Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Quyển sách này hai người xem thật chậm. Phá lệ cẩn thận, nhất là đối với một số cao thủ trong đó, hai người lại càng cố nhớ kỹ. Cũng không thể mỗi khi gặp được một người lại đem sách ra tra tìm được?

Cuối cũng có một tờ chỉ có một câu nói: “Thiên Khuyết quan lại và các thế lực của chính phủ và Yêu Tộc không có ở trong phạm vi bình phán”.

Hai người rối rít thở dài một cái. Trong thứ này bao hàm rất nhiều cao thủ, ngay cả siêu cấp cường giả như Thánh Nhân cấp tầng thứ cũng có nhiều cái tên, Thiên Nhân cấp càng là đếm không xuể, nhiều cường giả cao thủ như vậy mà vẫn chỉ là thực lực của giang hồ môn phái chứ chưa bao gồm thế lực quan phủ ở bên trong!

Còn có Yêu Tộc, Tử Tà Tình xuất thân Yêu Tộc, như vậy, muốn tính toán số lượng cường giả đứng đầu thì lấy số lượng trên sách này nhân hai lên hoặc nhân 3 hoặc nhân 4 lên.

“Cửu Trọng Thiên Khuyết thực lực quả là đáng kinh ngạc!

”. Sở Dương âm u nhìn ra ngoài cửa sổ có chút than thở nói một câu, những lời này mặc dù là tán dương hay sợ hãi nhưng đều tràn đầy sự thổn thức.

Mình bây giờ nhìn thấy chẳng qua là mới thấy được nhiều nhất không tới một phần tư cao thủ tại thế mà trong lòng đã bị đè nén rồi nhớ năm đó Tử Tiêu Thiên Đế một mình chiến đấu, nhớ tới những người này vào thời điểm đó lại tức giận?

“Có lẽ, có lẽ thiên ma bên kia càng thêm...

. Cường đại”. Thiết Bổ Thiên an ủi nói Đây cũng là chuyện chưa biết mà”.

Nàng từ từ nói: “Hơn nữa.

.

. Cho dù bên này so với bên kia cường đại hơn nhưng nếu là nhân tâm không hòa đồng thì coi như là có mấy ức Thiên Nhân cấp thủy chung cũng là vô dụng mà thôi”.

Sở Dương từ từ gật đầu tỏ vẻ thừa nhận Không từ mà biệt, riêng chỉ từ cái bảng xếp hạng môn phái này là đã có thể nhìn ra, các đại môn phái vì để xếp hạng của mình lên cao hơn một chút mà đã trả giá bằng bao nhiêu cố gắng, bằng bao nhiêu tâm cơ và mưu tính. Đem tinh lực dùng ở nơi này thì còn ai suy nghĩ đến thiên ma nữa?

Chẳng những không có tinh lực mà càng thêm không có thời gian! Danh cùng lợi đâu chỉ tồn tại ở người bình thường? Người ở nơi này, đối với Cửu Trọng Thiên đại lục mà nói không thể nghi ngờ gì là tương đương với thần tiên chi lưu nhưng.

.

. Lại có mấy người thoát ra khỏi cái vòng danh lợi tranh đoạt chứ?

Còn không phải cùng vì danh lợi mà đấu tranh nội bộ? Ngày ngày đánh nhau sống chết sao? Hơn nữa.

.

. Tử Tiêu Thiên còn xa như vậy. Tin tức từ xa xôi như vậy truyền về lại cố ý bị áp chế nên có thể nhấc lên được bao nhiêu bọt sóng, bao nhiêu nhiệt huyết chứ?

Sở Dương đột nhiên hiểu năm đó Tử Tiêu Thiên Đế bất đắc dĩ như thế nào. Hậu bối tiểu tử được truyền thừa, vật vong vực ngoại chiến Thiên Ma. Trong những lời này có bao nhiêu thê lương chứ? Giống như là cha mẹ nói với con cái, ta đời này không được rồi, chỉ có hi vọng vào trên người các ngươi thôi.

.

.

“Những hài tử kia.

.

. Ngươi hôm nay còn chưa có đi thăm đó?”. Thiết Bổ Thiên trầm ngâm hỏi một câu nói.

“Chưa có đi”. Sở Dương biết ý Thiết Bổ Thiên nên trầm giọng nói: “Hiện tại đã đầy đủ chưa”.

Thiết Bổ Thiên gật đầu rồi thở dài, trong ánh mắt ẩn ý không nỡ từ bỏ.

“Miễn cưỡng lưu lại cũng.

.

. Chúng ta cũng vì tương lai của bọn hắn thôi”. Sở Dương trầm trầm nói.

“Ta hiểu mà”. Thiết Bổ Thiên ảm nhiên thở dài nói.

Bồi dưỡng ra một cao thủ cần tốn hao bao nhiêu đây? Bồi dưỡng một người bình thường từ tri cột ban đầu khởi bước mãi cho đến lúc có thể ngăn cản thiên ma Thánh cấp thì cần bao nhiêu tài phú đây? Bao nhiêu linh dược? Bao nhiêu lịch lãm? Bao nhiêu nguy hiểm?

Ngay cả là trên đời có nhất cử vô song thiên tài nhưng cũng phải thừa nhận nguy cơ nửa đường vẫn lạc. Hơn nữa, loại tỷ lệ thiên tài vẫn lạc so với võ giả bình thường thì cao hơn ít nhất mấy chục lần!

Chỉ sợ chẳng qua là bồi dưỡng một hai người mà đại gia tộc bình thường đã chịu không nổi rồi. Cũng tỷ như hiện tại ở Tử Hà thành, ‘Nghe nói là đại gia tộc Kim gia cùng Ngô gia, dùng lực cả nhà mới có thể nuôi dưỡng được một cường giả chân chính? Ở trong mắt bọn hắn, một Thiên cấp cao thủ cũng đã là siêu cấp tồn tại rồi, nhưng tại trong mắt chính thức cường giả, Thiên cấp thực lực bất quá chỉ là một con kiến hôi hơi chút cường tráng mà thôi!

Dựa vào mấy đại gia tộc kiểu đó tuyệt đối là không thể nào “Tài bồi” ra cường giả chân chính được!

“Ta nhớ con quá”. Thiết Bổ Thiên có chút mềm yếu tựa vào trong ngực Sở Dương nói. Đoạn thời gian này, Thiết Bổ Thiên thật sự là hay nhớ về tiểu Thiết Dương ở Cửu Trọng Thiên xa xôi. Mẫu thân ngàn dặm tâm tư mà, nàng trằn trọc trở mình khó ngủ mấy đêm rồi.

Bởi vì có đám thiếu niên hài đồng kia nên mới làm cho Thiết Bổ Thiên tạm thời quên đi, giờ phút này nghĩ tới những hài tử kia sắp phải đi thì tâm tư trong lòng bị đè nén đã lâu lại nổi lên.

Làm nhất đại đế vương, số lần Thiết Bổ Thiên mềm yếu như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa cũng chỉ ở trước mặt Sở Dương mới xuất.

“Ta sao không nhớ chứ”. Sở Dương nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bùi ngùi thở dài nói Ta không chỉ có hi vọng con, còn muốn cả cha mẹ.

.

. Nhớ cả các huynh đệ bằng hữu ở Cửu Trọng Thiên đại lục nữa”. Hai người dựa vào nhau lẳng lặng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mà hồi lâu sau vẫn không ai nói gì.

Kể từ khi bọn Sở Dương rời đi, Hạ Tam Thiên Thiết Vân đế quốc lại bắt đầu gia tăng tốc độ khuếch trương. Gót sắt Thiết vẫn như cuồng phong ở Hạ Tam Thiên dong môi tung hoành.

Hơn nữa, một đội võ sĩ mấy ngàn người đã bắt đầu cố gắng đặt chân lên Trung Tam Thiên mà thậm chí, Trung Tam Thiên cũng không phải là điểm cuối.

Tân nhậm quốc vương Thiết Dương bệ hạ thái độ rất rõ ràng quân lâm Cửu Trọng Thiên! Hơn nữa, tâm nhãn của tiểu tử này đâu chỉ có vậy. Còn chưa có động tác mà tiếng gió đã truyền khắp cả Cửu Trọng Thiên đại lục, cái gì Con trai Cửu Kiếp Kiếm chủ.

Ninh Thiên Nhai là quốc sư của hắn.

Tin tức như thế giống như làn gió truyền khắp Cửu Trọng Thiên đại lục. Gặp phải cường đại tồn tại như vậy tới đánh dẹp, ai không sợ chứ?

Chưa chiến mà đã sớm thành định cục! Huống chi, tên du côn cắc kẻ này còn có một điều làm người ta im lặng đó là: Phong Vũ Nhu mang thai còn chưa đẻ con mà tiểu tử kia lại đã tự xưng là con rể của Phong Nguyệt Tôn Giả

Thật không biết Phong Vũ Nhu một khi đẻ ra, nếu đản hạ một bé trai thì tên du côn cắc kẻ kia nên thu tràng như thế nào đây?

Nếu để cho nói ra một câu là: Mau sinh thêm mà phải sinh ra khuê nữ mới được.

.

.

Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu sau khi nghe được tin tức như vậy thì cả 2 ngây người một ngày, cằm cơ hồ cũng rớt xuống đất. Nằm mơ cũng không nghĩ ra, con trai Sở Dương, tên khốn này con so với cha hắn còn muốn khốn kiếp hơn!

Cả 2 đều có chút lo lắng nặng nề vạn nhất thật sự là con trai thì sao đây? Căn cứ vào sự nhận thức của hai người đối với tên du côn cắc kẻ kia thì sợ rằng chuyện hắn ôm bắp đùi yêu cầu trượng mẫu nương sinh ra khuê nữ sẽ thật sự làm được.

.

. Một nam một nữ là rất tốt nhưng nếu không được lại phải mấy chục lần mang thai thì thôi.

.

.

Phong Vũ Nhu thường xuyên vuốt bụng của mình mà sởn gai ốc. Ban đầu chỉ là một câu cười giỡn nói, nay lại chiêu được một cực phẩm con rể như vậy?

Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian này, tất cả cao thâm tu hành giả đều có thể rõ ràng cảm giác được: Không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà linh khí của Cửu Trọng Thiên đại lục càng ngày càng mỏng manh.

Hơn nữa, tiêu chuẩn phi thăng cũng tựa hồ hạ xuống, thậm chí là cấp tốc rớt xuống.

Trừ mấy người tựa hồ là được Thiên Đạo cho phép ở lại Cửu Trọng Thiên đại lục ra, những chí Tôn lục phẩm tu vi trở lên khác, người này tiếp người sau phi thăng chỉ là không biết là người nào thôi.

Nói tóm lại là cơ hồ cứ cách dăm ba ngày lại có một đạo kim cầu rơi xuống cho nên mọi người đều biết: Lại có một người vừa lên. Sau đó mấy ngày lại có một đạo kim cầu, lại có một người bay lên.

.

.

Càng về sau, mọi người trực tiếp có chút chết lặng đi bởi vì, dưới chí Tôn lục phẩm cũng bắt đầu phi thăng.

.

.

Lúc trước là hơn mười vạn năm mới phi thăng được mấy người? Đó đều là Vĩnh Hằng Bất Hủ truyền thuyết đó, còn hiện tại, phi thăng Giả nhanh chóng thành rau cải trắng đầy đường vậy, không có gì lạ, nói như vậy có thể hơi quá đáng nhưng trên thực tế, hiện tại tổng cộng còn chưa tới nửa năm thời gian mà người này tiếp theo người kia bay lên, khoảng một trăm người cũng không sai biệt lấm!

Thật lòng nhìn quen lắm rồi, có nữa cũng chẳng có gì lạ. Phi thăng làm sao từ lúc nào lại không đáng giá như vậy?

Hình như là phóng cái rắm là có thể bị thúc dục mình phi thăng vậy.

.

. Là cảm giác như thế. Thật là quái lạ.

.

.

Sáng sớm bắt đầu hỏi thăm lẫn nhau: “Di? Hôm nay là ai phi thăng đó?”. Càng về sau trực tiếp nghe nói: “Người nào cũng kệ, dù sao không phải là ngươi cũng không phải là ta, nếu là ngươi, hai chúng ta hôm nay cũng không thấy nhau rồi”.

“Chính xác, hiện tại làm sao cảm giác phi thăng không có chút lực hấp dẫn nào nữa rồi, trước kia còn cảm giác đó là chuyện không thể chạm tới, mơ tưởng khó cầu.

.

. Lúc nói chuyện hắn vẻ mặt như đau răng vậy, không còn như trước là khẩn cầu, cuồng nhiệt.

.

.

Sở gia đại viện. Dương Nhược Lan mỗi lần thấy một đoàn kim cầu ngang trời lại luôn kinh ngạc xuất thần. Sau hồi lâu thì lại lẳng lặng rơi lệ rồi sau đó lại bắt đầu luyện công, tập thể hình, tỉ mỉ thống kê thuốc con lưu lại.

Nghe nói đó là thứ có thể giữ cho dung nhan không già. Dương Nhược Lan đối với cải này tỏ vẻ tin tưởng, không nghi ngờ gì.

“Con ta một ngày nào đó sẽ trở lại gặp ta, ta không thể để cho hắn nhận không ra ta được Đối với một điểm này, thái độ của Dương Nhược Lan rất là kiên quyết.

Cho nên có đôi khi nếu Sở Phi Lăng có điều lười biếng thì Dương Nhược Lan có không chút khách khí đuổi đi luyện công, rèn luyện đi. Luyện công chẳng qua là để duy trì hiện trạng, rèn luyện thân thể mới là đệ nhất yếu vụ!

“Ngươi dám để cho con ta không có cha ư, ngươi thử một chút đi!

”. Dương Nhược Lan hung hãn nói như thế. Đối với cải này thì Sở Phi Lăng khúm núm, không dám giận mà cũng không dám nói, lão bà nói đúng rồi thì chỉ có thể làm theo thôi.

Một đôi này ngoại trừ tu luyện dưỡng sinh ra, khi không có chuyện gì thì lại đi Hạ Tam Thiên thăm cháu trai một chút sau đó lại trở lại tu luyện dưỡng sinh, sau đó không được mấy ngày lại đi, có thể nói là tới tới lui lui bôn ba không biết mệt.

Đệ Ngũ Khinh Nhu cầm trên tay một quyển sổ ghi chép, ở phía trên thêm vào một khoản: Ngày này tháng này năm này.

.

. Lệ Hùng Đồ phi thăng Cửu Trọng Thiên Khuyết, ngày này tháng này năm này Lăng Mộ Dương phi thăng Thiên Khuyết.

.

.

Ngày này buổi trưa Sở Dương buông xuống một viên Cửu Trọng Đan cuối cùng. Đây là khoản đầu tư dùng để cải thiện tư chất cuối cùng, bọn nhỏ ăn xong nước canh hôm nay xong, đợt trị liệu sẽ chung kết!

Từ giờ khắc này trở đi, Sở Dương có thể vô hạn khẳng định được: Mỗi hài tử từ trong đại viện của mình đi ra đều được các siêu cấp tông môn truy lùng cho tới tranh mua!

Bởi vì tư chất của bọn hắn, tùy tiện đứa nào cũng đã đạt đến điều kiện như vậy, có tư cách như vậy Là Thiên tài!

Đứa nào đứa nấy đều là tuyệt đỉnh thiên tài! Mặc dù tuyệt đối không phải là tuyệt diễm như Mạc Khinh Vũ, Cố Độc Hành hay Sở Nhạc Nhi kia nhưng nhân tài như vậy đã đạt đến mức vô luận tại địa phương nào cũng sẽ không bị bỏ qua! Chỉ có thể là trung tâm nhân tài, là trọng điểm bồi dưỡng!