Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22-1
Chương 23 - Chương 22-2
Chương 24 - Chương 23
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22-1
Chương 23 - Chương 22-2
Chương 24 - Chương 23
Cậu ta ngủ một lát ở trên sân thượng, sau khi tỉnh giấc vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, ánh mắt nhìn về phía Cố Minh Âm có chút mịt mờ, mệt mỏi.
Triệu Mặc Thần rất nhanh ý thức được sự tồn tại của cô, ánh mắt xẹt qua sự sắc bén, biểu cảm dần dần trở nên bất thiện.
Cậu ta lười phải nhìn cô nhiều thêm một cái, đứng dậy vỗ vỗ tro bụi dính trên quần rồi đi tới cửa.
Có lẽ là ngủ hơi lâu, lại luôn duy trì một tư thế không di chuyển, Cố Minh Âm thấy hai chân cậu ta lảo đảo, bước chân đi liêu xiêu. .