Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Sở Phi Yên ngồi ngay ngắn bất động, nói: "Bảo Bình An, nhà ngươi có người chết à? Coi sắc mặt ngươi kìa, cứ như là khóc tang mẹ ấy.

"

Bảo Bình An biến sắc, lập tức cười khổ: "Tứ gia nói đùa.

Còn không phải tai họa đêm qua sao. Haiz, chẳng lẽ Sở gia các ngươi bình an vô sự?"

Sở Phi Yên trợn trừng mắt : "Sở gia ta có việc hay không, không cần ngươi đánh rắm!

"

Bảo Bình An chỉ là đại quản sự ở Bảo gia, nào dám tranh cãi với Sở tứ gia? Hắn cười khổ hai tiếng, đảo tròng mắt, nói: "Tứ gia, đây là tiệm nhà ngươi mới mở sao?"

Sở Phi Yên cười hắc hắc: "Ngươi nghĩ nếu như là Bảo gia ngươi, tứ gia ta có tới hay không?"

Bảo Bình An cười hắc hắc: "Cái này thật sự tốt quá ấy chứ. Sở gia mới mở y quán, lại có Sở tứ gia tọa trấn, nhất định là thánh thủ thần y! Người đâu, khiêng lên đây.

"

Quay đầu lại cười nói: "Tứ gia, mở tiệm làm ăn, không thể không cho người bệnh vào cửa chứ?

Sở Phi Yên cười hắc hắc: "Nếu như mở tiệm làm ăn , như thế nào lại chặn cơm áo cha mẹ ở bên ngoài? Bất quá, y quán chỗ ta cũng không phải bình thường. Bảo Bình An, ngươi phải mở lớn cái cặp tặc quang nhìn kỹ biển hiệu một chút. Nhìn rõ rồi thì hãy tiến vào. Đừng có nói Sở lão tứ gia lừa bịp tống tiền ngươi!

"

"Không phải bình thường? Làm sao không giống bình thường?" Bảo Bình An đảo mắt, quan sát cẩn thận, nhìn câu đối, lại nhìn quảng cáo hai bên, đột nhiên ôm bụng cười lớn: "Tứ gia, đây thật sự là Sở gia ngài sao?"

Sở Phi Yên hé mắt: "Xem bệnh thì vào, không xem thì cút. Ngươi cười một tiếng nữa, tứ gia cho ngươi khỏi cười nửa đời còn lại!

"

Bảo Bình An vội vàng ngưng cười, nói: "Tử Tinh y quán, không không biết xem bệnh một lần, cần bao nhiêu khối tử tinh? Tứ gia, y quán của ngài cũng quá xấu xa đó.

"

Sở Phi Yên cười hắc hắc: "Tự nguyện mắc câu thôi, ngươi không vào, chỗ ta cho dù có ăn thịt người, cũng chẳng lấy được của ngươi một sợi lông. Nhưng nếu ngươi tiến vào, cũng đừng trách chúng ta chặt chém! Bệnh vớ vẩn thì cút sang một bên, đừng cản trở chúng ta làm ăn.

"

Lúc này, lại có không ít người vội vàng đánh xe chạy tới, bên trong xe cũng là một tràng kêu la thê thảm.

Thấy Bảo Bình An dừng lại ở chỗ, hơn nữa nơi này còn có một cái y quán. Không khỏi đều dừng lại. Dù sao tìm toàn trấn một lượt rồi, tất cả y quán đều bó tay vô phương, không ngại cứ thử thời vận một phen.

Bảo Bình An cắn răng một cái, nói: "Đem người vào!

"

Quay đầu cười nói: "Tứ gia, trị khỏi bệnh mới trả tiền phải trả tiền đúng không? Nếu như trị không khỏi...

.

.

"

"Nếu như trị không khỏi, ta còn đòi tiền cho ngươi hả?" Sở Phi Yên trợn trừng mắt.

"Tứ gia nói đúng lắm, nhưng không biết giá cả thế nào?" Bảo Bình An nói.

“Cái này còn phải xem tình huống người bệnh.

" Sở Dương một thân bạch y, ngọc thụ lâm phong, hòa ái dễ gần đứng lên, nói: "Nếu là nghiêm trọng, đương nhiên phải thu nhiều một chút. Nếu là bệnh nan y.

.

. đương nhiên càng phải thu gấp bội.

.

.

"

"Vị này là?" Bảo Bình An liéc mắt hỏi.

"Vị này chính là thủ tịch y sư Tử Tinh Hồi Xuân đường!

" Sở Phi Yên hừ hừ: "Nơi này, hắn là đại lão bản, lão tử là tiểu nhị!

"

Bảo Bình An ngẩn ra, không khỏi dò xét Sở Dương cẩn thận vài lần, bừng tỉnh đại ngộ: "Vị này chắn hẳn là đại thiếu gia Sở gia mới về nhà gần đây rồi? Bảo Bình An xin thỉnh an đại thiếu gia. Không nghĩ tới lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, lại học được một thân bản lĩnh.

"

Những lời này ẩn chứa rất nhiều ý tứ.

Sở Dương thản nhiên nói: "Ta là y giả, y giả phụ mẫu tâm, xem bệnh trước đã.

"

Nghe thấy mấy chữ 'y giả phụ mẫu tâm', Sở Phi Yên mới nhấp được ngụm rượu liền phun hết ra ngoài, vội vàng quay đầu đi.

Thằng nhãi chết tiệt nhà người thật dám chém gió.

.

.

Bảo Bình An gật đầu mỉm cười, liếc mắt nhìn Sở Dương một cái thật sâu, vung tay lên, nói: "Đại thiếu thử xem xem, thương thế như vầy, đại thiếu có thể trị hay không?"

Được khiêng lên, chính là một vị cửu phẩm vương tọa. Dính phải Âm Dương Tán Hồn thủ, hiện giờ đã đau tới chết đi sống lại, sắc mặt vàng như nến, cả người không ngừng run rẩy, đôi mắt trợn trừng lên nhìn Sở Dương, miệng nghiến răng ken két: "Tiểu tử, nếu ngươi không trị khỏi cho đại gia.

.

. Đại gia sẽ làm thịt ngươi.

.

.

.

"

Tên gia hỏa này vừa rồi chỉ lo đau, căn bản không nghe thấy chuyện vừa rồi.

Hắn không chỉ không biết Sở gia tứ gia ở bên cạnh, mà còn không biết đây là y quán của Sở gia. Đương nhiên, hắn càng không biết, một câu hắn vừa nói, đã đặt một chân của mình vào Quỷ Môn Quan rồi.

.

.

.

Bảo Bình An quát: "Câm mồm.

" Lo lắng nhìn Sở Phi Yên, sợ hắn phát hỏa.

Ánh mắt Sở Phi Yên chợt lóe, không ngờ không lên tiếng. Chỉ mỉm cười nhìn tên đại hán đang đau đến chết đi sống lại, trong ánh mắt lại có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Thầm nghĩ, ngươi chọc giận thằng cháu ta, so với đắc tội Diêm Vương còn thê thảm hơn. Ta cần gì phải tức giận một kẻ sắp chết?

Ánh mắt Sở Dương chợt lóe, mỉm cười: "Thương thế nghiêm trọng như vậy?"

Nói xong liền cúi người xuống, vỗ vỗ chỗ này, xoa xoa chỗ kia. Bất quá, sắc mặt cũng càng lúc càng trịnh trọng, đến cuối cùng mới chụp một trảo và eo dại hán, hung hăng vặn một cái.

Chỉ gnhe rắc một tiếng, đại hán kia rống lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.

"Ngươi!

" Bảo Bình An giận dữ.

"Thì ra là loại công phu độc ác này.

.

.

.

" Sở thần y mặt mày ngưng trọng, lộ vẻ thương xót, đột nhiên quay đầu: "Ngươi làm gì vậy? Chưa gì đã sừng sộ lên?"

Sắc mặt Bảo Bình An xấu hổ tới cực điểm. Nghe khẩu khí tên tiểu này, không ngờ lại nhận ra loại thương thế này? Đây thật đúng là chuyện không nghĩ tới. Vội vàng cười làm lành: "Xin đại thiếu chỉ giáo, đây là thương thế gì?"

"Ngươi không biết?" Sở Dương kinh ngạc nhìn hắn.

".

.

. Không biết.

" Bảo Bình An cười khổ, thầm nghĩ, nếu như biết thì ta còn hỏi ngươi làm chi? Ta đâu có bị điên.

.

.

"Ngươi không biết thật hả?" Sở Dương trừng mắt: "Ta nghĩ ngươi biết đấy.

"

Bảo Bình An tắt tiếng.

"Theo ta được biết, môn công phu này hẳn là thất truyền rồi mà.

" Sở Dương nhíu mày: "Tại sao bây giờ lại xuất hiện? Là ai ác độc như thế, tu luyện loại công phu thương thiên hạ lý này.

.

.

.

"

"Xin hỏi đại thiếu.

.

. đây là.

.

.

.

" Lúc này, Bảo Bình An thành thật hơn nhiều rồi.

"Haiz, khó trách các ngươi không biết. Ta cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy trong một quyển sách thượng cổ. Loại công phu này, ở mấy vạn năm trước tên là "Hoàng Tuyền Phi Hồn chỉ", chính là một môn công phu âm độc, chỉ cần trúng chiêu thì sống không bắng chết. Khớp xương cả người tự nghiến vào nhau, không thể khống chế. Trong vòng ba ngày, nếu không trị liệu, tất cả khớp xương sẽ tự nghiến nát lẫn nhau, trở thành phế nhân.

"

"Hoàng Tuyền Phi Hồn chỉ?" Nghe thấy cái tên đáng sợ như thế, Bảo Bình An hít một hơi lạnh, tràn đầy hi vọng hỏi: "Đại thiếu có thể trị sao?"

"Có thể trị.

.

. có thể trị.

.

. bất quá.

.

.

.

" Sở Dương kéo dài giọng: "Loại thương thế này.

.

. cũng không dễ trị. Không chỉ hao tổn nguyên khí, mà còn hao tổn linh dược, trọng yếu nhất là.

.

. Ngươi mang đủ tiền không? Nói cách khác.

.

. tử tinh?"

Bảo Bình An lập tức vui vẻ, nhưng cũng thầm lo lắng. Vui chính là: Rốt cuộc cũng tìm được người trị khỏi. Lo chính là: Xem ra đối phương đã giơ cao đồ đao, muốn chặt chém một phen rồi.

.

.

.

Bảo Bình An cười khổ một tiếng: "Không biết.

.

. mỗi người một khối tử tinh đủ không?"

"Ngươi vũ nhục ta?" Sở Dương giận dữ, trợn trừng mắt, vung tay lên: "Tứ thúc, tiễn khách!

"

"Đừng đừng đừng.

.

.

.

" Bảo Bình An khóc không ra nước mắt, vội vàng ngăn hắn lại: "Đại thiếu, cái này.

.

. giá có thể thương lượng mà.

"

"Mỗi người mười khối tử tinh!

" Sở Dương há miệng liền dọa cho Bảo Bình An sợ nhảy dựng lên. Bảo gia bị thương ước chừng hơn hai mươi người. Nói như vậy, chẳng phải là hơn hai trăm khối tử tinh sao?

Đây chính là một khoản tài phú cực lớn a!

"Sao ít vậy?" Sở Phi Yên trách cứ nói: "Dương Dương, ngươi vẫn quá mềm lòng.

.

.

.

"

Quá.

.

. mềm lòng.

.

.

.

Lúc này, Bảo Bình An đang không ngừng rơi lệ trong lòng, gần nhừ chỉ muốn xông tới, băm vằm Sở Phi Yên thành thịt vụn.

Một người mười khối tử tinh, đây chính là mười vạn khối bạch tinh a! Vậy mà còn dám nói mềm lòng.

.

. Thật không hiểu nếu cứng rắn, thì còn đòi bao nhiêu nữa?

Sở Dương chân thành, mỉm cười nói: "Tứ thúc, y giả phụ mẫu tâm mà.

"

Sở Phi Yên gật đầu: "Lời này thật chí lý.

"

Bảo Bình An lệ rơi đầy mặt.

Dây là phụ mẫu tâm chó má gì?Ai có phụ mẫu nhẫn tâm như vậy, tuyệt đối không sống nổi qua đầy tháng.

.

.

"Sở đại thiếu gia.

.

. Giá như vậy, có thể hạ một chút không?" Bảo Bình An mặt mày đau khổ, trong thanh âm mang theo vẻ cầu xin: "Thật sự.

.

. quá mắc.

"

"Chê đắt? Chê đắt thì đừng trị nữa.

" Sở Dương phát phất tay áo: "Ta cũng không xin ngươi trị.

"

Bảo Bình An ngây ngẩn tại chỗ.

"Quản sự đại nhân.

.

. quản sự đại nhân .

.

.

.

" Hai mươi mấy người bệnh của Bảo gia đều gào lớn. Bọn họ một mực lắng nghe, hiện giờ quả thực thống khổ tới không thể nhẫn nhịn nữa rồi. Không ngờ lại có người có thể trị khỏi bệnh, đúng việc vui trên trời rơi xuống. Hiện giờ thấy quản sự đại nhân có ý từ chối, không khỏi cùng cầu xin.

Bảo Bình An khó xử. Mặc dù hắn là đại quản sự Bảo gia, nhưng cũng không phải là gia chủ, hai mươi mấy người, mỗi người mười khối tử tinh! Đây chính là hơn hai trăm, hắn nào dám làm chủ?

Nhưng nếu không trị thì hiện tại quả thật không nói ra lời. Nơi này đang có nhiều người nhìn tới như vậy. Các đại gia tộc cũng có, nếu như nói một tiếng không trị.

.

.

.

Hậu quả thực sự không chịu nổi! Chỉ sợ lòng người của Bảo gia, sẽ lập tức tan rã không ít.

Người ta vì gia tộc các ngươi là vào sinh ra tử, hiện giờ lại vì Bảo gia các ngươi mà trọng thương. Ngươi không trị? Vậy sau này còn ai dám bán máu cho ngươi nữa?

Cho nên, vô luận trị hay không trị, Bảo Bình An đều là con dê thế tội. Trị, sau khi trở về, số tiền lớn như vậy, ai trả? Còn không phải bị gia chủ lột da sao? Nếu không trị.

.

. Được rồi, gia chủ nói một câu: Không phải ta không muốn trị cho các ngươi, đó là do Bảo Bình An cự tuyệt.

Thế là hắn chỉ có thể ngậm oan mà không biết khóc với ai. Nói không chừng, đến một ngày nào đó, lại bị đám bằng hữu của những người này thanh toán, chết cũng không có chỗ chôn.

"Rốt cuộc trị hay không trị?" Sở Dương rất thông tình đạt lý nhìn hắn: "Nếu không trị thì mau tránh ra, còn có người chờ đó.

"

Lập tức bên ngoài gào thét: "Bảo Bình An! Con mẹ ngươi, rốt cuộc trị hay không trị? Các gia gia còn chờ đây này, con mẹ ngươi định chiếm hầm cầu còn hốt cả cứt hả?"

Người lên tiếng, chính là người của Liêu gia.

Bảo Bình An khóc không ra nước mắt: Trong đám người bị thương Liêu gia ngươi, có con rể gia chủ các ngươi, các ngươi đương nhiên dám trị. Nhưng ta thì sao? Ta trị thương… có ai quan trọng không?

Tiếng chửi bớn bên ngoài càng lúc càng lớn. Nhất là những người bị thương đang chờ trị liệu, lại càng lôi mười tám đời tổ tông Bảo Bình An ra chửi.

.

.

Bảo Bình An nhắm mắt lại, rốt cuộc hạ quyết tâm giống như tráng sĩ chặt tay: "Trị!

"

"Trị thì khiêng vào đi!

" Sở thần y hưng phấn, vung tay lên: "Khiêng vào khiêng vào, chậm thôi chậm thôi. Ai vào thì giao tử tinh trước.

.

. các vị hảo hán, mười khối tử tinh một vị. Thuốc đến bệnh trừ, tuyệt không thống khổ, muốn trị bệnh thì mau giao tử tinh ra. Thứ khác không thu.

.

. Tứ thúc ta chính là chưởng quỹ kiêm tiểu nhị, tiền trao cháo múc. Hàng thật giá thật già trẻ không gạt.

.

.

.

"