Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,117,026
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Đúng lúc này, ba sao thánh tộc đột nhiên phát ra một tiếng thét dài quái dị, còn tám đầu Thiết Bì Sư Tử lùi lại như thủy triều.

Ba cái ba sao thánh tộc vẻ mặt ngưng trọng hướng về bên này nhìn vài lần, ánh mắt mơ hồ đều tập trung trên người Đàm Đàm, tựa như đang đánh giá dung mạo ‘không giống người thường’ của hắn. Nhất là cặp lông mày một cái đâm thủng trời, một cái cắm thủng đất. Trong mắt thần sắc rất là kỳ quái...

.

Hơn nữa thời điểm Đàm Đàm nói chuyện, bọn họ ba cái vẫn duy trì cái loại thái độ tựa như là lơ đãng, âm thầm dựng thẳng thẳng lỗ tai, còn thật sự nghe thanh âm Đàm Đàm.

.

.

Thật lâu sau sau, một người ở giữa đột nhiên vung tay lên, trong miệng phát ra thanh âm bén nhọn, lập tức thanh âm oành đùng đùng vang lên, ba người mang theo một số lớn Thiết Bì Sư Tử tiêu thất.

Mạnh Siêu Nhiên vẫn ẩn ở một bên bảo hộ rõ ràng cảm thấy ánh mắt mấy người kia đang đảo vài vòng trên mặt Đàm Đàm. Tựa như, đối mặt cao thủ như mây, mấy cái ba sao thánh tộc lại chú ý tới Đàm Đàm tu vi Võ Tông!

Đây là vì sao?

Mạnh Siêu Nhiên một đôi lông mi gắt gao nhíu lại, hắn trầm tư, đột nhiên từ đáy lòng xuất hiện một loại nguy cơ khó hiểu.

Hắn đột nhiên cảm giác được, sắp có chuyện đó rất trọng yếu phát sinh. Cho nên Mạnh Siêu Nhiên tại một khắc này lập tức hạ quyết định: Lập tức mang theo Đàm Đàm rời đi! Cho dù là trả giá cái gì, cũng phải tức khắc rời đi!

Cấp bách!

“Ồ? Như thế nào chạy?” La Khắc Địch mở to hai mắt nhìn.

Các đại thế gia đối chiến ba sao thánh tộc cùng linh thú, là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này. Không chiến mà chạy.

.

. Đây là có chuyện gì? Cái này cũng không phù hợp phong cách hung hãn của bọn họ.

.

.

“Tạ Đan Phượng! Ngươi lại đây cho ta!

” Tạ Đan Quỳnh tức giận rống lên.

“Ngươi rống cái gì?!

” Tạ Đan Phượng vốn chột dạ, nhưng bị ca ca la hét như vậy, trong lòng phản cảm nhất thời can đảm hẳn lên, không chút nào yếu thế đáp lễ một câu.

“Đây là ca ca ngươi?” Đàm Đàm ở bên người nàng oai mi tà nhãn hỏi.

“Ừm.

” Tạ Đan Phượng hừ một tiếng, gật gật đầu.

“Không thể không nói.

” Đàm Đàm chậc chậc nói: “Ca ca ngươi so với ngươi còn xinh đẹp hơn .

.

.

“Đàm Đàm!

” Tạ Đan Phượng nhất thời phát điên.

Đồng thời phát điên còn có một người khác: Tạ Đan Quỳnh!

Xinh đẹp… Hai từ này chỉ có thể dùng để hình dung nữ tử. Nếu là dùng để hình dung một người nam nhân, vậy có chút.

.

.

.

.

. Khụ khụ khụ. Nhất là Tạ Đan Quỳnh luôn luôn tâm cao khí ngạo bình sinh hận nhất chính là có người nói mình lớn lên giống nữ tử, giờ phút này nghe được những lời này của Đàm Đàm, tròng mắt tức giận đến phát ra ánh sáng.

Lập tức Tạ Đan Phượng mới đi qua trước mặt Tạ Đan Quỳnh, thỉnh thoảng hướng về Đàm Đàm chỉ trỏ: Ý tứ là cái Đàm Đàm này dọc theo đường đi như thế nào chiếu cố mình, như thế nào bảo hộ mình, như thế nào cứu mình.

.

.

.

.

.

Tạ Đan Phượng cũng không biết chính mình là nghĩ như thế nào, dù sao cũng là đem Đàm Đàm khuếch trương lên chục lần có dư.

Nhưng nàng càng nói, Tạ Đan Quỳnh lại càng mâu thuẫn.

“Vị huynh đài này.

.

.

” Tạ đan quỳnh hướng về Đàm Đàm vừa chắp tay, hoà nhã nói: “Xin hỏi đại danh là gì?”

“Ta họ Đàm, đại danh Đàm.

” Đàm Đàm ngang nhiên, lập tức nghĩ tới chính mình hẳn là mình ‘khiếp sợ’ mới cấp cho anh vợ tương lại một ấn tượng tốt, vì thế lập tức ‘khiếp sợ’ nói: “Là đàm hoa quỳnh. Thế nào, ngươi xem ta có phải giống như một đóa hoa quỳnh, có được thanh nhã soái khí không gì sánh kịp?”

“Khụ khụ khụ.

.

.

.

” Tạ Đan Quỳnh chật vật ho khan, xoa nhẹ diêu thái dương, đột nhiên nghẹn lời. Hắn vốn chuẩn bị nói, nhưng nghe cái tên trước mặt lại có thể tự xưng tự mình ‘thanh nhã soái khí như hoa quỳnh’, nhất thời cả người lông tơ dựng đứng, muốn nói cái gì cũng quên mất.

La Khắc Địch ở một bên, miệng cười đến lệch đi.

“Thì ra là Đàm huynh.

” Tạ Đan Quỳnh xoa mũi như bị viêm: “Xin hỏi đàm huynh.

.

.

.

Chính là.

.

. Là cái gì lai lịch?”

“Lai lịch của ta?” Đàm Đàm vội vàng cười cười hắn cũng biết người trước mắt này chính là anh vợ của mình, nào dám chậm trễ, vội vàng bày ra vẻ mặt hắn tự cho là ‘chân thành’, ‘khiếp sợ’ cười nói:“Ta là từ Hạ Tam Thiên tới.

.

.

Tạ Đan Quỳnh gãi gãi đến đau đầu. Chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Cái loại động tác vò đầu ngây thơ này, Tạ Đan Quỳnh từ bảy tám tuổi tới nay cũng chưa có làm, nhưng hôm nay phá lệ đem mái tóc vò thành ổ gà.

Thì ra là Hạ Tam Thiên.

.

.

.

.

. Hừ. Tạ Đan Quỳnh nhất thời kết luận: Người này căn bản không có gia thế xứng đôi muội muội mình! Lại nhìn thần sắc khiếp sợ khoa trương của đối phương vẫn đang duy trì, lại dở khóc dở cười.

Ngươi nói ngươi theo ta hảo hảo nói chuyện.

.

. Vậy ngươi khiếp sợ cái gì? Ta còn tưởng diện mạo của ta làm cho ngươi chấn kinh. Cơ hồ muốn đi tìm cái gương đến chiếu chiếu…Ta không phải là rất đẹp trai sao?

Tạ Đan Quỳnh thần sắc có chút khó xử, nhưng vẫn nói ra: “Đa tạ Đàm huynh hiệp can nghĩa đảm, cứu xá muội, Cái ân tình này, ta Tạ gia tất có hậu báo!

Ý tứ là.

.

. Ngươi cũng đừng hy vọng xa vời, ta sẽ cho ngươi bồi thường.

“Hậu báo? Ta muốn các ngươi hậu báo làm gì?” Đàm Đàm gãi gãi da đầu, nói: “Ta thích tạ Đan Phượng mới có thể cứu nàng, ta muốn nàng làm lão bà của ta.

Tạ Đan Quỳnh sắc mặt nhất thời đen như đáy nồi, nghiêng đầu nhìn vị muội muội bưu hãn lại có thể thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, không khỏi lại không nói gì, mạnh mẽ cấp trụ tà hỏa trong lòng.

.

.

nói: “Huynh đài nói đùa.

Từ ‘Đàm huynh’ đến ‘Huynh đài’, cũng là đem khoảng cách tách ra xa một ít.

Nhưng đối mặt Đàm Đàm, tâm cơ của Tạ Đan Quỳnh coi như vô dụng. Về phần ‘Đàm huynh’ cùng ‘huynh đài’ khác nhau, hắn căn bản cái gì cũng không nghe ra.

“Như thế nào lại nói giỡn?” Đàm Đàm trừng mắt kêu lên: “Bực này hôn nhân đại sự, quan hệ đến chung thân hạnh phúc của ta và con ta, như thế nào lại nói đùa?”

Tạ Đan Phượng lúng túng, sẵng giọng: “Ai muốn sinh con với ngươi? Không biết xấu hổ! Hừ!

“Ngươi.

.

.

” Đàm Đàm đương nhiên nói: “Ngươi là lão bà của ta như thế nào không sinh con cho ta?”

“Ngươi tên bại hoại này!

” Tạ Đan Phượng tức giận nhìn hắn, bộ dáng ra vẻ thực tức giận.

Tạ Đan Quỳnh đã muốn trừng mắt cứng lưỡi. Chính mình còn chưa nói gì, hai người này lại có thể lập tức bắt đầu công nhiên liếc mắt đưa tình, nháy mắt phu, cư nhiên còn xả lên người đứa con…”

Thật lâu sau, đầu óc choáng váng gầm lên một tiếng: “Trụ! Tạ Đan Phượng, ngươi càng ngày càng cả gan! Hôn sự.

.

. là ngươi có thể tự làm chủ? Một cái đại cô nương nói ra lời nói bực này, quả thực là hoang đường!

“Hoang đường cái gì!

” La Khắc Địch kỳ quái kêu lên: “Đơn giản chính là ngươi nghĩ Đàm huynh không có xứng với muội muội của ngươi, đúng là mắt chó không biết nhìn người điển hình…”

“La Khắc Địch! Chuyện này cùng các ngươi có nửa điểm quan hệ!

” Tạ Đan Quỳnh lạnh giọng quát, đột nhiên cảm thấy một bụng tà hỏa trào lên.

“Như thế nào không quan hệ?” La Khắc Địch động thân mà ra: “Đây là huynh đệ của ta! Các ngươi Tạ gia lại như thế nào? Chẳng lẽ cho là cái gì đại gia tộc nhà cao cửa rộng, có thể khinh thường cái này, khinh thường cái kia.

.

. Ta phi! Ngươi nói ngươi đã thành thân, mỗi ngày ôm lão bà khoái hoạt, thế nào cũng phải cho muội muội ngươi đánh quang côn?”

La Khắc Địch khinh bỉ nói: “Ngươiđúng là cái tên ăn nó không biết bụng người đói. Đứng nói chuyện không đau thắt lưng.

.

. Muội muội ngươi.

.

.

Ta kháo, ngao ô.

.

.

Hắn vốn định nói: Muội muội ngươi tính tình như vậy, có người yêu là không sai rồi, ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn mới đúng.

Nhưng nói đến bên miệng lại nhớ tới lời này chỉ sợ đắc tội Đàm Đàm, vội vàng dừng lại.

Tạ Đan Quỳnh giận sôi lên, trỏ tay hét lớn: “La Khắc Địch! Ngươi muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi!

” Linh thú đại binh tiếp cận lại bị người thiếu chút nữa bỏ đá xuống giếng, lại bị chuyện của muội muội chọc điên. Sự tức giận của Tạ Đan Quỳnh rốt cục bộc phát ra.

“Ngao ô.

.

.

” La Khắc Địch ưỡn ngực tiến lên một bước, hai tay nhẹ di động qua lại run run, co rút khiêu chiến: “Nói quá đúng, bổn thiếu gia chính là muốn chết, mẹ nó rất muốn chết , đến đến đến, Tạ Đan Quỳnh,

*** hôm nay không giết ta, ngươi chính Thỏ Nhân Gia!

*Thỏ Nhân Gia: Ông già thỏ, đồ chơi tết trung thu của trẻ em.

“Ngươi!

” Ba chữ ‘Thỏ Nhân Gia’ hoàn toàn khơi dậy sát khí của Tạ Đan Quỳnh! Tạ Đan quỳnh gầm lên giận dữ, đột nhiên chung quanh một trận băng hàn, hai phiến quỳnh hoa đồng thời xuất hiện xoay tròn, làm cho khoảng không trống trải xuất hiện một đoạn kỳ cảnh như mộng ảo.

Sát khí trong không trung như ngưng kết thành thực chất!

“Thương!

” La Khắc Địch trường kiếm ra khỏi vỏ: “Ngao ô.

Đàm Đàm ở một bên gãi da đầu, rất là buồn bực: Hình như đây là chuyện của ta a.

.

.

Như thế nào nói xong hai người bọn họ lại xông lên?

Tuy rằng không biết La Khắc Địch vì cái gì lại giúp mình, hơn nữa xem qua thì như là chết cũng không từ, nhưng Đàm Đàm đối với La Khắc Địch tràn ngập hảo cảm.

“Dừng tay!

“Dừng tay!

Hai tiếng gào to đồng thời vang lên.

Một cái thô bạo, một cái tao nhã.

Cũng là La Khắc Võ cùng Mạnh Siêu Nhiên đồng thời chạy tới.

“Tạ Đan Quỳnh, ngươi muốn ta đánh nhau cùng ngươi!

” La Khắc Võ hừ một tiếng: “Đừng để người khác nói ngươi Tạ Đan Quỳnh chỉ biết khi dễ kẻ yếu, chỉ biết ức hiếp muội muội của mình.

Tạ Đan Quỳnh răng nanh cắn ken két. Hắn dù cho hàm dưỡng rất tốt cũng đã muốn khống chế không được.

“Chậm đã.

” Mạnh Siêu Nhiên tiến lên trước một bước, ánh mắt thâm thúy nhìn Tạ Đan Quỳnh, rõ ràng cảm giác được sự bất phàm của thiếu niên này, nói: “Đây là Tạ gia công tử đi.

“Ngươi là?” Tạ Đan Quỳnh lực chú ý chuyển tới trên người Mạnh Siêu Nhiên. Ánh mắt nhìn thấy Mạnh Siêu Nhiên, Tạ Đan Quỳnh liền cảm thấy này người này cũng không cường đại, nhưng cái loại khí chất lịch sự tao nhã trên người này, cũng là chính mình bình sinh ít thấy.

Nhìn đến sự tươi cười bình thản của hắn, liền cảm thấy lệ khí của mình như hư không tiêu thất một nửa.

“Ta là sư phó của Đàm Đàm.

” Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: “Có nói mấy câu, không biết Tạ công tử có hứng thú nghe một chút hay không?”

“Thỉnh giảng.

” Tạ Đan Quỳnh chậm rãi khống chế được tính tình chính mình, hai đóa hoa quỳnh mộng ảo nhất thời biến mất.

Mạnh Siêu Nhiên bình tĩnh nhìn hắn thật lâu, trong mắt thần sắc, thâm thúy lạnh nhạt. Nhưng Tạ Đan Quỳnh lại cảm thấy, tâm tình của mình theo cá nhìn chăm chú của hắn chậm rãi bình ổn xuống dưới, chậm rãi khôi phục trạng thái không chút gợn sóng.

Tâm tính hiện tại, hắn có thể tiếp nhận tất cả sự tình.

“Hôn nhân, là cần môn đương hộ đối.

” Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: “Điểm này, từ xưa đến nay, đều là như thế. Môn không đăng, hộ không đối, liền dễ dàng xuất hiện bi kịch.

.

.

Tạ Đan Quỳnh suy tư thật sâu, chỉ cảm thấy Mạnh Siêu Nhiên nói chuyện, mang theo một loại cảm giác mãnh liệt có thể làm cho người ta cảm thấy đồng cảm, không khỏi gật gật đầu.