Chương 1 - Cô Sắp Chết Rồi
Chương 2 - Lấy Máu
Chương 3 - Chiếc Nhẫn Không Vừa Tay Cũng Giống Như Một Cuộc Hôn Nhân
Chương 4 - Ly Hôn Với Lệ Cảnh Minh
Chương 5 - Trước Giờ Anh Chưa Từng Thấy Thẩm Tri Ý Đau Ốm
Chương 6 - Nếu Chỉ Là Chút Hy Vọng, Thà Rằng Đừng Cho
Chương 7 - Chúng Ta Ly Hôn Đi
Chương 8 - Lệ Cảnh Minh, Anh Vừa Định Giết Tôi Sao?
Chương 9 - Lệ Cảnh Minh Nổi Giận
Chương 10 - Tôi Sắp Chết Rồi
Chương 11 - Vì Thích Anh, Nên Anh Có Thể Dễ Dàng Tổn Thương Tôi
Chương 12 - Ăn Quả Nhớ Kẻ Trồng Cây
Chương 13 - Lệ Cảnh Minh, Không Có Anh Tôi Cũng Đâu Phải Không Thể Sống
Chương 14 - Nhà Họ Thẩm Tiêu Đời Rồi, Thẩm Tri Ý Quỳ Xuống
Chương 15 - Tất Cả Đều Là Mưu Đồ Của Cô
Chương 16 - Thẩm Tri Ý Không Ổn Rồi
Chương 17 - Thẩm Tri Ý Bị Ung Thư Dạ Dày Giai Đoạn Cuối
Chương 18 - Cấp Cứu
Chương 19 - Trong Dạ Dày Toàn Là Giấy
Chương 20 - Lệ Cảnh Minh Khốn Nạn
Chương 21 - Anh Sợ Thẩm Tri Ý Không Tỉnh Lại
Chương 22 - Anh Ấy Biết Bệnh Tình Của Em Rồi Sao?
Chương 23 - Giấu Giếm Bệnh Tình
Chương 24 - Thẩm Tri Ý Không Mắc Bệnh Ung Thư Dạ Dày
Chương 25 - Khi Nào Làm Thủ Tục Ly Hôn?
Chương 26 - Đừng Hòng Ly Hôn
Chương 27 - Cô Là Nhân Vật Bi Kịch Duy Nhất Trong Vở Kịch Này
Chương 28 - Bàn Tay Đầy Sẹo
Chương 29 - Lệ Cảnh Minh Gặp Hạ Minh Nguyệt Giữa Đêm Khuya
Chương 30 - Thẩm Xương Nam Nhảy Lầu
Chương 31 - Lệ Cảnh Minh, Bố Tôi Nhảy Lầu Tự Sát Rồi
Chương 32 - Cô Biến Thành Trò Hề
Chương 33 - Những Ký Ức Đó
Chương 34 - Tất Cả Tiếng Gào Thét Của Cô Chỉ Là Hành Động Vô Lý
Chương 35 - Đau Đớn Tột Cùng
Chương 36 - Lệ Cảnh Minh, Tôi Còn Chưa Đủ Ngoan Ngoãn Nghe Lời Ư?
Chương 37 - Bẻ Gãy Một Tay
Chương 38 - Thăm Mộ
Chương 39 - Ảnh Cưới
Chương 40 - Một Đống Phế Phẩm
Chương 41 - Bán Nhà
Chương 42 - Không Có Ly Hôn, Chết Mới Chia Lìa
Chương 43 - Bản Thân Không Biết Mình Khốn Nạn Như Thế Nào
Chương 44 - Lệ Cảnh Minh Anh Không Nghe Hiểu Tiếng Người Sao?
Chương 45 - Muốn Dùng Tình Cảm Thắm Thiết Khiến Cô Ghê Tởm Sao?
Chương 46 - Ăn Gì Bổ Nấy
Chương 47 - Kỹ Thuật Diễn Xuất Của Cô Nàng Giả Tạo
Chương 48 - Thẩm Tri Ý Nổi Giận
Chương 49 - Đối Chọi Gay Gắt
Chương 50 - Đàn Bà Thường Hay Nói Trái Với Lòng Như Thế
Chương 51 - Lệ Cảnh Minh Động Lòng Rồi
Chương 52 - Ích Kỷ
Chương 53 - Ngủ Ngon Không?
Chương 54 - Chúc Cặp Đôi Chó Má Ở Bên Nhau Suốt Đời
Chương 55 - Vịt Mà Tưởng Mình Là Thiên Nga
Chương 56 - Ảnh Cưới Vỡ Nát
Chương 57 - Chẳng Nhẽ Không Đúng Sao?
Chương 58 - Không Quỳ Gối Trước Súc Sinh
Chương 59 - Quỳ Xuống Nhận Lỗi
Chương 60 - Không Lấy Được Thuốc
Chương 61 - Cọng Rơm Ép Chết Lạc Đà
Chương 62 - Cứ Như Mất Món Đồ Chơi
Chương 63 - Báo Thù
Chương 64 - Báo Thù (2)
Chương 65 - Anh Có Từng Nghĩ Đến Ngày Nào Đó Nhận Được Thông Báo Tôi Đã Tử Vong Không
Chương 66 - Muốn Thẩm Tri Ý Mang Thai Đứa Con Của Anh
Chương 67 - Thẩm Tri Ý Kiêu Ngạo
Chương 68 - Thỉnh Thoảng Đổi Khẩu Vị
Chương 69 - Sự Sỉ Nhục Từ Anh
Chương 70 - Con Đường Hiểm Nguy
Chương 71 - Thẩm Tri Ý Thay Đổi
Chương 72 - Chung Sống Hòa Bình
Chương 73 - Thẩm Tri Ý Không Phải Là Vật Đã Chết
Chương 74 - Không Phải Viêm Gan Đấy Chứ?
Chương 75 - Đến Tháng?
Chương 76 - Bị Bỏng
Chương 77 - Loại Thuốc Quen
Chương 78 - Bạch Thu Ngốc Nghếch
Chương 79 - Mang Thai Năm Tuần
Chương 80 - Không Thể Giữ Lại Đứa Bé
Chương 81 - Tần Mặc Ra Nước Ngoài
Chương 82 - Sắp Xếp Thời Gian Phá Thai Đi
Chương 83 - Giả Vờ Thích Thú
Chương 84 - Tìm Được Thuốc Ở Phòng Thẩm Tri Ý
Chương 85 - Thẩm Tri Ý Uống Thuốc An Thai
Chương 86 - Lệ Cảnh Minh Hận Nhất Là Bị Phản Bội
Chương 87 - Vu Oan Giá Họa
Chương 88 - Đếm Đến Ba Phải Mở Cửa
Chương 89 - Tôi Chỉ Tin Những Gì Mắt Nhìn Thấy
Chương 90 - Lệ Cảnh Minh, Anh Thật Độc Ác
Chương 91 - Bên Ngoài Phòng Cấp Cứu
Chương 92 - Thẩm Tri Ý Mất Máu Quá Nhiều
Chương 93 - Sống Tốt Để Báo Thù
Chương 94 - Khó Mang Thai Được Nữa
Chương 95 - Lệ Cảnh Minh Đúng Là Kẻ Khốn Nạn
Chương 96 - Ép Thâm Tri Ý Mang Thai
Chương 97 - Ép Thẩm Tri Ý Sinh Con Cho Em Nuôi
Chương 98 - Thẩm Tri Ý, Cô Phải Đền Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 99 - Kẻ Gặp Quả Báo Là Ai?
Chương 100 - Thẩm Tri Ý Suy Sụp Tinh Thần
Chương 101 - Dư Luận
Chương 102 - Thẩm Tri Ý Mắc Bệnh Trầm Cảm
Chương 103 - Vạch Trần Hạ Minh Nguyệt
Chương 104 - Bộ Mặt Ghê Tởm Của Hạ Minh Nguyệt
Chương 105 - Cảnh Minh, Hãy Tha Thứ Cho Em
Chương 106 - Em Phải Nghe Lời Trước Đã
Chương 107 - Hạ Minh Nguyệt Cố Tình Ngã Lầu
Chương 108 - Rời Xa Khỏi Quỹ Đạo Ban Đầu
Chương 109 - Bên Ngoài Có Tiếng Trẻ Con Khóc
Chương 110 - Tâm Thần Phân Liệt Xuất Hiện Ảo Giác
Chương 111 - Lệ Cảnh Minh, Anh Hối Hận À?
Chương 112 - Phòng Bệnh Tâm Thần
Chương 113 - Anh Từng Là Sinh Mệnh Của Thẩm Tri Ý
Chương 114 - Ám Ảnh Tâm Lý
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Lệ Cảnh Minh Cõng Thẩm Tri Ý
Chương 117 - Một Mũi Tên Trúng Hai Đích
Chương 118 - Lệ Cảnh Minh, Anh Muốn Tôi Phải Chết Bao Nhiêu Lần Nữa?
Chương 119 - Nghiên Cứu Căn Bệnh Ung Thư Có Tiến Triển
Chương 120 - Tinh Thần Bó Buộc
Chương 121 - Cho Dù Thẩm Tri Ý Quên Rồi, Anh Vẫn Không Quên
Chương 122 - Nếu Thẩm Tri Ý Sinh Con, Anh Nhất Định Sẽ Thích Đứa Bé
Chương 123 - Người Này Nên Chết
Chương 124 - Một Tên Ngốc Thì Có Thể Làm Được Gì?
Chương 125 - Lệ Cảnh Minh Có Cảm Giác Gặp Nguy
Chương 126 - Ngoan Nào, Đừng Làm Loạn
Chương 127 - Tổng Giám Đốc Lệ Đối Xử Với Cô Thật Tốt
Chương 128 - Bỗng Chốc Kinh Ngạc
Chương 129 - Xây Khu Vui Chơi Cho Phu Nhân Của Tôi
Chương 130 - Tôi Yêu Anh Như Vậy Đương Nhiên Sẽ Cảm Động Rồi
Chương 131 - Sao Em Có Thể Bị Ung Thư Dạ Dày Được Chứ?
Chương 132 - Mất Tất Cả Người Thân Chỉ Trong Một Đêm
Chương 133 - Thẩm Tri Ý Của Năm Đó Khiến Thẩm Tu Lễ Hổ Thẹn
Chương 134 - Lý Do Tần Mặc Rời Đi
Chương 135 - Lực Bất Tòng Tâm
Chương 136 - Cả Đời Này Của Thẩm Tri Ý Là Của Anh
Chương 137 - Ác Mộng
Chương 138 - Lòng Tham Không Đáy
Chương 139 - Cá Trong Chậu, Chim Trong Lồng
Chương 140 - Ném Thuốc Tránh Thai
Chương 141 - Hạ Minh Nguyệt Muốn Mượn Dao Giết Người
Chương 142 - Người Cứu Lệ Cảnh Minh Sáu Năm Trước
Chương 143 - Quan Mới Nhậm Chức Thường Ra Tay Quyết Liệt
Chương 144 - Thương Lượng Cùng Lệ Cảnh Minh.
Chương 145 - Đôi Bên Cùng Có Lợi
Chương 146 - Tri Ý, Về Nhà Không?
Chương 147 - Đuổi Từng Người Cô Yêu Đi
Chương 148 - Một Câu Tên Ngốc Của Cô Cũng Khiến Anh Ta Cảm Thấy Suy Sụp
Chương 149 - Uống Thuốc Quen Rồi, Giờ Uống Cafe Không Thấy Đắng Nữa
Chương 150 - So Về Độ Độc Ác, Ai Sợ Ai Đây
Chương 151 - Sát Khí Đầy Mình
Chương 152 - Anh Ơi, Anh Thật Sự Bỏ Em Lại Sao
Chương 153 - Bị Người Thân Nhất Phản Bội
Chương 154 - Tàn Nhẫn Với Kẻ Khác, Nhưng Còn Tàn Nhẫn Với Bản Thân Hơn
Chương 155 - Nổi Giận Vì Người Đẹp
Chương 156 - Thẩm Tri Ý Tự Nguyện
Chương 157 - Hèn Hạ
Chương 158 - Dù Chủ Chết Thì Chó Cũng Không Bỏ Đi
Chương 159 - Thẩm Tri Ý Như Bông Hoa Hồng Có Gai
Chương 160 - Ly Hôn Được Không?
Chương 1 - Cô Sắp Chết Rồi
Chương 2 - Lấy Máu
Chương 3 - Chiếc Nhẫn Không Vừa Tay Cũng Giống Như Một Cuộc Hôn Nhân
Chương 4 - Ly Hôn Với Lệ Cảnh Minh
Chương 5 - Trước Giờ Anh Chưa Từng Thấy Thẩm Tri Ý Đau Ốm
Chương 6 - Nếu Chỉ Là Chút Hy Vọng, Thà Rằng Đừng Cho
Chương 7 - Chúng Ta Ly Hôn Đi
Chương 8 - Lệ Cảnh Minh, Anh Vừa Định Giết Tôi Sao?
Chương 9 - Lệ Cảnh Minh Nổi Giận
Chương 10 - Tôi Sắp Chết Rồi
Chương 11 - Vì Thích Anh, Nên Anh Có Thể Dễ Dàng Tổn Thương Tôi
Chương 12 - Ăn Quả Nhớ Kẻ Trồng Cây
Chương 13 - Lệ Cảnh Minh, Không Có Anh Tôi Cũng Đâu Phải Không Thể Sống
Chương 14 - Nhà Họ Thẩm Tiêu Đời Rồi, Thẩm Tri Ý Quỳ Xuống
Chương 15 - Tất Cả Đều Là Mưu Đồ Của Cô
Chương 16 - Thẩm Tri Ý Không Ổn Rồi
Chương 17 - Thẩm Tri Ý Bị Ung Thư Dạ Dày Giai Đoạn Cuối
Chương 18 - Cấp Cứu
Chương 19 - Trong Dạ Dày Toàn Là Giấy
Chương 20 - Lệ Cảnh Minh Khốn Nạn
Chương 21 - Anh Sợ Thẩm Tri Ý Không Tỉnh Lại
Chương 22 - Anh Ấy Biết Bệnh Tình Của Em Rồi Sao?
Chương 23 - Giấu Giếm Bệnh Tình
Chương 24 - Thẩm Tri Ý Không Mắc Bệnh Ung Thư Dạ Dày
Chương 25 - Khi Nào Làm Thủ Tục Ly Hôn?
Chương 26 - Đừng Hòng Ly Hôn
Chương 27 - Cô Là Nhân Vật Bi Kịch Duy Nhất Trong Vở Kịch Này
Chương 28 - Bàn Tay Đầy Sẹo
Chương 29 - Lệ Cảnh Minh Gặp Hạ Minh Nguyệt Giữa Đêm Khuya
Chương 30 - Thẩm Xương Nam Nhảy Lầu
Chương 31 - Lệ Cảnh Minh, Bố Tôi Nhảy Lầu Tự Sát Rồi
Chương 32 - Cô Biến Thành Trò Hề
Chương 33 - Những Ký Ức Đó
Chương 34 - Tất Cả Tiếng Gào Thét Của Cô Chỉ Là Hành Động Vô Lý
Chương 35 - Đau Đớn Tột Cùng
Chương 36 - Lệ Cảnh Minh, Tôi Còn Chưa Đủ Ngoan Ngoãn Nghe Lời Ư?
Chương 37 - Bẻ Gãy Một Tay
Chương 38 - Thăm Mộ
Chương 39 - Ảnh Cưới
Chương 40 - Một Đống Phế Phẩm
Chương 41 - Bán Nhà
Chương 42 - Không Có Ly Hôn, Chết Mới Chia Lìa
Chương 43 - Bản Thân Không Biết Mình Khốn Nạn Như Thế Nào
Chương 44 - Lệ Cảnh Minh Anh Không Nghe Hiểu Tiếng Người Sao?
Chương 45 - Muốn Dùng Tình Cảm Thắm Thiết Khiến Cô Ghê Tởm Sao?
Chương 46 - Ăn Gì Bổ Nấy
Chương 47 - Kỹ Thuật Diễn Xuất Của Cô Nàng Giả Tạo
Chương 48 - Thẩm Tri Ý Nổi Giận
Chương 49 - Đối Chọi Gay Gắt
Chương 50 - Đàn Bà Thường Hay Nói Trái Với Lòng Như Thế
Chương 51 - Lệ Cảnh Minh Động Lòng Rồi
Chương 52 - Ích Kỷ
Chương 53 - Ngủ Ngon Không?
Chương 54 - Chúc Cặp Đôi Chó Má Ở Bên Nhau Suốt Đời
Chương 55 - Vịt Mà Tưởng Mình Là Thiên Nga
Chương 56 - Ảnh Cưới Vỡ Nát
Chương 57 - Chẳng Nhẽ Không Đúng Sao?
Chương 58 - Không Quỳ Gối Trước Súc Sinh
Chương 59 - Quỳ Xuống Nhận Lỗi
Chương 60 - Không Lấy Được Thuốc
Chương 61 - Cọng Rơm Ép Chết Lạc Đà
Chương 62 - Cứ Như Mất Món Đồ Chơi
Chương 63 - Báo Thù
Chương 64 - Báo Thù (2)
Chương 65 - Anh Có Từng Nghĩ Đến Ngày Nào Đó Nhận Được Thông Báo Tôi Đã Tử Vong Không
Chương 66 - Muốn Thẩm Tri Ý Mang Thai Đứa Con Của Anh
Chương 67 - Thẩm Tri Ý Kiêu Ngạo
Chương 68 - Thỉnh Thoảng Đổi Khẩu Vị
Chương 69 - Sự Sỉ Nhục Từ Anh
Chương 70 - Con Đường Hiểm Nguy
Chương 71 - Thẩm Tri Ý Thay Đổi
Chương 72 - Chung Sống Hòa Bình
Chương 73 - Thẩm Tri Ý Không Phải Là Vật Đã Chết
Chương 74 - Không Phải Viêm Gan Đấy Chứ?
Chương 75 - Đến Tháng?
Chương 76 - Bị Bỏng
Chương 77 - Loại Thuốc Quen
Chương 78 - Bạch Thu Ngốc Nghếch
Chương 79 - Mang Thai Năm Tuần
Chương 80 - Không Thể Giữ Lại Đứa Bé
Chương 81 - Tần Mặc Ra Nước Ngoài
Chương 82 - Sắp Xếp Thời Gian Phá Thai Đi
Chương 83 - Giả Vờ Thích Thú
Chương 84 - Tìm Được Thuốc Ở Phòng Thẩm Tri Ý
Chương 85 - Thẩm Tri Ý Uống Thuốc An Thai
Chương 86 - Lệ Cảnh Minh Hận Nhất Là Bị Phản Bội
Chương 87 - Vu Oan Giá Họa
Chương 88 - Đếm Đến Ba Phải Mở Cửa
Chương 89 - Tôi Chỉ Tin Những Gì Mắt Nhìn Thấy
Chương 90 - Lệ Cảnh Minh, Anh Thật Độc Ác
Chương 91 - Bên Ngoài Phòng Cấp Cứu
Chương 92 - Thẩm Tri Ý Mất Máu Quá Nhiều
Chương 93 - Sống Tốt Để Báo Thù
Chương 94 - Khó Mang Thai Được Nữa
Chương 95 - Lệ Cảnh Minh Đúng Là Kẻ Khốn Nạn
Chương 96 - Ép Thâm Tri Ý Mang Thai
Chương 97 - Ép Thẩm Tri Ý Sinh Con Cho Em Nuôi
Chương 98 - Thẩm Tri Ý, Cô Phải Đền Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 99 - Kẻ Gặp Quả Báo Là Ai?
Chương 100 - Thẩm Tri Ý Suy Sụp Tinh Thần
Chương 101 - Dư Luận
Chương 102 - Thẩm Tri Ý Mắc Bệnh Trầm Cảm
Chương 103 - Vạch Trần Hạ Minh Nguyệt
Chương 104 - Bộ Mặt Ghê Tởm Của Hạ Minh Nguyệt
Chương 105 - Cảnh Minh, Hãy Tha Thứ Cho Em
Chương 106 - Em Phải Nghe Lời Trước Đã
Chương 107 - Hạ Minh Nguyệt Cố Tình Ngã Lầu
Chương 108 - Rời Xa Khỏi Quỹ Đạo Ban Đầu
Chương 109 - Bên Ngoài Có Tiếng Trẻ Con Khóc
Chương 110 - Tâm Thần Phân Liệt Xuất Hiện Ảo Giác
Chương 111 - Lệ Cảnh Minh, Anh Hối Hận À?
Chương 112 - Phòng Bệnh Tâm Thần
Chương 113 - Anh Từng Là Sinh Mệnh Của Thẩm Tri Ý
Chương 114 - Ám Ảnh Tâm Lý
Chương 115 - Chương 115
Chương 116 - Lệ Cảnh Minh Cõng Thẩm Tri Ý
Chương 117 - Một Mũi Tên Trúng Hai Đích
Chương 118 - Lệ Cảnh Minh, Anh Muốn Tôi Phải Chết Bao Nhiêu Lần Nữa?
Chương 119 - Nghiên Cứu Căn Bệnh Ung Thư Có Tiến Triển
Chương 120 - Tinh Thần Bó Buộc
Chương 121 - Cho Dù Thẩm Tri Ý Quên Rồi, Anh Vẫn Không Quên
Chương 122 - Nếu Thẩm Tri Ý Sinh Con, Anh Nhất Định Sẽ Thích Đứa Bé
Chương 123 - Người Này Nên Chết
Chương 124 - Một Tên Ngốc Thì Có Thể Làm Được Gì?
Chương 125 - Lệ Cảnh Minh Có Cảm Giác Gặp Nguy
Chương 126 - Ngoan Nào, Đừng Làm Loạn
Chương 127 - Tổng Giám Đốc Lệ Đối Xử Với Cô Thật Tốt
Chương 128 - Bỗng Chốc Kinh Ngạc
Chương 129 - Xây Khu Vui Chơi Cho Phu Nhân Của Tôi
Chương 130 - Tôi Yêu Anh Như Vậy Đương Nhiên Sẽ Cảm Động Rồi
Chương 131 - Sao Em Có Thể Bị Ung Thư Dạ Dày Được Chứ?
Chương 132 - Mất Tất Cả Người Thân Chỉ Trong Một Đêm
Chương 133 - Thẩm Tri Ý Của Năm Đó Khiến Thẩm Tu Lễ Hổ Thẹn
Chương 134 - Lý Do Tần Mặc Rời Đi
Chương 135 - Lực Bất Tòng Tâm
Chương 136 - Cả Đời Này Của Thẩm Tri Ý Là Của Anh
Chương 137 - Ác Mộng
Chương 138 - Lòng Tham Không Đáy
Chương 139 - Cá Trong Chậu, Chim Trong Lồng
Chương 140 - Ném Thuốc Tránh Thai
Chương 141 - Hạ Minh Nguyệt Muốn Mượn Dao Giết Người
Chương 142 - Người Cứu Lệ Cảnh Minh Sáu Năm Trước
Chương 143 - Quan Mới Nhậm Chức Thường Ra Tay Quyết Liệt
Chương 144 - Thương Lượng Cùng Lệ Cảnh Minh.
Chương 145 - Đôi Bên Cùng Có Lợi
Chương 146 - Tri Ý, Về Nhà Không?
Chương 147 - Đuổi Từng Người Cô Yêu Đi
Chương 148 - Một Câu Tên Ngốc Của Cô Cũng Khiến Anh Ta Cảm Thấy Suy Sụp
Chương 149 - Uống Thuốc Quen Rồi, Giờ Uống Cafe Không Thấy Đắng Nữa
Chương 150 - So Về Độ Độc Ác, Ai Sợ Ai Đây
Chương 151 - Sát Khí Đầy Mình
Chương 152 - Anh Ơi, Anh Thật Sự Bỏ Em Lại Sao
Chương 153 - Bị Người Thân Nhất Phản Bội
Chương 154 - Tàn Nhẫn Với Kẻ Khác, Nhưng Còn Tàn Nhẫn Với Bản Thân Hơn
Chương 155 - Nổi Giận Vì Người Đẹp
Chương 156 - Thẩm Tri Ý Tự Nguyện
Chương 157 - Hèn Hạ
Chương 158 - Dù Chủ Chết Thì Chó Cũng Không Bỏ Đi
Chương 159 - Thẩm Tri Ý Như Bông Hoa Hồng Có Gai
Chương 160 - Ly Hôn Được Không?
Trong miệng toàn là vị cay, đầu lưỡi nóng đến bỏng rát, canh gừng nóng trôi xuống dạ dày, mặc dù ấm nhưng lại đau hơn trước đó.
Vị cay xè của canh gừng kích thích dạ dày, cộng thêm cơn ngứa nóng ở cổ họng, cô không nhịn được bị trào ngược nôn ra ngoài.
Cô nôn cả canh gừng màu vàng và thuốc chưa kịp tiêu hóa vào người Lệ Cảnh Minh.
Lệ Cảnh Minh có bệnh sạch sẽ khá nghiêm trọng, nhìn thấy nửa người trên và cánh tay mình dính đầy đồ bẩn nhớp nháp, lại còn bốc mùi chua.
Anh hừ một tiếng, sau đó hít sâu vào.
“Thẩm Tri Ý, có phải cô cố ý nôn vào người tôi không?”, anh cảm thấy ghê rợn đẩy Thẩm Tri Ý ra, đặt bát trong tay xuống, nhanh chóng cầm giấy lau, càng lau càng cảm thấy ghê tởm, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Thẩm Tri Ý vừa nôn xong, sắc mặt trắng bệch, một tay ôm bụng, một tay lau miệng, nghe Lệ Cảnh Minh nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tối sầm lại của Lệ Cảnh Minh.
“Tôi đã nói là không uống rồi mà anh cứ phải ép tôi uống”, thế nên còn trách ai.
Hơn nữa cô không cố ý thật, nếu cô biết mình sẽ nôn vào người Lệ Cảnh Minh thì cô có ở dưới lầu cũng phải nhịn cho bằng được, nôn vào người Lệ Cảnh Minh cũng có thể nôn nhiều một chút, tốt nhất là nôn cho anh không dám chạm vào cô nữa.
Lệ Cảnh Minh lau một hồi, bực tức cởi áo ra ném trên mặt đất, giơ tay ra với Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý lảo đảo, vô thức co người vào trong chăn hệt như con chim trốn vào tổ khi gặp nguy hiểm.
Lệ Cảnh Minh sửng sốt, anh không ngờ một động tác đơn giản của anh lại khiến Thẩm Tri Ý sợ hãi đến mức này.
Có lẽ vẻ mặt mình đã dọa đến cô ấy, Lệ Cảnh Minh thu lại sự lạnh lùng của mình, tiến đến nhẹ nhàng xoa cằm Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý định tránh, anh xoa đầu cô: “Trốn cái gì? Chẳng phải lúc nãy làm mình làm mẩy đấy sao? Bây giờ biết sợ rồi à?”
Thẩm Tri Ý không thích anh xoa đầu mình, với người khác xoa đầu là thân thiết nhưng với cô và Lệ Cảnh Minh lại không thì có ý nghĩa đó, nó hệt như tiện tay nựng chó khi tâm trạng tốt vậy.
Thời gian gần đây Lệ Cảnh Minh quả thật xem cô như một con chó, muốn thuần dưỡng cô ngoan ngoãn nghe lời.
Lệ Cảnh Minh ôm Thẩm Tri Ý ra khỏi chăn, nhẹ nhàng không giống đang bế một người trưởng thành.
Thẩm Tri Ý từ nhỏ đã gầy gò, da trắng mịn màng, trên người có vết sẹo, nhìn môi cô sưng là biết vừa rồi khi uống canh không cẩn thận bị bỏng.
Anh rõ ràng đã sờ vào bát không thấy nóng mà…
Lệ Cảnh Minh xoa mặt cô: “Há miệng tôi xem nào”.
Thẩm Tri Ý lắc đầu, cổ họng đau bỏng rát, khàn giọng nói: “Đừng chạm vào tôi”.
“Lần này tôi không làm gì cô cả, chỉ muốn xem miệng cô có bị thương hay không thôi”.
Bị thương thì thế nào, anh có thể chữa sao? Thẩm Tri Ý ghét nhất loại người vừa đánh một một cái rồi lại giả vờ quan tâm hỏi han như Lệ Cảnh Minh.
“Anh tránh ra”, Thẩm Tri Ý đẩy anh ra nhưng không được.
Lệ Cảnh Minh cau mày, anh đã hạ mình như thế mà Thẩm Tri Ý còn không chịu hợp tác, bảo tâm trạng anh tốt sao được.
Trong mắt anh, Thẩm Tri Ý đang rất thiếu đòn, không dùng bạo lực thì không hợp tác, thế nên một lúc sau anh đã quên mất phải nhẹ nhàng với cô.
Anh ôm lấy mặt Thẩm Tri Ý, bóp chặt cằm cô, nhìn vào trong miệng cô.
Thẩm Tri Ý chỉ cảm thấy cằm mình sắp bị anh bóp nát, xương hàm đau xót không thôi, cô không khỏi phát ra tiếng “Ưm…”, nước mắt sinh lý vô thức chảy ra.
Lệ Cảnh Minh không quan tâm đến sự khó chịu của cô, cứ tiếp tục xem xét trong miệng cô có bị thương hay không, quả nhiên miệng đã phồng rộp, da ở hàm trên đã bị lột một vùng nhỏ.
Không chảy máu nhưng bị thương ở nơi này chắc chắn sẽ đau.
Lệ Cảnh Minh hơi áy náy: “Lúc nãy đút cho cô sao cô không nói nóng? Ngộ nhỡ bị bỏng ở mặt chẳng phải biến thành cóc luôn sao?”
Thành cóc cái quái gì chứ!
Thẩm Tri Ý đã quen với việc anh không nói được lời nào tốt đẹp.