Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Chỉ nghe Ngạo Thiên Hành thành khẩn vô cùng nói: "Chư vị bằng hữu, Trung Tam thiên chúng ta, tuyệt đối không thể để con sâu làm rầu nồi canh như vậy tồn tại! Điều đó đối với tính mạng chúng ta là một loại uy hiếp, uy hiếp nghiêm trọng! Uy hiếp cực lớn! Vì sinh mệnh tài sản và an toàn của mọi người, phải loại bỏ tất cả những kẻ bất nhập lưu này!

"

"Mọi người thấy có đúng không?" Ngạo Thiên Hành chính khí lẫm liệt hỏi.

Thần tình nghiêm nghị, ánh mắt lẫm liệt, nhìn cái tư thế, biểu tình, khẩu khí này, quả thực là một vị đại anh hùng, đại hào kiệt lòng mang nỗi khổ thiên hạ!

Mọi hành động, mọi lời nói, đều là suy nghĩ cho anh hùng thiên hạ!

Một câu này, trực tiếp khiến cho đám đông nghe mà sửng sốt!

Ngài cứ nói thẳng ra: chúng ta chỉ cần tốt, không cần không tốt! Hơn nữa, chỉ cần đỉnh cấp! Ngươi lấy không ra, cho ngươi đẹp mặt! Mà không những khiến ngươi đẹp mặt mà cả nhà ngươi cũng phải đẹp mặt!

Sở Dương ngồi một bên mà bội phục tới mức chỉ muốn vái hắn mấy cái! Ánh mắt nhìn Ngạo Thiên Hành giống như nhìn thần tiên vậy.

Đúng là không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn! Hơn nữa, còn có thể dùng biểu tình tránh trời thương dân, thanh âm chính khí nghiêm nghị nhất để nói ra mấy câu vô sỉ!

Loại bản lĩnh này thật sự là đáng để cúng bái!

"Đúng!

" Mọi người trong lòng rơi vệ, ngoài miệng vẫn phải điên cuồng trầm trồ khen ngợi!

"Tiếp theo, mời Cố các chủ biểu diễn cho chúng ta một chút chí tôn kiếm pháp, mọi người đồng ý không?" Ngạo Thiên Hành lớn tiếng hỏi.

"Hay!

"

Lập tức hoan hô như sấm dậy!

Tu vi chí tôn thì phải xuất ra cho mọi người xem. Ngươi nói chí tôn thì là chí tôn hả?

Cho nên, điểm uy hiếp này là cần thiết. Tuy Cố Độc Hành cực kỳ không vui, nhưng vẫn bị đám huynh đệ tham tiền đẩy lên.

"Choang!

" Hắc Long kiếm xuất khỏi vỏ.

Thương thương thương...

.

.

Vô số tiếng kiếm ngân vang lên. Bội kiếm bên hông mọi người đồng loạt xuất vỏ, trực tiếp nhảy ra giữa không trung, hàn quang lẫm liệt. Cảnh tượng này, quả thực là vạn kiếm khai hội!

Cố Độc Hành lạnh lùng bạt thân bay lên, lăng không chém một kiếm!

Gọn gàng dứt khoát.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang chói mắt hình loan nguyệt từ từ bay ra .

Ánh mắt mọi người nhìn theo đạo kiếm quang rực rỡ này.

Chỉ thấy kiếm quang loan nguyệt càng lúc càng lớn, càng lúc càng dài, càng về sau, trực tiếp vắt ngang trăm trượng, lao vụt về phía ngọn núi hậu sơn Ngọa gia!

Kiếm quang mãnh liệt chém vào đỉnh núi. Ầm một tiếng, cả đỉnh núi ầm ầm đứt lìa, lăn xuống!

Nhất thời trời long đất lở!

Tất cả mọi người đều chấn kinh không nói ra lời! Đây, đây là chí tôn!

Đây là uy thế cỡ nào?

Một kiếm chém bay đỉnh núi? Nếu như chém dầu người.

.

.

Có mấy người bất giác sờ sờ cổ mình.

Khi quay đầu lại nhìn Cố Độc Hành, Cố Độc Hành chẳng biết đã đi từ lúc nào.

Ngạo Thiên Hành cũng chấn kinh, tròng mắt thiếu chút nữa là rớt ra ngoài, suýt kinh hô thành tiếng, nhưng hắn vẫn là cáo già, đương nhiên nhanh chóng áp chế cảm giác chấn kinh trong lòng, quay đầu cười ha hả, nói: "Đến lúc đó, quà của ai mà bị xác định là bất nhập lưu.

.

.

. Cố chí tôn có lẽ sẽ tới nhà kẻ đó biểu diễn một chút. Ha ha .

.

. Tất cả mọi người đều có cơ hội nha!

"

Toàn bộ không khí vui mừng của thọ yến đều bị không khí trầm trọng thay thế. Gần như tất cả mọi người vừa uống rượu vừa cân nhắc trong lòng: Ta nên tặng lễ vật gì đây

Vấn đề này thật khó mà!

Tăng không tốt, cấp bậc thấp là bị diệt môn.

.

.

Tặng tốt, thì một bước lên mây.

.

.

Nhưng cái dạng gì mới tính là tốt đây?

Đó là một vấn đề đau đầu.

Mọi người đều đang lo lắng, trầm ngâm tính toán, trực tiếp khiến cho bữa tiệc thịnh soạn chẳng còn mùi vị gì cả. Ngay cả rượu cũng không dám uống quá nhiều.

Tiệc chúc thọ kết thúc, tám phần mười mọi người đều vội vàng rời đi. Thời gian cũng không còn bao nhiêu, tổng cộng có bảy ngày thời gian, hôm nay đã mất nửa ngày rồi.

Cực kỳ gấp gáp.

Đám huynh đệ Sở Dương đương nhiên cũng ly khai. Mọi người đi theo đội ngũ, một đường tiến về phía Cố thị gia tộc.

Đương nhiên, đội ngũ hiện giờ lớn hơn rất nhiều.

Thê thiếp Tạ Đan Quỳnh, thê thiếp Ngạo Tà Vân, Hô Duyên Cô Nương .

.

.

v.

.

.

v.

.

. Đều đi theo cả. Chỉ có hai tiểu thiếp của Mạc Thiên Cơ là bị hắn ngon ngọt một hồi, đuổi trở về.

Sở Dương cảm động thân thế hai nàng, trước khi chia tay lại cố ý tặng một phần hậu lễ. Cho hai nàng mỗi người thêm một khối Huyền Âm ngọc, cứ như vậy âm dương dung hợp, có thể khiến tu vi hai nàng gia tăng rất nhiều.

Lại còn tặng mỗi người một trăm khối tử tinh.

Hai nàng đương nhiên biết ý tứ Sở Dương, bái tạ rời đi.

Chỉ lưu lại một câu cho Mạc Thiên Cơ, khiến Mạc Thiên Cơ đang chìm đắm trong tư liệu Thượng Tam Thiên phải buồn bã thật lâu.

"Kỳ thật chúng ta ở bên cạnh ngươi, đã là hình phạt tốt nhất đối với ngươi rồi!

"

Sau khi nghe được lời này, Sở Dương tỏ vẻ bội phục đối với hai thiếu nữ lan tâm huệ chất này.

Không trách móc nhưng lại như trách móc! Đích thật là hình phạt tốt nhất đối với Mạc Thiên Cơ.

Về phần ba vị đại công tử Đổng Vô Lệ, khi Sở Dương nhiệt ình mời bọn họ lên đường đồng hành, ba người đều tránh như tránh tà, vội vàng cưỡi khoái mã, hốt hoảng bỏ chạy như bị một chém một đao vào mông.

Mắt thấy người vướng bận đã đi hết rồi, trên đường đi, Sở Dương lại lén lén lút lút lấy ra một hũ rượu lớn mà Tuyết Lệ Hàn đã pha loãng, bảy huynh đệ nâng ly một phen.

Sau trận rượu đó, mọi người đều gia tăng ba trăm năm tu vi! Hơn nữa, Sở Dương lại lợi dụng công năng của Cửu Kiếp kiếm, lại một lần nữa gia tăng phẩm chất binh khí mấy huynh đệ lên một cấp bậc, khiến cho đám người Cố Độc Hành vui mừng vô cùng.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, ra roi thúc ngựa, hướng về phía Cố thị gia tộc mà tiến tới. Đoạn đường này thật vui vẻ khoái hoạt.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là Cố Diệu Linh tính cách thanh nhã hoạt bát, nhưng vừa nghe được mình sắp xuất giá làm tân nương, không ngờ lại trốn riết, ko thấy mặt mũi đâu. Có đôi lần xuất hiện, lại bị Kỷ Mặc và La Khắc Địch kêu một tiếng nhị tẩu, xấu hổ chui tọt vào trong xe.

Nhưng Trung Tam Thiên từ sáng hôm đó đã loạn hết cả lên rồi. Cho tới buổi chiều, lại càng lửa cháy rừng rực.

Tất cả mọi người đều đang liều mạng tìm kiếm thiên tài địa bảo, tìm tài liệu trân quý. Toàn bộ Trung Tam Thiên hỗn loạn rồi.

Người nào trên tay đã có thiên tài địa bảo, giờ phút này cũng phải giả bộ như vô cùng gấp gáp, hỏi thăm xung quanh. Không giả vờ không được, nếu không nhất định sẽ có người tới cướp!

Hỗn loạn!

Trước kia, người quen gặp nhau đều hỏi: Tu vi thế nào hay là dạo này phát tài rồi hả?

Nhưng bây giờ lại thay đổi hết cả rồi. Ngoài miệng, mặc kệ là ai, chỉ cần là người giang hồ, gặp mặt câu đầu tiên nói nhất định là: "Ngươi tìm được chưa?"

"Có tin tức không?"

"Có nắm chắc không?

"Ai nha, chết ta rồi.

.

. Hiện giờ cái lông cũng không có.

"

"Ta mới thảm, đánh cướp mấy nhà rồi, cái gì cũng không tìm được, vàng bạc lại thu hoạch không ít. ngươi có không? Ta mua của ngươi, giá gấp đôi!

"

Đâu đâu cũng thế.

Nói ngắn lại, Trung Tam thiên can ẩn hiện, nơi nơi đao quang kiếm ảnh. Tất cả đều là vì tìm lễ vật cho CỐ nhị gia kết hôn! Một cuộc hôn lễ có thể chấn kinh tất cả đại lão Trung Tam thiên.

.

.

Cố Độc Hành chính là vị đầu tiên!

Có để dùng một cuộc hôn lễ uy hiếp, đe dọa tất cả đại lão Trung Tam thiên, Cố Độc Hành hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất!

Có thể dùng một cuộc hôn lễ, khiến cho thanh danh tốt đẹp của mình hoàn toàn biến thành thối không ngửi được.

.

. Từ xưa tới nay cũng chỉ có một mình Cố Độc Hành thôi!

Cố thị gia tộc đã chìm trong không khí hoan ca. Từ khi tin tức Cố Độc Hành và Cố Diệu Linh muốn thành thân truyền ra, Cố Vân Lan lão gia chủ trực tiếp cao hứng không ngậm miệng lại được, cũng mặc kệ việc gì khác, cấp tốc thúc giục làm tân phục, giăng đèn kết hoa.

.

. Chuẩn bị tất cả những gì có thể chuẩn bị!

Khẩu hiệuc ủa Cố gia chủ là: Người khác thành thân có, Cố thị gia tộc chúng ta cũng không thể thiếu! Người khác thành thân không có, chúng ta cũng phải có!

Hơn nữa phải là hai phần!

Vì sao?

Bởi vì cưới vợ là nhi tử ta, xuất giá chính là nữ nhi ta!

Không phải hai phần thì là gì?

Cố Vân Lan lão gia chủ thực trâu bò: Công công và lão trượng nhân hai đại nhân vật, đều bị một mình hắn cân hết.

Phụ mẫu nhà trai nhà gái đều bị một mình hắn kiêm nhiệm!

Khụ, cảnh tượng vĩ đại như thế, cho dù tuyệt đối không thể nói là khoáng cổ tuyệt kim thì cũng có thể nói là cổ kim hiếm thấy.

"Đồ cưới chuẩn bị xong chưa? Cái gì? Cái thứ này? Nữ nhi ta xuất giá, làm sao có thể sơ sài như vậy?"

"Tài lực chuẩn bị xong chưa? Cái gì? Chỉ từng này sao đủ? Nhi tử ta cưới vợ, từng này không phải quá mất mặt sao?"

Đám hạ nhân bị hắn thúc tới gà bay chó chạy đều oán thầm. Lão nhân gia ngài làm sao vậy? không phải là tay phải đưa tay trái cầm, sau đó lại tay trái giao tay phải nhận sao? Bất kể là đồ cưới hay là lễ hỏi, đều là bản thân ngài xuất hầu bao, sau đó cuối cùng lại chui vào túi ngài.

.

.

Thật sự là không thể hiểu nổi!

Nhưng phản ứng của mọi người cũng chỉ là phản ứng của mọi người, Cố lão gia chủ vẫn làm không biết mệt!

Một ngày sau, bắt đầu có hạ khách lục tục kéo đến, thế là Cố thị gia tộc lại càng bận bịu.

Lại qua mấy ngày, chuẩn tân lang và chuẩn tân nương rốt cuộc cũng về tới nhà. Vừa về đã bị Cố lão gia chủ nhảy dựng lên mắng to một hồi: "Đây là thành thân! Các ngươi tưởng là dọn nhà hả! Đồ hỗn trướng! Từ lúc quyết định đến lúc tổ chức chỉ có bảy ngày! Các ngươi muốn mệt chết lão tử!

"

"Hơn nữa còn phát ra thông báo mất mặt như thế! Ngoại nhân còn tưởng Cố thị gia tộc chúng ta quá nghèo đói, mượn thành thân để kiếm chác! Đứa nào nghĩ ra vậy hả? Lão phu sắp xấu hổ chết rồi, chỉ muốn nhét đầu vào trong đũng quần.

.

.

.

"

"Còn chưa cút vào nhà thay quần áo, đứng ngây ngẩn ra đó làm gì hả?"

Sau đó mới bắt đầu quay sang, sắc mặt hiền hòa cười ha ahr: "Ai nha nha, các vị hiền chất tới rồi. Mời vào bên trong. Ha ha ha.

. Chư vị tới rất đúng lúc. Ừm, cùng vui cùng vui.

.

. Ha ha ha ha.

.

. Đâu có đâu có, khách khí khách khí.

.

. Mệt? Ta thế nào lại mệt? Ta cao hứng còn không kịp nữa là. Oa ha ha ha.

.

.

.

"

Nhìn Cố lão đầu mặt đầy hồng quang, rõ ràng hưng phấn đến mức tinh thần thác loạn rồi, đám huynh đệ miệng môi co quắp cả nửa ngày. Say mấy câu khách sáo, đều phát hiện vị lão nhân trước mặt này quá trâu bò, ngay cả kẻ hay ba hoa khoác lác nhất như Kỷ Mặc và La Khắc Địch, không ngờ cũng chẳng rặn ra được câu nào.

.

.

Cả đám xám xịt tiến vào Cố thị sơn trang.

Bắt đầu từ hôm đó, càng ngày càng náo nhiệt, càng lúc càng ầm ĩ! Số người tới mỗi ngày cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Phòng khách của Cố thị gia tộc hoàn toàn không đủ dùng, thế là bao tất cả khách điếm bản địa, nhưng vẫn còn thiếu quá nhiều. Sau đó, Cố gia chủ dứt khoát ra lệnh, san bằng mấy trăm dặm rừng cây, đóng lều đóng trại.

Lập tức, địa bàn của Cố thị gia tộc đã biến thành ngàn dặm thảo nguyên của dân du mục. Nhưng cho dù như vậy, vẫn cung không đủ cầu.

Có Sở Dương, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, La Khắc Địch, Kỷ Mặc năm người đảm nhiệm giám khảo, Thiên tài địa bảo nghiệm thu tiểu tổ bắt đầu ầm ầm ĩ ĩ khai trương rồi.

.

.

.