Chương 1 - Rơi Xuống Nước
Chương 2 - Đồ Lẳng Lơ
Chương 3 - Tranh Thủ Thời Gian Cho Ta Ôm Chắt Trai!!
Chương 4 - Ôm
Chương 5 - Hết Thảy Tốt Đẹp Bắt Đầu Khi Bèo Nước Gặp Nhau
Chương 6 - Thẩm Phồn Tinh, Cô Không Nên Biến Thành Như Vậy!
Chương 7 - Rõ Ràng Vừa Mới Tách Ra Nhưng Bây Giờ Đã Một Lần Nữa Gặp Mặt
Chương 8 - Theo Đuổi Em, Là Lựa Chọn Của Cá Nhân Tôi
Chương 9 - Cô Đi Cùng Anh Ta Qua Những Năm Tháng Gian Nan Nhất
Chương 10 - Sao Cô Có Thể Không Mạnh Mẽ!
Chương 11 - Giám Đốc Bộ Phận Của Tập Đoàn Bạc Thị Muốn Lên Nhậm Chức Tổng Giám Đốc
Chương 12 - Tiên Sinh Nói
Chương 13 - Phụ Huynh Hai Bên Gặp Mặt
Chương 14 - Nghịch Cảnh Trọng Sinh
Chương 15 - Bất Công Mù Quáng Là Nguy Hiểm Nhất
Chương 16 - Công Việc Hôm Nay, Không Làm!
Chương 17 - Đắc Tội Bà Chủ Tương Lai Của Chúng Tôi
Chương 18 - Không Ngừng Cố Gắng
Chương 19 - Anh Lấy Tư Cách Gì Đến Chỉ Trích Tôi?
Chương 20 - Chờ Một Chút
Chương 21 - Sao Anh Có Thể Nhẫn Tâm, Ném Tôi Lại Một Mình?
Chương 22 - Cậu Xứng Đáng Với Người Tốt Hơn
Chương 23 - Một Nơi Dơ Bẩn Như Thế, Tại Sao Còn Lưu Luyến?
Chương 24 - Ăn Xong Bữa Tối Rồi Đi
Chương 25 - Tuyệt Sắc Độc Nhất Vô Nhị
Chương 26 - Hắn Lại Dễ Dàng Bị Cô Trêu Trọc Như Vậy
Chương 27 - Em Thường Xuyên Hấp Tấp Như Vậy?
Chương 28 - Cảm Tình Ngu Ngốc
Chương 29 - Sao Mà Nhanh Vậy?
Chương 30 - Cảm Giác Tồn Tại Của Hắn Rất Mạnh Mẽ
Chương 31 - Bà Cụ Cũng Chưa Từng Ăn Táo Đích Thân Cháu Trai Gọt
Chương 32 - Anh Muốn Gì?
Chương 33 - Em Không Biết Coi Trọng Lại Càng Vừa Ý Tôi
Chương 34 - Cô Bé Đáng Yêu
Chương 35 - Đều Do Người Đàn Ông Hống Hách Bá Đạo Kia
Chương 36 - Chị Không Nên Xuất Viện Sớm Như Vậy
Chương 37 - Cô Ấy Nhất Định Sẽ Hiểu Cho Chúng Ta
Chương 38 - Cuộc Họp Cấp Cao Trong Tô Thị
Chương 39 - Thẩm Phồn Tinh Vĩnh Viễn Là Kẻ Thua Cuộc Thảm Hại Nhất
Chương 40 - Ngoài Đại Ngôn Còn Có Một Thân Phận Khác?
Chương 41 - Quyết Định
Chương 42 - Không Cần Lo Lắng
Chương 43 - Ăn Trộm Công Thức Nước Hoa Của Thẩm Thiên Nhu
Chương 44 - Tôi Không Làm
Chương 45 - Không Dứt Khoát Thì Sao Có Thể Thành Toàn Cho Anh Và Thẩm Thiên Nhu!
Chương 46 - Là Cô Ấy, Là Cô Ấy, Chính Là Cô Ấy!
Chương 47 - Hộ Cá Thể
Chương 48 - Giá Trị Không Thể Đoán Trước
Chương 49 - Anh Như Thế Này Sẽ Không Theo Đuổi Được Bạn Gái
Chương 50 - Cô Đây Là Bị Ghét Rồi?
Chương 51 - Ngoan Ngoãn Như Một Chú Mèo Con Bị Sợ Hãi
Chương 52 - Em Có Cảm Nhận Được Thành Ý Của Tôi Không?
Chương 53 - Em Biết Cái Gì!
Chương 54 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Lương Thiện Như Vậy (1)
Chương 55 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Phải Lương Thiện Như Thế (2)
Chương 56 - Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Lương Thiện Như Vậy (3)
Chương 57 - Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Lương Thiện Như Vậy (4)
Chương 58 - Trung Tâm Mua Sắm
Chương 59 - Cô Chê Nước Lần Trước Chưa Đủ Nóng Sao?
Chương 60 - Không Được
Chương 61 - Cởi Từ Trên Người Cô Ta Xuống.
Chương 62 - Con Quỷ Nghèo Khổ.
Chương 63 - Bởi Vì Tôi Thấy Cô Chướng Mắt.
Chương 64 - Để Tôi Mang Thứ Trở Về.
Chương 65 - Đập Cho Tôi!
Chương 66 - Bà Nội Vui Vẻ Là Được!
Chương 67 - Tháo Tay Cô Ta Ra!
Chương 68 - Anh Bồi Thường Nổi Sao?
Chương 69 - Giá Trị Của Con Người Không Thể Đánh Giá Được!
Chương 70 - Chỉ Là Em Lo Lắng Cho Chị Ấy
Chương 71 - Từ Trước Đến Nay Cô Luôn Giữ Mình Trong Sạch
Chương 72 - Vật Như Tình Thân, Đã Sớm Chết Rồi!
Chương 73 - Sao Người Nào Đó Có Thể Ngồi Được?
Chương 74 - Bạc Cảnh Xuyên, Anh Làm Thổ Phỉ Đến Nghiện Rồi À?
Chương 75 - Thổ Phỉ, Hả?
Chương 76 - Người Đàn Ông Này Có Độc!
Chương 77 - Từ Chối Cự Tuyệt Của Em
Chương 78 - Rốt Cuộc Anh Biết Nói Mất Loại Ngôn Ngữ?
Chương 79 - Hôn Lễ Trong Mơ
Chương 1 - Rơi Xuống Nước
Chương 2 - Đồ Lẳng Lơ
Chương 3 - Tranh Thủ Thời Gian Cho Ta Ôm Chắt Trai!!
Chương 4 - Ôm
Chương 5 - Hết Thảy Tốt Đẹp Bắt Đầu Khi Bèo Nước Gặp Nhau
Chương 6 - Thẩm Phồn Tinh, Cô Không Nên Biến Thành Như Vậy!
Chương 7 - Rõ Ràng Vừa Mới Tách Ra Nhưng Bây Giờ Đã Một Lần Nữa Gặp Mặt
Chương 8 - Theo Đuổi Em, Là Lựa Chọn Của Cá Nhân Tôi
Chương 9 - Cô Đi Cùng Anh Ta Qua Những Năm Tháng Gian Nan Nhất
Chương 10 - Sao Cô Có Thể Không Mạnh Mẽ!
Chương 11 - Giám Đốc Bộ Phận Của Tập Đoàn Bạc Thị Muốn Lên Nhậm Chức Tổng Giám Đốc
Chương 12 - Tiên Sinh Nói
Chương 13 - Phụ Huynh Hai Bên Gặp Mặt
Chương 14 - Nghịch Cảnh Trọng Sinh
Chương 15 - Bất Công Mù Quáng Là Nguy Hiểm Nhất
Chương 16 - Công Việc Hôm Nay, Không Làm!
Chương 17 - Đắc Tội Bà Chủ Tương Lai Của Chúng Tôi
Chương 18 - Không Ngừng Cố Gắng
Chương 19 - Anh Lấy Tư Cách Gì Đến Chỉ Trích Tôi?
Chương 20 - Chờ Một Chút
Chương 21 - Sao Anh Có Thể Nhẫn Tâm, Ném Tôi Lại Một Mình?
Chương 22 - Cậu Xứng Đáng Với Người Tốt Hơn
Chương 23 - Một Nơi Dơ Bẩn Như Thế, Tại Sao Còn Lưu Luyến?
Chương 24 - Ăn Xong Bữa Tối Rồi Đi
Chương 25 - Tuyệt Sắc Độc Nhất Vô Nhị
Chương 26 - Hắn Lại Dễ Dàng Bị Cô Trêu Trọc Như Vậy
Chương 27 - Em Thường Xuyên Hấp Tấp Như Vậy?
Chương 28 - Cảm Tình Ngu Ngốc
Chương 29 - Sao Mà Nhanh Vậy?
Chương 30 - Cảm Giác Tồn Tại Của Hắn Rất Mạnh Mẽ
Chương 31 - Bà Cụ Cũng Chưa Từng Ăn Táo Đích Thân Cháu Trai Gọt
Chương 32 - Anh Muốn Gì?
Chương 33 - Em Không Biết Coi Trọng Lại Càng Vừa Ý Tôi
Chương 34 - Cô Bé Đáng Yêu
Chương 35 - Đều Do Người Đàn Ông Hống Hách Bá Đạo Kia
Chương 36 - Chị Không Nên Xuất Viện Sớm Như Vậy
Chương 37 - Cô Ấy Nhất Định Sẽ Hiểu Cho Chúng Ta
Chương 38 - Cuộc Họp Cấp Cao Trong Tô Thị
Chương 39 - Thẩm Phồn Tinh Vĩnh Viễn Là Kẻ Thua Cuộc Thảm Hại Nhất
Chương 40 - Ngoài Đại Ngôn Còn Có Một Thân Phận Khác?
Chương 41 - Quyết Định
Chương 42 - Không Cần Lo Lắng
Chương 43 - Ăn Trộm Công Thức Nước Hoa Của Thẩm Thiên Nhu
Chương 44 - Tôi Không Làm
Chương 45 - Không Dứt Khoát Thì Sao Có Thể Thành Toàn Cho Anh Và Thẩm Thiên Nhu!
Chương 46 - Là Cô Ấy, Là Cô Ấy, Chính Là Cô Ấy!
Chương 47 - Hộ Cá Thể
Chương 48 - Giá Trị Không Thể Đoán Trước
Chương 49 - Anh Như Thế Này Sẽ Không Theo Đuổi Được Bạn Gái
Chương 50 - Cô Đây Là Bị Ghét Rồi?
Chương 51 - Ngoan Ngoãn Như Một Chú Mèo Con Bị Sợ Hãi
Chương 52 - Em Có Cảm Nhận Được Thành Ý Của Tôi Không?
Chương 53 - Em Biết Cái Gì!
Chương 54 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Lương Thiện Như Vậy (1)
Chương 55 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Phải Lương Thiện Như Thế (2)
Chương 56 - Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Lương Thiện Như Vậy (3)
Chương 57 - Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Lương Thiện Như Vậy (4)
Chương 58 - Trung Tâm Mua Sắm
Chương 59 - Cô Chê Nước Lần Trước Chưa Đủ Nóng Sao?
Chương 60 - Không Được
Chương 61 - Cởi Từ Trên Người Cô Ta Xuống.
Chương 62 - Con Quỷ Nghèo Khổ.
Chương 63 - Bởi Vì Tôi Thấy Cô Chướng Mắt.
Chương 64 - Để Tôi Mang Thứ Trở Về.
Chương 65 - Đập Cho Tôi!
Chương 66 - Bà Nội Vui Vẻ Là Được!
Chương 67 - Tháo Tay Cô Ta Ra!
Chương 68 - Anh Bồi Thường Nổi Sao?
Chương 69 - Giá Trị Của Con Người Không Thể Đánh Giá Được!
Chương 70 - Chỉ Là Em Lo Lắng Cho Chị Ấy
Chương 71 - Từ Trước Đến Nay Cô Luôn Giữ Mình Trong Sạch
Chương 72 - Vật Như Tình Thân, Đã Sớm Chết Rồi!
Chương 73 - Sao Người Nào Đó Có Thể Ngồi Được?
Chương 74 - Bạc Cảnh Xuyên, Anh Làm Thổ Phỉ Đến Nghiện Rồi À?
Chương 75 - Thổ Phỉ, Hả?
Chương 76 - Người Đàn Ông Này Có Độc!
Chương 77 - Từ Chối Cự Tuyệt Của Em
Chương 78 - Rốt Cuộc Anh Biết Nói Mất Loại Ngôn Ngữ?
Chương 79 - Hôn Lễ Trong Mơ
Thanh âm nhẹ nhàng ấy khiến ngực Thẩm Phồn Tinh rung động.
Cô chưa bao giờ biết, vậy mà lại có người có thể nỉ non tên cô một cách ôn nhu như thế.
Cũng là lần đầu tiên cô đồng ý với điều mẹ nói, rằng tên cô rất êm tai, là thật sự.
Phồn Tinh……
Hiện tại nghe xong, thấy thật sự rất êm tai.
Thẩm Phồn Tinh không nhúc nhích, cứ như vậy để tay mình bị hắn nắm, bị hắn gọi tên.
Hoàn toàn đã quên, cô chỉ là cam chịu để hắn theo đuổi, lại chưa có cho phép hắn tiến triển nhanh như vậy.
“Mấy ngày nay tôi sẽ rất bận, em nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ gọi điện thoại cho em.
”
Bàn tay nắm lấy tay cô hơi siết chặt lại, giọng nói trầm thấp từ hoặc chan chứa tình cảm thiết tha lưu luyến.
“Ừ.
” Thẩm Phồn Tinh nhẹ giọng lên tiếng, hiếm khi ngoan ngoãn đồng ý như vậy.
Bạc Cảnh Xuyên cười, đôi con ngươi như hồ nước sâu thẳm gợn sóng nước lăn tăn làm tim người ta phải động đậy.
Thẩm Phồn Tinh giật giật tay, muốn rút tay về, lời nói đã nói xong, cô cũng nên xuống xe.
Nhưng mà Bạc Cảnh Xuyên lại không có buông cô ra, ngược lại càng hơi dùng sức nắm chặt tay hơn một chút
“Để trống lịch cho thứ sáu tuần sau đi.
”
“Tại sao? Có chuyện gì à?”
Bạc Cảnh Xuyên trầm ngâm nửa giây, gật đầu.
“Ừ. Cũng không phải chuyện gì rất quan trọng.
”
“Vậy……”
“Muốn từ chối tôi?”
Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm cô, con mắt đen nhánh rõ ràng hiểu thấu.
Thẩm Phồn Tinh mím môi: “Anh muốn đi đâu?”
Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhướn mày: “Đến lúc đó tôi để Du Tùng tới đón em.
”
“……Được.
”
Thẩm Phồn Tinh đã đồng ý nhưng Bạc Cảnh Xuyên vẫn nắm tay cô không chịu buông ra.
Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc nhịn không được cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, trêи tay cô có dính keo sao?
Khiến hắn khó buông ra như vậy.
“À……cảm giác giống như lần sau sẽ không dễ dàng được nắm như vậy nữa.
”
Bạc Cảnh Xuyên còn nói cho cô đáp án.
Anh là học thuật đọc tâm sao?
Cô có nói cái gì sao?
Là một cấp trêи nho nhỏ, Thẩm Phồn Tinh từ trước đến nay luôn thích người thông minh, có thể làm nhân viên, trợ thủ cho cô thì đó là chuyện cầu còn không được.
Chính là từ khi biết trêи thế giới này có người gọi là Bạc Cảnh Xuyên, có quá nhiều khoảnh khắc cô tự lật đổ nhận thức của chính mình.
Con người quá thông minh đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
Cô mạnh mẽ rút tay trở về, trêи gương mặt giãy giụa có vài phần ửng đỏ.
“Tôi đi xuống.
”
Bạc Cảnh Xuyên thu hồi tay, thong dong đặt xuống tay vịn, cười ấm áp nhìn cô.
“Được, đi đi. Cận thận đừng để bị ướt.
”
“Ừ.
”
Thẩm Phồn Tinh không còn có nửa giây dừng lại, nhanh chóng mở cửa xe.
Bỗng nhiên một dòng nước lạnh ập vào mặt, cùng với đó là tiếng mưa rơi tí tách khiến Thẩm Phồn Tinh hơi hơi dừng một chút.
Rõ ràng vừa rồi còn an tĩnh ấm áp, lúc này mở cửa ra lại lập tức bước vào một thế giới ồn ào, lạnh băng.
Du Tùng bận rộn lo lắng đem ô che trêи đỉnh đầu Thẩm Phồn Tinh, không để cô bị ướt một góc áo nào.
Không khí lạnh lẽo khiến trái tim cô đột nhiên bình tĩnh trở lại.
“Thẩm tiểu thư cẩn thận.
”
Giọng Du Tùng đặc biệt cung kính, đôi mắt thậm chí có chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm cô, giống như thật sự sợ cô xảy ra sơ xuất gì.
“Cảm ơn.
”
Thẩm Phồn Tinh khom người xuống xe, trước tiên đóng cửa xe lại.
Cửa xe đóng chặt ngăn lại dòng nước lạnh bên ngoài, trong xe dần dần trở nên ấm áp.
Bạc Cảnh Xuyên ngồi ở trong xe, con ngươi đen láy tĩnh lặng có tia sáng đang nhẹ nhàng lưu chuyển, khóe môi hơi hơi nâng lên.
Cô bé đáng yêu.