Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Mato-chan
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 54,957
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

- Em đi làm suốt ngày , để con osin ở nhà ất đồ à ? Chưa kể đến nhỡ thằng chồng em nó làm bậy với con osin đó thì sao ?

- Ô ...

. hoá ra chồng em là thế ! Thế cưới nhau làm gì cho khổ đấy ?

- Ba mẹ sắp đặt ! Thật chất anh ta chỉ được cái gia tài kết sù với cái đầu rỗng thôi chứ chẳng còn cái gì ra hồn cả !

- Ồ .

.

. Ra em hám tiền thế !

Rút điếu thuốc ra , Sula dùng bật lửa châm vào để hút . Rít một hơi rõ dài , cô ta nói tiếp :

- Anh hiểu tính em quá còn gì !

- Em cũng ăn chơi đấy nhỉ ? Vậy sao không bỏ hắn đi cho rồi !

- Làm đơn li dị rồi , chỉ đợi hắn kí vào là ok . Chia tay , em lãnh nửa gia sản .

- Thông minh thật !

- Em mà lị , ha ha .

Hai người họ ngồi xuống phòng khác rồi nói chuyện với nhau . Căn nhà như bỗng sinh động hẳn lên . Họ cười rất lớn và nghe rất hài , có lẽ lâu rồi không gặp , họ có nhiều chuyện muốn nói với nhau cũng nên .

-0-

Bệnh viên Hurts World , khu .

.

.

. , khoa .

.

. , phòng .

.

. :

Hắn nằm trên giường bên cạng ngáy khò khò . Còn mẹ nó thì nằm ở sofa , thu mình vào một tắm chăn mỏng mà ngủ . Hôm nay bà đã quá mệt mỏi rồi , bà cần nghĩ ngơi .

Tay nó nhích nhích , lông mài nó giật giật . Đây là dấu hiệu cho biết nó sắp tỉnh dậy . Mắt nó bắt đầu he hé mở . Nó nặng nhọc mở đôi mắt ra , gượng lắm mới mở được hết đôi mắt . Nó đưa mắt nhìn chung quanh trên trần , rồi nó lại nhìn sang trái , sang phải

Nó sang trái , nó thấy hắn đang nằm ngáy khò khò tự dưng không nén được cười . Nó định cười lớn nhưng mà miệng mở ra không được .

Miệng nó khổ và nức nẻ quá ! Nó sợ nếu cười sẽ chảy máu , nên mới nhịn cười .

Mà ông trời cũng ác , làm sao nó nhịn được khi người con trai nó yêu đang ngáy như bò rống thế kia ? Thế là nước mắt chảy ra , không phải nước mắt vì đau buồn hay xúc động , mà là nước mắt vì cười mà cười không được .

Một hồi sau , nó lấy lại tin thần . Nó vội thở dài thườn thược rồi đưa mắt về phía trước nhìn mẹ nó . Nhìn xong nó lại thở dài .

Người ta bảo : " Thở dài mau già " nhưng mà không sao . Già hay không cũng đến một con đường : đó là chết thôi mà !

***

Rồi nó nhắm mắt lại để ngủ . Ngày mai hứa hẹn với nó nhiều điều tốt đẹp !

Ngày mai nó sẽ khoẻ hẳn .

Ngày mai nó sẽ thấy nụ cười hạnh phúc của hắn .

Ngày mai nó sẽ bắt đầu tạo kí ức của nó ọi người .

Ừ , ngày mai .

.

. ngày mai .

.

. ngày mai .

.

. và tương lai .

***

Đúng là con bé ngốc . Nó vẫn ngây thơ không nhận ra rằng mọi đau đớn trong cuộc đời nó còn chưa kết thúc ! Đó chỉ mới là bắt đầu !

-0-

Tại căn biệt thự to từng được ví như là " ngôi nhà hoang " :

- Thưa cậu chủ , bây giờ đã khuya rồi ạ . Mong cậu chủ vào ngủ sớm , kẻo mai lại ốm nặng ạ !

- Ngủ mẹ gì mà ngủ ! Không thấy đang ngồi xe lăn à ? Cút đi ! Biến đi .

.

. Không ngủ nghiếc gì hết !

- Nhưng thưa cậu chủ .

.

.

- Không nhưng nhịn gì hết ! Tôi đã nói là cút thì cút đi .

.

. đừng có lãi nhãi ở đây với tôi nữa .

Vị quản gia nghe thế , vừa cảm thấy mình bị xúc phạm vừa hổ thẹn cho thân phận của mình . Vị quản gia già lặng lẽ khép cửa phòng lại rồi đi ra.

***

Từ hôm ở Water Clan về , không ngày nào là Shin không mơ thấy ác mộng . Không mơ thấy mình bị ma bắt cũng gặp minh bị giết chết !

Đúng là quả báo mà !

Mà buồn cười nhất là đợt chấn thương ở cột sống lần trước chưa lành lặn hẳn thì lại thêm chân thương mới này , cũng đúng ngay cột sống . Thế là lại ngồi xe lăn , mà lần này lại ngồi lâu hơn nữa mới chết chứ !

Ông trời có mắt rồi đấy !

Đáng đời cho kẻ đáng thương , mình không có được hạnh phúc thì thôi .

.

. đằng này còn muốn người khác giống mình . Một mình chịu khổ được rồi ! Kéo người khác vào làm gì ?

Trời báo mày đấy con ơi !

***

" Bao nhiêu kế hoạch , bao nhiêu tiền bạc , bao nhiêu công sức .

.

. để đổi lấy cái chiếc xe lăn bẩn thỉu này à ? " - Shin suy nghĩ trong cơn tức giận . Một hồi , Shin rủa thầm :

- Mẹ kiếp ! Rốt cuộc thế nào đây ? Có bao giờ mình sai rồi không nhỉ ?

Thế là lại thả người mình trên chiếc xe lăn . Shin trườn dài ra đó , Shin đau đớn vô cùng . Mọi thứ trước mặt Shin bỗng dưng trở nên ảo rõ rệt . Mọi kí ức của Shin , bây giờ nếu có một điều ước thì Shin chỉ muốn ước cho kí ức đó biến đi mãi mãi thôi .

.

.

Shin làm nên tội nên tình gì mà phải gánh chịu thế này chứ ?

Shin lại nhớ về người bạn gái đã chết của mình . Đau mà chẳng dám nói mình đau , kìm nén cũng vô ích . Đầu Shin muốn vỡ mất rồi .

.

. !

- Mình phải làm sao để có được cuộc sống hạnh phúc như khi ở bên cô ấy đây ?

- Mình không biết .

.

. Mình không biết ! Mình không biết gì hết .

.

. không biết gì hết .

.

. Trời ơi !

Thì ra Shin vẫn là con người đáng thương nhất !

22 : Sàm sỡ

-o0o-

Bệnh viên Hurts World , khoa .

.

. ; khu .

.

. ; phòng .

.

. :

Nó ngồi dựa mình vào gối , mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ . Nó nằm viện cũng đã 1 tuần rồi , không biết bên ngoài có những chuyện gì nhỉ ? Nó tò mò và thèm được chia sẻ chung .

Mẹ nó đẩy cửa phòng , bước vào . Trên tay bà là một tô cháo nóng hổi , thơm thơm mùi hành phi . Bà đến gần cái bàn gỗ rồi nhanh chóng đặt tô cháo xuống . Bà vội đưa hai tay mình lên tai để cho đỡ nóng . Rồi bà quay qua nhìn nó , cười hiền bảo :

- Ăn cháo này con .

- .

.

.

- Ăn này , mẹ mới mua đấy ! Nóng hổi .

.

.

- .

.

.

- Con lại buồn chuyện bé Rin ( tên gọi thân mật của Durin ) à ?

- .

.

.

Nó không nói gì , chỉ thở dài trừ . Mẹ nó cũng khẽ lắc đầu . Một tuần nay nó kén ăn thấy rõ . Da thịt từ hồng hào bắt đầu chuyển sang nhợt nhạt , nhìn nó chẳng khác gì que tăm .

Dù cho ba có khuyên nó , có bảo nó thế nào thì cũng vô ích , nó chẳng thèm ăn . Mỗi lần nó ăn gắng lắm cũng được 2 muỗng , nhiều lắm là khoảng 4 muỗng thôi . Thế thì hỏi sao không ốm ?

Dạo này hắn cũng đến thăm nó thường xuyên lắm ! Hắn lúc nào cũng hớn hở , nhảy tưng tưng vào gặp nó . Nhưng không hiểu sao nó chẳng thấy vui , mà thay vào đó là cảm giác tội lỗi . Mỗi lần nó cố gắng cười thì hình ảnh Durin lấy cây gậy đập vào đầu nó rồi cười sảng khoái là nó cụt hứng ngay . Khuôn mặt tươi cười của nó bây giờ chẳng khác nào một cái mặt nạ . Vô hồn , vô tri , vô giác và vô cảm .

-0-

Mẹ nó nhìn nó , tim nhói lại vì đứa con bé bỏng của mình . Bà nói nhẹ nhàng :

- Hay mẹ gọi Jun vào nhé !

- Không cần đâu mẹ - Nó lắc đầu ngán ngẫm

- Thế thì mẹ phải làm sao để con ăn đây ? - Mẹ nó bắt đầu thấy ư ứ ở cổ họng

Nó nhìn mẹ nó với vẻ thông cảm . Nó biết nó thế này thì chắc chắn là bà đau lòng lắm ! Mà còn chưa kể đến vụ ông Chan không về nhà nữa . Nó biết bà dạo này chịu nhiều tổn thương rồi !

Bất đắc dĩ , nó đành gượng cười rồi nói :

- Con sẽ ăn mà !

- Mẹ đút con nhé !

- Không cần đâu ạ , mẹ cứ để đấy .

.

. tí con ăn - Nó nguỵ biện .

Nghe được những lời đó , mẹ nó cũng thấy ấm lòng phần nào . Bà lại gần nó hơn nữa , đưa tay đặt lên trán nó rồi vuốt vuốt mái tóc bóng mượt của nó . Bà lại khẽ đặt nụ hôn của mình lên trán nó , bà cười tít mắt rồi nói :

- Cứ như thời gian quay trở lại ấy con nhỉ ?

- Vâng , thời gian quay trở lại trước ngày sinh nhật kinh hoàng đó ! - Nó đáp với vẻ thản nhiên .

Bà lặng người .

" Tại sao nó lại nhắc đến chuyện này nhỉ ? " - Bà tự hỏi rồi như tiếp lời nó , bà nói :

- Con biết chuyện gì à ?

- Vâng .

.

. - Nó khẽ khàng đáp

- Chuyện gì ? Nói mẹ nghe được không ? - Bà không giấu nổi vẻ ngạc nhiên mà hỏi nó

- .

.

.

Nó ậm ừ một tí rồi nói :

- Con bị bệnh tim ! Đúng không mẹ ?

" Bệnh tim ư ? Sao nó lại biết " - Thất thần , bà tự hỏi mình .

Vẻ mặt của bà lúc này như tái xanh lại . Đôi mắt tròn to của bà căng ra . Lông mài mảnh khảnh nhăn lại . Bà hiết sức ngạc nhiên . Như không tin vào tai mình , bà hỏi ngược lại nó :

- Con nói gì cơ ? Bệnh tim gì ?

- Mẹ đừng giấu con nữa . Lúc mẹ nói chuyện riêng với bác sĩ ngày hôm qua con đã nghe hết rồi !

- Con .

.

. con .

.

. - Bà lắp bắp nói

- Con biết , nhưng mẹ đừng lo . Con chưa chết ngay bây giờ đâu ! - Nó nói lại với vẻ như biết trước được mọi chuyện sẽ xảy ra vào tương lai .

- Con nói gì thế ? Bệnh tim vẫn còn cách chữa mà , con đừng nói như con sắp chết đến nơi rồi ấy chứ ! Con .

.

Không đợi bà nói thêm , nó ngắt lời :

- Mẹ , xin mẹ đừng nói nữa . Bệnh của con thì bản thân con hiểu rõ nhất mà !

Im lặng , bà hoảng hốt vì câu nói vừa rồi của nó . Thế là bà lại ôm mặt khóc . Nó chồm người lại gần bà rồi vòng tay ra ôm trọn lấy , nó muốn an ủi bà .

-0-

Đại sảnh bệnh viên Hurts World :

Hắn đang mặc bộ đồng phục , vai quẩy giỏ xách mà tung tăng đi vào . Vừa đi hắn vừa nhìn xuống cái khây đựng thức ăn mà hắn mới làm ở nhà cho nó .

Đây là lần đầu tiên hắn bước chân xuống bếp . Hắn muốn làm món gì đó cho nó . Một món gì đó chứa đầy tình thương và phải do chính tay hắn làm . Nhưng vì do lần đầu tiên nên không thể nào tránh được những " tai nạn nhỏ " . Tay hắn quấn đầy băng cá nhân , chỗ nhiều chỗ ít . Nhưng tất cả không làm hắn cảm thấy đau đớn , mà ngược lại , hắn thấy mình thật hạnh phúc .

Nhấn nút thang máy , hắn nhịp chân chờ đợi . Cuối cùng thang máy cũng đến tầng của nó . Hắn chậm rãi bước ra , đi chầm chập để tránh làm phiền các bệnh nhân khác .

" Tự dưng hôm nay mình tốt thế ! " - Hắn khoái trí nghĩ .

Rồi như bị điên , hắn cười ha há . Kết quả là cô y tá xổ một tràng xối xả vào hắn .

" Hôm nay mình được tấm mưa bằng nước miếng miễn phí rồi ! " - Suy nghĩ khôi hài lại hiện lên trong đầu hắn .

5 phút

6 phút

10 phút

phút

Thời gian bắt đầu qua đi mà cái " bà cô " y tá này chẳng chịu ngừng . Hắn khoanh tay và nhịp chân nãy giờ cho đỡ ngán . Nhưng sức chịu đựng của mọi người cũng có giới hạn , mà cái " bà cô " y tá này đã chạm đến giới hạn đó rồi đấy ! Hắn bực tức nói , ngắt lời " bà cô " :

- Cô không mỏi mồm nhưng tai tôi thì đau lắm rồi đấy !

- Cậu .

.

. cậu .

.

.

. - Như bị châm biếm , " bà cô " nổi cáu lên đến nổi không nói nên lời

- Đừng vội mà cáu , bà thím già ơi ! Bà thím sắp chết đến nơi rồi đấy .

.

. Nhìn kia kìa .

.

Vừa nói hắn vừa lấy tay chỉ chỉ vào một người phụ nữ mặt đỏ như gấc , trông như một con bò tót sẵn sàng húc người bấc cứ lúc nào ấy .

" Bà cô " y tá giật mình hoảng sợ , bắt đầu nhận ra mình đã tốn quá nhiều thời gian cho các việc " giáo dục em trai " .

Nhận ra " người phụ nữ " đang đi đến , " bà cô " bắt đầu xám mặt , cúi đầu xuống với vẻ hối lỗi . " Bà cô " không đợi " người phụ nữ " kia nói mà đã chen vào :

- Xin lỗi y tá trưởng , em biết mình sai rồi ạ

- Hừ , cô biết là sai rồi à ? Đi vào phòng nhân viên nhanh cho tôi . Tôi sẽ lập biên bản cô vì việc này - " Người phụ nữ " kia quát vào mặt " bà cô " , song tiếng la mắng không lớn đến nổi làm mọi người chú ý

Nặng nề gật đầu , " bà cô " y tá lẽo đẽo theo sau " người phụ nữ " . Tất nhiên là không quên ném cho hắn một cái nhìn giận dữ rồi !

Còn về phần " người phụ nữ " thì trước khi dẫn " bà cô " y tá đó đi . " Người phụ nữ " này đá lông nheo với hắn , làm hắn gợn hết cả người . Chưa kịp định thần thì " Bộp " , một bàn tay đánh vào mông hắn . Ôi mẹ ơi , là tay của " người phụ nữ " lúc này .

Ngượng chín người , hắn nhìn tứ phía xem có ai chú ý đến chuyện này không rồi co giò chạy mất tiêu . Bỏ quên hai người " phụ nữ " đang cười hả hê khoái trí .

-0-

Phòng bệnh nó đang nằm :

Mẹ nó đã nín khóc . Nó và mẹ nó bây giờ đã nhìn nhận sự việc theo một hướng nhìn khác . Bà an ủi nó , còn nó thì cũng an ủi ngược lại bà .

Hai mẹ con không khóc nhưng không phải là không buồn .

***

Hắn bước vào phòng với cái mặt đỏ vì ngượng . Hắn chưa quên được cái chuyện bị " sàm sỡ " lúc nãy .

Nó thấy hắn , thoạt đầu còn vui mừng . Nhưng khi thấy vẻ mặt của hắn thì lại đâm sang ngạc nhiên . Sau đó chuyển sang ghen tuông vì cứ nghĩ hắn vừa gặp cô gái nào đó . Cuối cùng , nó lại cảm thấy buồn cười .

Nó giơ tay lên ngoắc ngoắc hắn lại gần .

***

Thấy nó ra hiệu , hắn lanh lẹ làm theo mà chẳng cần suy nghĩ gì .

Nó hỏi :

- Chuyện gì mà anh đỏ mặt thế ?

- Ơ ơ .

.

. không .

.

. không .

.

. có gì ! - Hắn gãi đầu , nói cà lăm như con gà bị mắc tóc

- Anh giấu cả em à ? - Hắn nhăn mặt lại , vờ cáu

- Nhưng chuyện này xấu hổ lắm , anh không tiện nói

- Thế thì anh chuẩn bị tinh thần đi nhé ! Em dỗi anh luôn .

.

. - Nó vờ

- Thôi thôi .

.

. cho anh xin , anh kể mà - Hắn vội xoa giận vì nghĩ nó giận thật .

- Thế thì kể đi chứ ! - Nó nói với giọng đắc thắng

- Anh bị bà y tá trưởng đánh vào mông .

.

.