Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Cho dù Tiêu Thần Vũ từng trải qua một hồi ác chiếu, càng thổ ra mấy ngụm tâm huyết, thực lực suy giảm, nhưng có thể dựa vào bàn tay trần mà chống đỡ ngang sức ngang tài với Tiêu Thần Vũ, vẫn không phải người bình thường có thẻ làm được!

"Chí tôn cửu phẩm? Ha ha ha...

.

.

" Cổ Nhất Cổ ngửa mặt lên trời thét dài: "Lão tử chính là Cổ Nhất Cổ - Tam Tinh thánh tộc!

"

Lúc hắn thét lớn, bụng phình ra như cái trống, đúng là vô cùng tương xứng với cái tên của hắn, có thể nói là cực kỳ buồn cười, nhưng đối diện lại không có một ai dám cười.

Chí tôn cửu phẩm đỉnh phong! Ở Cửu Trọng Thiên đại lục, chính là đại biểu cho chí cao vô tượng!

Ai dám cười?

Giễu cợt một chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, ngươi còn muốn sống nữa không? Cho dù ngươi không muốn sống thì thế lực phía sau ngươi vẫn rất muốn?!

Đương nhiên, cũng có người dám cười, bên liên quân không có, bên Lệ gia không có, ngay cả bên cửu kiếp cũng không có ai cười. Chỉ có một tên nhị hàng đang cười ha ha. Kẻ đó đương nhiên là Đàm thánh vương đại nhân.

"Ngươi nói ngươi là Cổ Nhất Cổ. Ngươi đúng là người thành thật đấy!

" Đàm Đàm thở dài: "Ta muốn lắp lên đó nhưng vẫn có thể sử dụng, ngươi có thể làm được sao? Nghĩ kỹ rồi trả lời.

" ( Mợ cái câu này làm mềnh nghĩ to đầu mới hiểu )

Cổ Nhất Cổ ngơ ngẩn nói: "Ta làm không được, vậy ai có bản lĩnh làm được chứ?"

Mọi người choáng váng, đem cái đó lắp lên mặt.

.

. còn có thể dùng sao? Cho dù có thể dùng, vậy dùng vào việc gì đây?

Chỉ nghe Đám thánh vương giận dữ nói: "Đồ ngu ngốc, làm không được thì nhanh chóng cho hắn cút đi. không thấy bản thánh vương đang chịu cực hình sao?!

"

"Ách.

.

.

.

" Cổ Nhất Cổ nhíu mày, hắn bị thánh vương củ hành mà không có cách nào, đầy một bụng oán khí, vừa vặn ở đây có chỗ trút giận, thế là táng một cước thật nặng vào mông Trần Kiếm Long: "Lăn con mẹ ngươi đi!

"

Cả người Trần Kiếm Long lập tức đằng vân giá vũ bay ra ngoài, tư thế dị thường duyên dáng, bay đi mấy trăm trượng không gian, cũng không biết là rơi xuống chỗ nào.

.

.

.

"Tên nhị hàng kia! Lúc này rồi mà còn làm loạn sao?" Sở Dương tức giận truyền âm: "Ngươi nhanh chóng thu thập cục diện này đi! Ngươi có muốn cho Tam Tinh thánh tộc của ngươi nhìn thấy ánh mặt trời nữa không? Làm loạn nữa, cẩn thận ta lấy gia pháp trị ngươi!

"

Đàm Đàm đang diễu võ dương oai tới đã nghiền, đột nhiên nghe thấy, theo bản năng rụt cổ lại, ho khan một tiếng, liên thanh hồi đáp: "Ờ ờ ờ ờ ờ.

.

.

"

Một vị trưởng lão thái dương tộc bên cạnh kinh ngạc hỏi: "Thánh vương, ngài nói gì.

.

.

"

"Hả.

.

.

.

?" Đàm Đàm chớp chớp mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ngạo! Là ngạo! Là ngạo ngạo ngạo! Ách.

.

.

. oa ha ha ha.

.

. bổn vương ngạo thị thiên địa, bổn vương kiêu ngạo vô cùng! Bổn vương ngạo thế vô song! Bổn vương ngạo mạn! Thế nào, không được sao?" ( Ngạo với cái chữ ờ kia phát âm na ná nhau. Thực ra chẳng phải ờ đâu, nhưng mà chẳng biết nó là thanh âm gì, dịch ờ cho nó xuôi )

Mấy vị siêu cấp cao thủ bên cạnh đều mặt nổi gân xanh, khúm núm: "Đương nhiên, đương nhiên rồi. Quá được ấy chứ. Ngài ngạo ngạo, ngạo ngạo.

.

.

"

Thế là Đàm Đàm đứng thẳng trong hư không, vung tay lên quát: "Chỗ này thoạt nhìn không tệ lắm. Ta quyết định thu nhận. Tam Tinh thánh tộc chúng ta kể từ hôm nay sẽ tái nhập giang hồ, tiến vào Cửu Trọng Thiên đại lục. Toàn bộ Tây Bắc băng tuyết này, sau này sẽ trở thành lãnh địa của Tam Tinh thánh tộc chúng ta! Ở trên địa bàn này, tất cả người sống, đều là con dân Tam Tinh thánh tộc ta!

"

"Còn nữa, tất cả tài phú trên vùng đất này, cũng đều thuộc về Tam Tinh thánh tộc ta!

"

Đàm Đàm một mái tóc đen xõa tung, phi vũ trên không trung, hét lớn một tiếng: "ngự lệnh bổn vương, ai dám không phục? Các con, mau hô khẩu hiệu!

"

Tất cả cao thủ phe Tam Tinh thánh tộc đều theo bản năng hô ứng: "Ngự lệnh thánh vương, chấn động trời cao, hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo!

"

Mới hét to xong, liền nhất tề ngậm miệng. Cái trò này đúng là quá mất mặt rồi, chúng ta làm sao lại có đại vương như vậy chứ?!

Sắc mặt Tiêu Thần Vũ trầm trọng, nhìn Tam Tinh thánh tộc ngang ngược dị thường trong không trung, trong lòng sầu lo vô hạn.

Tam Tinh thánh tộc, không ngờ lại từ mật địa thoát ra! Lại có nhiều cao thủ đỉnh phong như thế. Lần này còn công khai muốn chiếm lĩnh Tây Bắc, quân lâm một phương!

Đây chính là tin tức động trời, vị tất đã thua gì tin tức Cửu Kiếp kiếm chủ bại lộ thân phận.

"Lão nhân kia, ngươi chính là đầu lĩnh hả? Ngươi cảm thấy quyết định này của Tam Tinh thánh tộc chúng ta thế nào? Rất anh minh phải không? Ý ta là, quyết định này của bản thánh vương rất anh minh phải không?" Ánh mắt Đàm Đàm bễ nghễ nhìn Tiêu Thần Vũ: "Ngươi có ý kiến gì không?"

Tiêu Thần Vũ hít thật sâu một hơi, tuy hắn mới gặp Tam Tinh thánh vương này không lâu, nhưng lại biết rõ người này tuyệt đối là một siêu cấp tồn tại không thể chọc vào. Chỉ cần một lời không hợp là có thể điên cuồng cực đoan, dứt khoát chẳng quan tâm tới cái gì. trong lòng nhanh chóng đánh giá thế cục song phương, rốt cuộc chán nản thở dài một hơi. Thế cục bây giờ, liên quân đã không còn chiếm được ưu thế nữa.

Nếu như tùy tiện khai chiến, toàn bộ liên quân rất có thể sẽ phải táng thân ở nơi này. Hiện tại rút đi, không lấy được tài phú, đó là mất mặt. Nhưng nếu sau khi chiến đấu, không lấy được tài phú. đó lại là bỏ mạng rồi.

Nhưng ý tứ trong lời đối phương nói, rõ ràng cho thấy không muốn khai chiến vào lúc này, cho nên mới đưa ra một câu hỏi như vậy.

Một câu đó, khiến song phương đều có dư địa xoay sở, bậc thang để mà xuống.

Tam Tinh thánh tộc vừa mới tái xuất, thân là thế lực một phương, nhất định phải có một lãnh địa làm nơi dừng chân. Nơi này vừa mất đi cường giả cao cấp Lệ gia tọa tấn, vừa vặn thừa cơ mà vào. Đây là thứ nhất. Dừng chân phải có vũ lực chấn nhiếp, hiện tại khai chiến, Tam Tinh thánh tộc tất sẽ có tổn thất, bất lợi cho kế hoạch lâu dài. Đây là thứ hai.

Thứ ba, tu vi hiện tại của Cửu Kiếp kiếm chủ và các huynh đệ của hắn cũng không tính là cao. Tổn thất trong đại chiến cũng không phải chuyện không thể. Về phần thứ tư, một khi khai chiến, phụ nữ hài tử Lệ gia nhất định sẽ tử thương thảm trọng, cho dù không chết toàn bộ thì số người sống sót cũng rất ít.

.

.

Tổng hợp lại tất cả, đối phương cũng có cố kỵ. Đám người mình chỉ cần xem thời thế mà đưa ra lựa chọn. Đối phương cũng tuyệt đối không dễ dàng lựa chọn khai chiến. Bởi vì dễ dàng khai chiến, sẽ dẫn tới cục diện cả hai cùng thua. Mỗi bên lui một bước, đều có bậc thang đi xuống, lại là cục diện song phương đều thắng.

Đương nhiên, nếu như đám người mình nhất định không chịu bỏ qua tài phú, cố gắng liều mạng thì đối phương cũng quyết không khách khí. Có thể bảo toàn phụ nữ hài tử Lệ gia là tốt nhất, không thể bảo toàn, cũng chỉ có một chút tiếc nuối, cũng không phải tất yếu, thậm chí còn có thể bớt được rất nhiều phiền toái.

"Quyết định này của các hạ.

.

. phi thường anh minh, thật sự vô cùng anh minh.

" Tiêu Thần Vũ xoay chuyển ý nghĩ như điện quang hỏa thạch, rốt cuộc đưa ra quyết định: Rút lui!

Đừng nhìn Tiêu Thần Vũ thoải mái đưa ra lựa chọn sáng suốt như vậy. Kỳ thực trong lòng hắn cũng nghẹn khuất vô hạn. Bát đại gia tộc, còn có chấp pháp giả, tổng cộng chín đại thế lực kéo quân tới Tây Bắc, một đường hao binh tổn tướng, mất tới tám phần binh lực khổng lồ! Đến tận lúc này mới công thành đại cáo, đẩy Lệ gia vào tuyệt cảnh.

Mắt thấy sắp chém tận giết tuyệt, hưởng thụ chiến quả rồi, biến cố lại cứ như vậy xuất hiện! Tất cả cố gắng không chỉ theo nước chảy về đông, hơn nữa còn tặng không cho người khác.

Tất cả cố gắng, đều tiện nghi cho Tam Tinh thánh tộc không nói, lại còn phải khen ngợi, tán tụng người ta, mới có bậc thang để xuống!

Con mẹ nó, đây không phải là muốn chinh phục kẻ khác, cuối cùng là bị kẻ thứ ba chinh phục. Đây là chuyện con mẹ gì?

Điều này không khỏi khiến người uất tới muốn hộc máu. Nhất là người đứng đầu như Tiêu Thần Vũ.

Bao nhiêu vất vả bao nhiêu khổ cực, cuối cùng tất cả đều thuộc về người khác. Bao nhiêu lao khổ, mấy lần mưa gió, cuối cùng bị người ta hái mất thành quả!

Chúng ta không lấy được nửa điểm lợi ích, còn bị dư nghiệt Lệ gia ghi hận cả đời! Tam Tinh thánh tộc thuận tay lấy được tất cả lợi ích, lại còn được Lệ gia cảm ơn ân đức. Thế là thế đéo nào?

"Được sao? Thật sự được sao?" Đàm Đàm cười một tiếng quái dị: "Ngươi cũng hiểu được rồi, vì sao còn không đi? Không phải là khẩu thị tâm phi, muốn đùa giỡn ta chứ? Chẳng lẽ còn muốn bản thánh vương chiêu đãi ngươi một hồi? Bày mấy bàn tiệc? Uống mấy chén rượu?" Hắn nghiêng nghiêng đầu: "Hay là.

.

. các ngươi giết nhiều người dưới trắng bản vương, muốn bồi thường? Cái này bổn vương cũng không để ý đâu, không cần lo lắng.

"

Tiêu Thần Vũ thở dài, tư duy kẻ trước mắt này thật sự vượt ra khỏi phạm trù con người rồi.

.

. Nói tiếp chỉ tổ bực mình thôi, dứt khoát vung tay lên: "Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại !

Thánh vương, Tam Tinh thánh tộc muốn xông ra Đông Bắc tuyệt địa, đến hoang nguyên Tây Bắc này dừng chân, cũng chưa chắc đã là chuyện dễ dàng. Lão hủ nói như vậy, thánh vương tự nghĩ kỹ đi.

"

Đàm Đàm cười hắc hắc quái dị: "Ta có thể là ngươi đang gây hấn không? Không sai, nếu bát đại gia tộc các ngươi không phục, hoan nghênh tới chơi bất cứ lúc nào. Bổn vương lúc nào cũng tiếp đón. Bất quá, đừng nói bản vương không cảnh cáo các ngươi, trước khi bản vương tới đây, Lệ gia là Lệ gia. Nhưng kể từ hôm nay, khi bản vương tới đây, tất cả phụ nữ hài tử của Lệ gia còn sống, chính là con dân của bản vương! Ai dám vọng động khi nhục, cho dù bổn vương có phải đuổi giết ngàn dặm, cũng nhất định phải chém tận giết tuyệt, tuyệt không quan tâm sau lưng hắn là ai, hay là thế lực gì! Ngươi nghe rõ chưa?"

Đàm Đàm đứng dậy, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, dậm chân rống lớn: "Cửu đại gia tộc, trong mắt bản vương, chỉ là cái rắm! Oa ha ha ha.

.

.

"

toàn thân Tiêu Thần Vũ run rẩy, ngưng thần hồi lâu không nói. Lửa giận trong lòng đã lên tới cực hạn!

Phía sau, tất cả cao thủ liên quân đều giận tới trán nổi gân xanh!

Chưa thấy qua bắt nạt người như vậy!

Giờ khắc này, chỉ cần Tiêu Thần Vũ nói một chữ chiến, vậy bọn hắn sẽ đại chiến một trận, không tiếc bất cứ giá nào! Tên thánh vương quái dị của đối phương, thật sự khiến người ta không thể chịu nổi nữa rồi.

Nhìn nhìn bảy ngàn đệ tử Lệ gia kia, lại càng không cam lòng.

Nói như vậy, chẳng phải là hậu họa vô cùng? Nhìn tư chất tuyệt hảo cùng ánh mắt cừu hận tới cực điểm của bảy ngàn thiếu niên Lệ gia, nếu quả thật để bọn hắn trưởng thành, chẳng phải chúng ta ăn không ngon ngủ không yên.

.

.

"Không cần nhiều lời! Núi cao sông dài, giang hồ tái kiến đi!

"

Tiêu Thần Vũ phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt tím tái, hạ lệnh rút lui.

Trần Kiếm Long miệng nhoe nhoét máu tươi, rốt cuộc chạy vội trở về. Tiêu Thần Vũ đang tổ chức mọi người rút lui từng nhóm. Một câu cũng không nói thêm đã rời đi.

"Truy phong thú của Trần gia, bản vương lưu lại!

" Đàm Đàm hảo tâm thông báo: "Tây Bắc thiên địa đóng băng, không rượu không thịt làm sao được? Lưu lại chút súc sinh để chúng ta giết ăn thịt! Ai là người Trần gia? Các ngươi không có ý kiến gì chứ? nếu có ý kiến, cứ việc nói, ta rất dễ nói chuyện mà. Ngươi sao? Thế nào lại không có ai lên tiếng, bổn vương coi như các ngươi ngầm đồng ý nhé. Xem ra là đồng ý rồi.

.

. ừm không tệ, rất thức thời.

.

.

"