lên bàn bên cạnh, ngược lại đi đến trước mặt Thẩm Vu Quy.
Thẩm Vụ Quy tò mò nhìn cô ta, không biết người này lại muốn ra chiêu gì.
Thẩm Chỉ Lan cúi thấp đâu, chực khóc: “Chị, tối hôm qua bố không về nhà, re đợi bố cả đêm, khóc sưng cả
mắt, chị có thể nói với mẹ chị, bảo bà ấy thả bố về không?”
Thẩm Vu Quy: ???