~ kí túc xá nữ ~
- Linh! Bà làm cái quái gì thế, đi ăn tối thôi - BB gọi
- Bọn này ra lấy chỗ trước đây, nhanh lên nhá - DD
- Ừ...
. - Nó cầm điện thoại xem, 7h50'
* * * * * *
Nó hẹn AA tại 1 quán nước. Trong quán có nhõn nó và AA ( Đơn giản thôi, nó bao cả quán mà ).
- Cô gọi tôi ra đây có việc gì, Đại Tiểu Thư - AA
- Cứ ngồi xuống đi.
.
.
- Chà, ngày nào cô cũng lang thang ở ngoài đường muộn như thế này sao? - AA
- Thôi đi đừng có giả bộ nghiêm túc nữa, mới có 6h thôi - Nó - Đi thẳng vào vấn đề đi
- Có chuyện gì? - AA hững hờ hỏi
- Kí ức của tôi - nó - cô biết những gì?
AA im lặng hồi lâu rồi phá lên cười - ahaha, cô đang đe dọa hay cầu xin tôi hả, tiểu thư?
- Không gì cả.
.
.
- Ồ vậy sao, thế mấy con chuột ngoài kia cô giải thích thế nào? - AA ngước mắt ra ngoài
- Hả! - nó kinh ngạc - Chắc họ là người của bố mẹ tôi. Tôi không liên quan.
- Thật? - AA nhìn nó cười - Vì 1 thằng con trai có đáng không?
- Sao?
- Tôi quên mất là cô.
.
.
- Được rồi, nó đang là cả 1 vấn đề - nó
AA nhếch mép cười, điệu cười thật kinh tởm.
- Tỏ ra đáng thương cũng chẳng giúp ích được gì đâu. Cô đã có tất cả vậy mà.
.
. - AA ngập ngừng
- Cô có thể nói rõ được không?
- Cái đấy cô tự đi mà tìm hiểu.
.
. - AA bỏ về
Nó thắc mắc, 1 con người như AA mà lại còn thế. Thật sự kí ức của mình chứa những gì.
* * * * *
- Linh.
.
. - DD gọi kéo nó tự thiên đình xuống hạ giới ( thế thì đầu thai rồi rồi chứ nhỉ? ) - bà sao vậy, thức ăn không ngon hả?
- Hả.
.
. à.
.
. không - nó giật mình
Ăn xong.
.
. 3 người đang định trở về phòng
" Á " tiếng hét của ai đó ở góc lớp. Và ai đó chính là AA.
- Cái gì vậy? - BB
- A.
.
. anh ấy.
.
. về.
.
. nước.
.
. rồi - AA run run
- SAO? - cả đám nữ sinh ùa vào hỏi. Trong khi đó nó, BB, DD vẫn còn đang ngu người ( đờ người ra )
DD ngó vào điện thoại trong tay AA. Đọc to - Xem nào.
.
. Vương Dương Thụy về nước sau trận thắng kinh điển ở nước ngoài.
.
.
- Vương Dương Thụy à.
.
. tên nghe quen quen - BB
AA đứng bật dậy ca 1 tràng về cậu ta. - anh ý thế này.
.
. anh ý thế kia
Đám nữ sinh bên dưới sụt sịt hoài. Trong khi đo, BB nghịch điện thoại, DD ngáp, nó về phòng ngủ luôn.
.
.
. 1 lúc sau .
.
.
- Linh.
.
. - BB từ ngoài bước vào
- Gì vậy? - nó ngạc nhiên
- Bà về mà chả gọi tụi tui gì cả.
.
. oáp - DD vừa nói vừa ngáp
- Tôi mà ở đấy nghe bà ta ca thì chắc tối tôi mơ ác mộng quá - nó
- Thui 2 bà ngủ ngon mơ đẹp nha - BB trèo lên giường chùm chăn
- Ừ, ngủ ngon.
.
.
.
.
. và lại 1 lúc sau .
.
.
- Á.
.
. - Nó hét
- Gì vậy - DD dụi mắt
- Mưa.
.
. mưa rồi - nó chỉ ra cửa sổ
- Hả - DD nhảy xuống, lay BB - ê BB, bà cất quần áo chưa?
- Quần áo.
.
. hả tui chưa cất - BB ròng rã nước mắt
- Bây giờ mới tỉnh hả.
.
.
3 Đứa lon ton, ý nhầm, gấp rút chạy ra thu quần áo.
( Cạn lời mấy mẹ luôn, có cái quần áo mà cũng quên không cất " lạy, lạy, lạy " )
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. tại nhà nó, bây giờ .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Bà chủ, bà chủ - gv gọi
- Có chuyện gì mà la ầm lên vậy - mẹ nó
- Dạ, cậu ta vẫn đứng ở ngoài bà chủ ạ - gv
- Kệ cậu ta
- Nhưng trời đang mưa, tội cậu ta quá - gv ( tội gì, có mà thấy người ta zai quá nên mê ý gì, bít thừa)
- Được rồi, mở cửa ra
" cạch " người đứng ngoài không ai khác, hắn
- cậu về đi, tôi không muốn đây dưa đến nhà cậu - mẹ nó
- Bác, Linh đâu rồi hả bác. Em ấy nghỉ học bao nhiêu lâu rồi đó. Cho cháu gặp em ý được không. Bác.
.
. - Hắn
- cậu làm ơn quên nó đi, nó quá khổ rồi đó, buông tha nó đi - mẹ nó
- Bác.
.
.
- Cậu về đi, từ bây giờ đừng đến đây nữa. Cái Linh nó sẽ không biết cậu là ai đâu, kể cả mẹ nó đây này.
.
.
Hắn sock, quay người bỏ về. Đi 1 đoạn thì gặp ả.
- Anh, về thôi - Ả
- Về, về đâu cơ - hắn ngẩng mặt lên trời mưa, cười nhạt
- Anh.
.
.
Ả khóc, thật nực cười, ả đang khóc.
.
.
- HẾT CHƯƠNG 5-