Chương 1 - Rơi Xuống Nước
Chương 2 - Đồ Lẳng Lơ
Chương 3 - Tranh Thủ Thời Gian Cho Ta Ôm Chắt Trai!!
Chương 4 - Ôm
Chương 5 - Hết Thảy Tốt Đẹp Bắt Đầu Khi Bèo Nước Gặp Nhau
Chương 6 - Thẩm Phồn Tinh, Cô Không Nên Biến Thành Như Vậy!
Chương 7 - Rõ Ràng Vừa Mới Tách Ra Nhưng Bây Giờ Đã Một Lần Nữa Gặp Mặt
Chương 8 - Theo Đuổi Em, Là Lựa Chọn Của Cá Nhân Tôi
Chương 9 - Cô Đi Cùng Anh Ta Qua Những Năm Tháng Gian Nan Nhất
Chương 10 - Sao Cô Có Thể Không Mạnh Mẽ!
Chương 11 - Giám Đốc Bộ Phận Của Tập Đoàn Bạc Thị Muốn Lên Nhậm Chức Tổng Giám Đốc
Chương 12 - Tiên Sinh Nói
Chương 13 - Phụ Huynh Hai Bên Gặp Mặt
Chương 14 - Nghịch Cảnh Trọng Sinh
Chương 15 - Bất Công Mù Quáng Là Nguy Hiểm Nhất
Chương 16 - Công Việc Hôm Nay, Không Làm!
Chương 17 - Đắc Tội Bà Chủ Tương Lai Của Chúng Tôi
Chương 18 - Không Ngừng Cố Gắng
Chương 19 - Anh Lấy Tư Cách Gì Đến Chỉ Trích Tôi?
Chương 20 - Chờ Một Chút
Chương 21 - Sao Anh Có Thể Nhẫn Tâm, Ném Tôi Lại Một Mình?
Chương 22 - Cậu Xứng Đáng Với Người Tốt Hơn
Chương 23 - Một Nơi Dơ Bẩn Như Thế, Tại Sao Còn Lưu Luyến?
Chương 24 - Ăn Xong Bữa Tối Rồi Đi
Chương 25 - Tuyệt Sắc Độc Nhất Vô Nhị
Chương 26 - Hắn Lại Dễ Dàng Bị Cô Trêu Trọc Như Vậy
Chương 27 - Em Thường Xuyên Hấp Tấp Như Vậy?
Chương 28 - Cảm Tình Ngu Ngốc
Chương 29 - Sao Mà Nhanh Vậy?
Chương 30 - Cảm Giác Tồn Tại Của Hắn Rất Mạnh Mẽ
Chương 31 - Bà Cụ Cũng Chưa Từng Ăn Táo Đích Thân Cháu Trai Gọt
Chương 32 - Anh Muốn Gì?
Chương 33 - Em Không Biết Coi Trọng Lại Càng Vừa Ý Tôi
Chương 34 - Cô Bé Đáng Yêu
Chương 35 - Đều Do Người Đàn Ông Hống Hách Bá Đạo Kia
Chương 36 - Chị Không Nên Xuất Viện Sớm Như Vậy
Chương 37 - Cô Ấy Nhất Định Sẽ Hiểu Cho Chúng Ta
Chương 38 - Cuộc Họp Cấp Cao Trong Tô Thị
Chương 39 - Thẩm Phồn Tinh Vĩnh Viễn Là Kẻ Thua Cuộc Thảm Hại Nhất
Chương 40 - Ngoài Đại Ngôn Còn Có Một Thân Phận Khác?
Chương 41 - Quyết Định
Chương 42 - Không Cần Lo Lắng
Chương 43 - Ăn Trộm Công Thức Nước Hoa Của Thẩm Thiên Nhu
Chương 44 - Tôi Không Làm
Chương 45 - Không Dứt Khoát Thì Sao Có Thể Thành Toàn Cho Anh Và Thẩm Thiên Nhu!
Chương 46 - Là Cô Ấy, Là Cô Ấy, Chính Là Cô Ấy!
Chương 47 - Hộ Cá Thể
Chương 48 - Giá Trị Không Thể Đoán Trước
Chương 49 - Anh Như Thế Này Sẽ Không Theo Đuổi Được Bạn Gái
Chương 50 - Cô Đây Là Bị Ghét Rồi?
Chương 51 - Ngoan Ngoãn Như Một Chú Mèo Con Bị Sợ Hãi
Chương 52 - Em Có Cảm Nhận Được Thành Ý Của Tôi Không?
Chương 53 - Em Biết Cái Gì!
Chương 54 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Lương Thiện Như Vậy (1)
Chương 55 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Phải Lương Thiện Như Thế (2)
Chương 56 - Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Lương Thiện Như Vậy (3)
Chương 57 - Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Lương Thiện Như Vậy (4)
Chương 58 - Trung Tâm Mua Sắm
Chương 59 - Cô Chê Nước Lần Trước Chưa Đủ Nóng Sao?
Chương 60 - Không Được
Chương 61 - Cởi Từ Trên Người Cô Ta Xuống.
Chương 62 - Con Quỷ Nghèo Khổ.
Chương 63 - Bởi Vì Tôi Thấy Cô Chướng Mắt.
Chương 64 - Để Tôi Mang Thứ Trở Về.
Chương 65 - Đập Cho Tôi!
Chương 66 - Bà Nội Vui Vẻ Là Được!
Chương 67 - Tháo Tay Cô Ta Ra!
Chương 68 - Anh Bồi Thường Nổi Sao?
Chương 69 - Giá Trị Của Con Người Không Thể Đánh Giá Được!
Chương 70 - Chỉ Là Em Lo Lắng Cho Chị Ấy
Chương 71 - Từ Trước Đến Nay Cô Luôn Giữ Mình Trong Sạch
Chương 72 - Vật Như Tình Thân, Đã Sớm Chết Rồi!
Chương 73 - Sao Người Nào Đó Có Thể Ngồi Được?
Chương 74 - Bạc Cảnh Xuyên, Anh Làm Thổ Phỉ Đến Nghiện Rồi À?
Chương 75 - Thổ Phỉ, Hả?
Chương 76 - Người Đàn Ông Này Có Độc!
Chương 77 - Từ Chối Cự Tuyệt Của Em
Chương 78 - Rốt Cuộc Anh Biết Nói Mất Loại Ngôn Ngữ?
Chương 79 - Hôn Lễ Trong Mơ
Chương 1 - Rơi Xuống Nước
Chương 2 - Đồ Lẳng Lơ
Chương 3 - Tranh Thủ Thời Gian Cho Ta Ôm Chắt Trai!!
Chương 4 - Ôm
Chương 5 - Hết Thảy Tốt Đẹp Bắt Đầu Khi Bèo Nước Gặp Nhau
Chương 6 - Thẩm Phồn Tinh, Cô Không Nên Biến Thành Như Vậy!
Chương 7 - Rõ Ràng Vừa Mới Tách Ra Nhưng Bây Giờ Đã Một Lần Nữa Gặp Mặt
Chương 8 - Theo Đuổi Em, Là Lựa Chọn Của Cá Nhân Tôi
Chương 9 - Cô Đi Cùng Anh Ta Qua Những Năm Tháng Gian Nan Nhất
Chương 10 - Sao Cô Có Thể Không Mạnh Mẽ!
Chương 11 - Giám Đốc Bộ Phận Của Tập Đoàn Bạc Thị Muốn Lên Nhậm Chức Tổng Giám Đốc
Chương 12 - Tiên Sinh Nói
Chương 13 - Phụ Huynh Hai Bên Gặp Mặt
Chương 14 - Nghịch Cảnh Trọng Sinh
Chương 15 - Bất Công Mù Quáng Là Nguy Hiểm Nhất
Chương 16 - Công Việc Hôm Nay, Không Làm!
Chương 17 - Đắc Tội Bà Chủ Tương Lai Của Chúng Tôi
Chương 18 - Không Ngừng Cố Gắng
Chương 19 - Anh Lấy Tư Cách Gì Đến Chỉ Trích Tôi?
Chương 20 - Chờ Một Chút
Chương 21 - Sao Anh Có Thể Nhẫn Tâm, Ném Tôi Lại Một Mình?
Chương 22 - Cậu Xứng Đáng Với Người Tốt Hơn
Chương 23 - Một Nơi Dơ Bẩn Như Thế, Tại Sao Còn Lưu Luyến?
Chương 24 - Ăn Xong Bữa Tối Rồi Đi
Chương 25 - Tuyệt Sắc Độc Nhất Vô Nhị
Chương 26 - Hắn Lại Dễ Dàng Bị Cô Trêu Trọc Như Vậy
Chương 27 - Em Thường Xuyên Hấp Tấp Như Vậy?
Chương 28 - Cảm Tình Ngu Ngốc
Chương 29 - Sao Mà Nhanh Vậy?
Chương 30 - Cảm Giác Tồn Tại Của Hắn Rất Mạnh Mẽ
Chương 31 - Bà Cụ Cũng Chưa Từng Ăn Táo Đích Thân Cháu Trai Gọt
Chương 32 - Anh Muốn Gì?
Chương 33 - Em Không Biết Coi Trọng Lại Càng Vừa Ý Tôi
Chương 34 - Cô Bé Đáng Yêu
Chương 35 - Đều Do Người Đàn Ông Hống Hách Bá Đạo Kia
Chương 36 - Chị Không Nên Xuất Viện Sớm Như Vậy
Chương 37 - Cô Ấy Nhất Định Sẽ Hiểu Cho Chúng Ta
Chương 38 - Cuộc Họp Cấp Cao Trong Tô Thị
Chương 39 - Thẩm Phồn Tinh Vĩnh Viễn Là Kẻ Thua Cuộc Thảm Hại Nhất
Chương 40 - Ngoài Đại Ngôn Còn Có Một Thân Phận Khác?
Chương 41 - Quyết Định
Chương 42 - Không Cần Lo Lắng
Chương 43 - Ăn Trộm Công Thức Nước Hoa Của Thẩm Thiên Nhu
Chương 44 - Tôi Không Làm
Chương 45 - Không Dứt Khoát Thì Sao Có Thể Thành Toàn Cho Anh Và Thẩm Thiên Nhu!
Chương 46 - Là Cô Ấy, Là Cô Ấy, Chính Là Cô Ấy!
Chương 47 - Hộ Cá Thể
Chương 48 - Giá Trị Không Thể Đoán Trước
Chương 49 - Anh Như Thế Này Sẽ Không Theo Đuổi Được Bạn Gái
Chương 50 - Cô Đây Là Bị Ghét Rồi?
Chương 51 - Ngoan Ngoãn Như Một Chú Mèo Con Bị Sợ Hãi
Chương 52 - Em Có Cảm Nhận Được Thành Ý Của Tôi Không?
Chương 53 - Em Biết Cái Gì!
Chương 54 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Lương Thiện Như Vậy (1)
Chương 55 - Người Phụ Nữ Của Tôi Không Cần Phải Lương Thiện Như Thế (2)
Chương 56 - Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Lương Thiện Như Vậy (3)
Chương 57 - Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Cần Lương Thiện Như Vậy (4)
Chương 58 - Trung Tâm Mua Sắm
Chương 59 - Cô Chê Nước Lần Trước Chưa Đủ Nóng Sao?
Chương 60 - Không Được
Chương 61 - Cởi Từ Trên Người Cô Ta Xuống.
Chương 62 - Con Quỷ Nghèo Khổ.
Chương 63 - Bởi Vì Tôi Thấy Cô Chướng Mắt.
Chương 64 - Để Tôi Mang Thứ Trở Về.
Chương 65 - Đập Cho Tôi!
Chương 66 - Bà Nội Vui Vẻ Là Được!
Chương 67 - Tháo Tay Cô Ta Ra!
Chương 68 - Anh Bồi Thường Nổi Sao?
Chương 69 - Giá Trị Của Con Người Không Thể Đánh Giá Được!
Chương 70 - Chỉ Là Em Lo Lắng Cho Chị Ấy
Chương 71 - Từ Trước Đến Nay Cô Luôn Giữ Mình Trong Sạch
Chương 72 - Vật Như Tình Thân, Đã Sớm Chết Rồi!
Chương 73 - Sao Người Nào Đó Có Thể Ngồi Được?
Chương 74 - Bạc Cảnh Xuyên, Anh Làm Thổ Phỉ Đến Nghiện Rồi À?
Chương 75 - Thổ Phỉ, Hả?
Chương 76 - Người Đàn Ông Này Có Độc!
Chương 77 - Từ Chối Cự Tuyệt Của Em
Chương 78 - Rốt Cuộc Anh Biết Nói Mất Loại Ngôn Ngữ?
Chương 79 - Hôn Lễ Trong Mơ
“Có khỏe không?” Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp.
“Không sao.
” Thẩm Phồn Tinh nhàn nhạt lên tiếng: “Anh muốn đưa bà nội về à?”
“Nếu bà nội không sao thì tôi không quay về, công ty còn có việc.
”
Thẩm Phồn Tinh gật đầu, nghĩ đến lúc trước gọi điện thoại, Du Tùng nói anh đang họp.
“Vậy bà nội……”
“Phồn Tinh, con đưa bà về nhà, con về nhà với bà! Bà không có đứa cháu này!
”
Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, bên trong xe lại vang lên giọng nói tức giận của bà cụ!
Thẩm Phồn Tinh khom lưng, Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên được kéo gần.
Mặc dù chỉ là khoảng cách bình thường, nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn giật mình một chút.
Cô có chút hoảng sợ dời tầm mắt, lướt qua sườn mặt của Bạc Cảnh Xuyên, nhìn về phía bà cụ Bạc trong xe.
“Đưa bà về cũng được, nhưng bà ơi, bà tức giận sao? Cháu trai bà cũng nói, công ty rất bận……”
Vẻ mặt Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhúc nhích.
Cô đang nói chuyện thay anh.
“Hừ, trong mắt nó cũng chỉ có công việc! Bà không thèm để ý nó, Phồn Tinh, con đưa bà trở về, bà mời con ăn cơm chiều!
”
“…… Vâng.
”
Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, đồng ý.
Nhớ tới lần trước bà cụ nói không ai ăn tối với bà, nên cô không nhẫn tâm cự tuyệt.
“Ừ. Chúng ta đi! Để thằng nhóc này kết hôn với công việc luôn đi!
”
Bà cụ nói xong, xoay người giãy giụa muốn xuống xe.
Nhưng lúc hành động, lại hung hăng chọc vào eo Bạc Cảnh Xuyên.
Đôi mắt thâm thúy của Bạc Cảnh Xuyên khẽ động, lại duỗi tay kéo cánh tay bà cụ.
“Du Tùng!
”
Anh trầm giọng kêu một tiếng, Du Tùng vội vàng vòng đến cửa xe chỗ bà cụ, đỡ bà cụ lên xe lăn.
Nhìn thấy bà cụ đã ngồi ổn, Bạc Cảnh Xuyên quay đầu nói với Thẩm Phồn Tinh nói:
“Vậy vất vả cô rồi!
”
Thẩm Phồn Tinh cong môi: “Không vất vả.
”
Sắp xếp cho bà cụ xong, xe Bạc Cảnh Xuyên đi trước.
Thẩm Phồn Tinh không hề nhìn mấy người phía sau một cái nào nữa, chở bà cụ và quản gia Lai Dung rời đi.
Đám người Tô Hằng đi cuối cùng, trong lúc gọi tài xế trong nhà lái xe đến đây, việc cấp bách là đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện.
Vai chính trong trò khôi hài đã đi hết, trên quảng trường cũng dần khôi phục bình thường.
Chỉ là chuyện một buổi chiều ở quảng trường Tân Thế Giới, hai chiếc siêu xe bị đập nát đã trở thành đề tài nóng nhất trên mạng.
Có người bắt đầu đoán vai chính trong chuyện này.
Mà lúc này, đề tài nhanh chóng biến mất trên internet và truyền thông.
Không biết là Lam Vận vì Thẩm Thiên Nhu, hay là Tô Hằng ra tay giải quyết.
Tóm lại, cho dù ai làm, thì chuyện này cũng khiến bọn họ mất hết mặt mũi!
Đưa Lâm Phỉ Phỉ đến bệnh viện, Thẩm Thiên Nhu và Tô Hằng ở hành lang, nghe Lâm Phỉ Phỉ đang khóc lọc, đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu thê lương, Thẩm Thiên Nhu sợ hãi rụt bả vai.
Tô Hằng cúi đầu nhìn cô ta một cái, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta.
Khóe măt Thẩm Thiên Nhu chứa đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn phía Tô Hằng, rõ ràng oan ức, vẻ mặt nhu nhược lo lắng.
“Anh Hằng, em thật sự không ngờ, chị sẽ biến thành như vậy, có phải …… Có phải bị chúng ta đả kích quá lớn không……”
Thẩm Thiên Nhu nói, nước mắt lặng yên chảy xuống.
Trong lòng Tô Hằng vừa động, nghĩ đến hành động hôm nay của Thẩm Phồn Tinh, mặt hơi trầm xuống!
“Chờ một chút đi, giữa chúng ta…… Rốt cuộc có tám năm tình cảm…… Cô ấy như vậy cũng là bình thường. Thiên Thu……”
Thẩm Thiên Nhu vội vàng lắc đầu: “Em biết, cho nên hôm nay em không trách chị, em chỉ là lo lắng cho chị……”