Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Sở Dương gần như muốn một cước đá tên hỗn đản này xuống sông!

Không ngờ dám gọi nhũ danh của mình? Lại còn đặt tên kỳ dị - "Dương Dương Ngang"? Thật sự là muốn ăn đòn rồi.

Nhưng tình huống bây giờ có chút đặc thù, đành phải nén giận, nói: "Nghe nói ở Trung Tam Thiên có một Mộng thị gia tộc, gia tộc cũng rất lớn. Những người trước mặt, rất có thể là bọn họ.

"

"Ồ. Hừ...

.

.

" Đàm Đàm cười quái dị một tiếng, nói: "Thì ra là gia tộc Trung Tam Thiên? Chẳng trách bổn tọa chưa nghe qua bao giờ. Gia tộc Trung Tam Thiên sao? Dương Dương Ngang, đây là gia tộc Trung Tam Thiên đầu tiên chúng ta gặp sau khi xuống dưới này nhỉ?"

Vương tọa Mộng thị gia tộc đối diện sắc mặt trắng bệch. Thân hình lảo đảo suýt ngã. Bị thanh âm uy lực vô cùng này luân phiên oanh tạc, gần như sụp đổ mất rồi.

Hai mắt Mộng Lạc sáng lên: Người của Thượng Tam Thiên? Xem ra thân phận cũng không thấp?

Ở bên cạnh hắn, chính là một vị hoàng tọa tam phẩm của Mộng thị gia tộc. Lúc này, sắc mặt trầm trọng nghiêm túc, thấp giọng nói: "Thiếu chủ, người này.

.

. hình như là Thượng Tam Thiên.

"

Mộng Lạc trợn trắng mắt, thầm nghĩ, cái này còn cần ngươi nói? Tự hắn đã nói sớm ra rồi.

"Hơn nữa, người bên cạnh hắn đều là cao thủ.

.

.

.

Đặc biệt là, kiếm khí xung thiên, đao khí tung hoành. Chỉ sợ.

.

. trong đám hắc y nhân bên cạnh hắn, ít nhất có một vị kiếm đế, một vị đao hoàng!

"

"Kiếm đế, đao hoàng?" Hai mắt Mộng Lạc lập tức tỏa sáng.

"Hơn nữa, người đang lên tiếng đứng bên cạnh hắn, tu vi đã bị ẩn giấu, ta không nhìn ra sâu cạn.

.

.

.

"

Mộng Lạc chấn kinh rồi.

Thân là truyền nhân dòng chính một đại thế gia Trung Tam Thiên, hắn làm sao không biết kiếm đế đao hoàng có ý nghĩa gì? Trung Tam Thiên, hoàng cấp cao thủ quả thực không ít, tối thiểu Mộng Lạc cũng biết, còn có tồn tại thất cấp hoàng tọa. Nhưng kiếm đế đao hoàng thuần khiết thì đúng là một người không có!

Giữa quyền cùng chưởng có liên quan, mà giữa đao và kiếm đương nhiên cũng có điểm chung. Về phần những binh khí khác, hoặc nhu hoặc cương, đều tồn tại đạo lý giống nhau, đại khái có thể lấy thừa bù thiếu, thông hiểu đạo lý, trở thành hoàng tọa.

Nhưng cũng chính bởi vậy, cho nên mới pha tạp không thuần khiết! Cho dù đạt tới hoàng cấp, cũng là hoàng cấp bình thường.

Có một số người ban đầu cũng tham khảo, lĩnh ngộ nhiều pháp môn, từ từ tiến bộ. Cho tới một mức độ nhất định, sẽ chuyên luyện một môn, trở thành cái gọi là đao hoàng kiếm đế vân vân.

.

. Nhưng dạng đao hoàng kiếm đế này, so với người từ nhỏ đã chuyên tâm một lòng luyện đao, luỵện kiếm, một đường đi tới đao hoàng kiếm đế, thì tuyệt đối không thể so sánh nổi!

Chỉ là con đường này quá khó khăn buồn tẻ, đủ để bức điên bất cứ cao thủ nào!

Nhưng một khi thành tựu hoàng cấp, thì sau này sẽ thuận buồm xuôi gió! Cho nên mới nói, kiếm đế đao hoàng chân chính, nếu như không đứt gãy giữa chừng, tương lai thấp nhất cũng là hạt giống thánh cấp cao thủ! Đây là một truyền thuyết của Cửu Trọng Thiên, cũng là truyền thuyết quyền uy nhất.

Thiếu niên tướng mạo xấu xí trước mặt mình, không ngờ lại có được kiếm đế đao hoàng thuần khiết hộ vệ? Đây là gia thế bậc nào chứ?

Về phần vị hắc y nhân không nhìn ra tu vi kia, hẳn chính là tuyệt thế cao thủ chân chính bảo hộ vị công tử này!

Công tử thế gia như vậy, bây giờ không kết giao thì còn chờ đến khi nào?

Mộng Lạc vội vàng động thân, chạy tới, phong độ có thừa, cười nói: "Xin hỏi vị công tử này, có phải đến từ Thượng Tam Thiên? Xin hỏi quý tính?"

"Thông minh! Tiểu tử ngươi có tiền đồ! Bổn tọa họ Dạ!

"

Đàm Đàm cười ha hả, bộ dáng cực kỳ càn rỡ. Đối với Thượng Tam Thiên, hắn chỉ biết ái thê sư phụ mình họ Dạ, cho nên cũng chỉ biết có một đại gia tộc như vậy. Giờ phút này đương nhiên không biết nói gì khác.

"Thì ra là Dạ công tử.

" Mộng Lạc toát mồ hôi. Chẳng tránh lại có phong cách kiêu ngạo như vậy. Thì ra là công tử đệ nhất thế gia Thượng Tam Thiên. Chỉ là.

.

. thế gia truyền thừa vạn năm như vậy, gien di truyền vĩ đại thế nào chứ? Làm sao có thể sinh ra loại dị dạng thế này? Chẳng lẽ cha mẹ hắn chính là một đôi thân biểu huynh muội thành hôn?

Trong lòng suy nghĩ vậy, nhưng trên mặt đương nhiên không dám lộ ra nửa điểm.

Đàm Đàm hừ một tiếng, chỉ vào mũi Mộng Lạc xa xa, dáng vẻ bệ vệ ngập trời, không ai bì nổi, nói: "Ngươi họ Mộng?"

"Đúng, tại hạ họ Mộng!

'

"Ừm, họ Mộng, chẳng lẽ cứ để ta cách sông nói chuyện với ngươi hả? Ngươi không thấy phiền sao?" Bộ dáng Đàm Đàm hiện giờ, gần như muốn kiêu ngạo lên tận trời. Căn bản là: Ta ăn chắc ngươi rồi! Ta nói cái gì, ngươi không thể không theo!

.

.

. Tư thái như vậy, hoàn toàn biểu lộ ra loại bá đạo của một công tử ăn chơi trác táng đệ nhất đại gia tộc Thượng Tam Thiên.

Biểu diễn như vậy, ngay cả hai tên hoàn khố như Kỷ Mặc và La Khắc Địch cũng phải kinh hãi. Đây là thiên phú thuần thúy.

.

.

Kỷ Mặc trong lòng oán thầm: Con hàng này thật sự là diễn nhập thần quá rồi.

.

. Mình cũng chẳng cần phải giới thiệu nữa, chỉ sợ hắn đã coi mình là đại công tử Dạ gia rồi.

.

.

"Một khi đã vậy, công tử không ngại di dời đại giá qua sông một chút.

" Mộng Lạc đương nhiên là biết phải trái, lập tức ra hiệu thu hồi cảnh giới, cung nghênh Dạ công tử qua sông.

Mấy cây đại thụ đổ xuống, Sở Dương đầu tầu gương mẫu, bước lên một cây đại thụ phiêu diêu đi tới, đại thụ vươn ra hơn mười trượng, hắn đi tới cuối, búng người nhảy lên, lướt qua ba mươi trượng, tay rung lên bắn ra một nhánh cây, mũi chân khẽ đạp một cái, lại phiêu diêu nhẹ nhàng đạp xuống bờ bên kia, con mặt không thèm liếc mắt nhìn Mộng Lạc tới một cái, liền xoay người lại, chờ đám người Đàm Đàm qua sông.

Đúng là hình tượng của một lão hộ vệ trung thành, tận tâm.

Mà hắn vừa qua sông, cũng chứng thực suy đoán trong lòng Mộng Lạc : Đây mới là cao thủ hộ vệ chân chính.

Cố Độc Hành thét dài một tiếng, kiếm khí xung thiên, bước lên đại thụ, tới điểm cuối cùng, đột nhiên bay vút mà lên, một tia kiếm quang giống như trường hồng xạ nhật, tà tà mặt nước bay tới.

Trong một khắc khi kiếm quang rời khỏi tay hắn, trường kiếm bên hông cao thủ Mộng thị gia tộc lập tức ngân vang một tiếng!

Tựa như mấy chục thảo dân trong kiếm, đột nhiên gặp được hoàng giả cao nhất trong kiếm!

“Quả nhiên là kiếm đế thuần thúy!

" Một vị cao thủ hoàng tọa tam phẩm khẽ há hốc miệng, rồi lập tức ngậm chặt lại, thầm xác nhận trong lòng.

Ánh đao tràn ngập mà lên, uy mãnh bá đạo, Đổng Vô Thương cũng bắt đầu vượt sông.

"Đao hoàng thuần thúy!

" Vị hoàng tọa tam phẩm kia lại chứng thật suy đoán trong lòng.

Sau đó, đám người Đàm Đàm mới chậm rãi bay qua bên này.

Tất cả mọi người đều không nói một lời, bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, cự người ngoài ngàn dặm. Nhưng trong lòng mỗi người thực chất lại cao hứng vô cùng. Không ngờ lại quá sông dễ dàng như vậy!

Mà ngay cả Sở Dương cũng cảm thấy bất ngờ!

Nào biết Mộng gia hiện giờ ở Trung Tam thiên đã giống như chuột chạy qua đường, chỉ cầu có một cái chân thật to để ôm thật chặt.

Lại nói, kiếm đế đao hoàng thuần thúy, ở Trung Tam Thiên đến một người cũng không có, đương nhiên càng khiến cho Mộng Lạc miên man bất định.

Hiện giờ, đại công tử cùng kiếm đế đao hoàng Thượng Tam Thiên xuất hiện, càng khiến cho Mộng Lạc sinh ra một loại tâm lý đầu cơ. Nếu như có thể kéo được quan hệ với Dạ gia.

.

. Thượng Tam Thiên ai dám động tới Mộng thị gia tộc?

Ngay cả Ngạo gia cũng không dám!

Cho nên, Mộng Lạc chỉ sợ tiếp đãi không chu toàn, làm sao còn tâm tư hoài nghi cái gì?

Mà loại hiện tượng kỳ quái này, đúng là Sở Dương một tay tạo thành.

Hắn vạch trần ma công của Mộng Lạc ở Định Quân sơn, mới tạo thành loại hiện tượng này. Có thể nói là tiền có căn hậu có quả.

.

.

"Các ngươi ở chỗ này làm gì vậy?" Đàm Đàm nhoáng một cái đã chiếm cứ tảng đá Mộng Lạc ngồi lúc trước, thả lỏng hai chân, lười nhác hỏi.

"À, cái này.

.

. Ha ha, ta cũng không gạt Dạ công tử, chúng ta ở chỗ này, là để đuổi bắt một tên đào phạm.

" Mộng Lạc mỉm cười nói: "Người này ở Trung Tam Thiên không chuyện ác nào không làm, gian dâm cướp bóc, khiến cho dân chúng phẫn nộ ngập trời. Chúng ta bất đắc dĩ đành phải liên hợp lại, trừ đi tên ác đồ này!

"

Đàm Đàm ngoáy ngoáy lỗ tay, không có hứng thú, nói: "Đào phạm? Mẹ nó, Trung Tam Thiên quá khiến ta thất vọng rồi. Không sạch sẽ như vậy, ngay cả đào phạm cũng có. Dương Dương Ngang, ta thấy vị Mộng gia này cũng không tệ, chúng ta có nên giúp hắn một tay không?"

Mộng Lạc lập tức trong lòng vui vẻ.

Sở Dương trong lòng lửa giận ngập trời, nhưng miệng thì vẫn kính cẩn diễn trò: "Cái này.

.

. công tử, hình như không được ổn lắm.

.

.

Trước khi đi, gia chủ đã phân phó, tận lực không xen vào việc người khác, sự tình xong xuôi phải nhanh chóng trở về, không được trì hoãn.

.

.

.

"

"Hừ!

" Đàm Đàm giận tím mặt, hai hàng lông mày một thượng một hạ giật giật, từ trên tảng đá nhảy dựng lên, hét lớn: "Con mẹ nó! Cái gì không ổn? Cái gì gọi là không được xen vào việc người khác? Dương Dương Ngang! Ngươi đừng có lúc nào cũng lấy lão hỗn đản kia ra dọa ta! Tuy ta không phải là gia chủ tương lai, nhưng cũng là nhị công tử. Vì sao lời ta nói, ở trước mặt ngươi một câu cũng không dùng được?"

"Không nên không nên?" Đàm Đàm giận dữ nói: "Hôm nay bản công tử thế nào cũng phải xem xem, tên đào phạm kia có bộ dáng thế nào.

.

.

.

"

"Công tử, cái này.

. thật sự không thỏa đáng. Trọng tránh trên người, không nên phức tạp a.

" Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương tới khuyên can.

Đàm Đàm càng thêm nổi giận lôi đình, một cước đá vào người Đổng Vô Thương, mắng: "Fuk! Đã biết tiểu tử ngươi không phục ta, hôm kia luyện võ không ngờ còn dám đánh ta, hiện giờ quả nhiên tới ngăn cản chuyện tốt của ta! Ngươi không cho ta đi, ta càng phải đi!

"

Đổng Vô Thương ăn một cước, nhe răng nhếch miệng. Tên hỗn đản này thuần thúy là báo thù riêng. Hôm trước khi luyện công, mình đạp hắn mấy cước, hiện giờ quả nhiên đã tranh thủ trả thù rồi.

.

Ngươi cứ chờ đấy! Đổng đao hoàng thầm nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt Sở Dương liếc sang Mộng Lạc, ra hiệu bắt hắn phải cự tuyệt.

Nếu bọn họ không làm trò như vậy, Mộng Lạc phỏng chừng đã muốn cự tuyệt rồi. Nhưng càng như vậy, Mộng Lạc càng thay đổi chủ ý, coi như không nhìn thấy ánh mắt Sở Dương, ân cần nói: "Dạ công tử khảng khái trợ giúp thì thật sự tốt quá. Bất quá, không biết Dạ huynh tới đây là có chuyện gì? Tệ gia tộc ở Trung Tam Thiên cũng coi như có chút năng lực. Việc này xong rồi, sẽ dốc hết toàn lực giúp Dạ huynh hờn thành trọng trách!

"

Khi nói chuyện, đã rất thuần thục đổi 'Dạ công tử' thành 'Dạ huynh'.

Đàm Đàm mừng rỡ, nhìn Mộng Lạc nói: "Ngươi là người tốt.

"

Mộng Lạc liên tục gật đầu, mỉm cười, xưng không dám nhận, nhưng trong lòng lại cười khổ không thôi. Con mẹ nó, ta hiện tại đã thành chuột chạy qua đường, không ngờ vào miệng con hàng này lại biến thành người tốt.

.

. Bất quá, ngươi nghĩ ta là người tốt, thì thật sự không còn gì tốt hơn!

"Hiện giờ yên tâm chưa?" Đàm Đàm dương dương đắc ý, nhìn Sở Dương và Đổng Vô Thương.

Hai người đều tỏ vẻ bó tay chịu thua, thở vắn than dài một tiếng.

"Dạ huynh, mời!

" Mộng Lạc có cường lực trợ giúp như vậy, ai cũng không thể trêu vào. Đương nhiên muốn đi đoạt công lao, làm sao còn nán lại chỗ không có chút hi vọng nào?

Lập tức hưng trí bừng bừng dẫn theo Đàm Đàm đi lên thượng du.

Thượng du, đang có mấy trăm người cẩn thận tìm tòi giữa sông, không ngừng có người từ dưới nước ngoi lên, hít một hơi, rồi lại ngụp đầu lặn xuống.

Phạm vi tìm kiếm đã càng lúc càng nhỏ lại, khoảng cách tới chỗ Ngạo Tà Vân ẩn thân, cũng chỉ còn một chút!