Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,117,026
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Nếu nói trung thần không thơ’ hai chủ thì đạo lý này bất kể đối với người hay đối với kiếm cũng là giống nhau. Một thanh chân chính hảo kiếm, chỉ cần nhận định một người chủ nhân thì cả đời sẽ không cải biến.

Trừ chủ nhân của hắn ra, người khác cầm nó ở trên tay có cảm giác ngượng tay, có cảm giác không hợp nhau! Đây không phải là vấn đề trong lòng mà là tồn tại thật sự.

Mà trước mắt cái thanh đấu giá kiếm này cũng là vô chủ chi kiếm, chưa thấy máu tanh, giống như là còn đang u mê, như trẻ nhỏ ngây thơ chưa có suy nghĩ riêng, đều là một tờ giấy trắng.

Ngươi vẽ lên đen chính là đen, họa lên hồng chính là hồng. Như vậy, hết thảy băn khoăn đều là không đáng kể. Chỉ cần ta lấy được nó thì nó chính là của ta! Chỉ cần đơn giản ân cần ôn dưỡng là có thể làm được Nhân Kiếm Hợp Nhất! Đây mới thực sự là ý nghĩa của đỉnh cấp bảo kiếm!

“Cái thanh Đồ Long kiếm này về giá không nắm chắc, không biết trước được giá mời mọi người tự do ra giá, cứ người nào trả giá cao là được!

”. Sở Dương nói rồi phất tay một cái, hai thiếu niên áo trắng kính cẩn cúi người hành lễ rồi đi xuống đài.

Hải Dương Ba thấy vậy thì trong lòng rỉ máu: Đây là người nào chứ?! Thiên tài như vậy mà tiểu tử này coi là nô bộc mà sai sử? Phí của trời quá đi!

Trong nháy mắt này, Hải Dương Ba cơ hồ có một sự vọng động, muốn đem kẻ mù trước mắt kia một cái tát bóp chết, sau đó trực tiếp đem hai thiên tài thiếu niên kia đi. Lấy được hai thiên tài thiếu niên như vậy cho dù không đấu được những vật phẩm đấu giá kia, thậm chí là sự kiện Trấn hồn Thạch này không thu hoạch được gì cũng chưa chắc đã là không đáng giá!

Nhưng vừa nghĩ tới vị chủ nhân lai lịch thần bí, thực lực khó lường kia cộng thêm việc thực lực của hắn thông qua bảo kiếm tại Trấn hồn Thạch, Hải Dương Ba cuối cùng không dám vọng động!

Tạm nhẫn nại nhất thời đã. Sở tiểu tử kia, ngươi chờ đó, ngươi ngược đãi hai đại thiên tài như vậy ngươi cũng không tốt được đâu!

Thương!

Thần kiếm đã ra khỏi vỏ! Sở Dương hướng lên không trung nhất cử rồi ngay sau đó buông tay ra. Thân kiếm lẳng lặng dừng lại ở hư không, vô tận hàn mang từ trên thân kiếm chiết xạ ra. Tia sáng bắn ra bốn phía, lãnh khốc và lạnh lùng.

Thân kiếm hình giọt nước bén nhọn, cơ hồ không cách nào mắt thấy được mũi kiếm, trên thân kiếm kia có vân văn tựa hồ như có du long bôn tẩu làm cho mỗi người hô hấp đều dồn dập lên.

Chiếu diện quang hàn! Thanh kiếm nay đang lạnh lùng đợi, đang đợi chủ nhân của mình!

Phía dưới trong nháy mắt yên tĩnh trở lại. Mặc dù thanh kiếm nay không nắm chắc giá, không biết trước giá, nhưng bất luận kẻ nào cũng biết giá trị của thanh kiếm nay cũng không phải dùng kim tiền để cân nhắc. Giá cuối cùng tất nhiên sẽ cao không hợp thói thường, cao kinh người!

Hơn nữa trừ phi là một cái giá trên trời nếu không cũng thật là xin lỗi thanh kiếm này. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không người nào ra giá.

Sở Dương nhàn nhạt mỉm cười, đối với tình huống như vậy cũng không có nhiều phản ứng, chẳng qua là ở trên đài lấy ra một cái đồng hồ cát nho nhỏ nói: “Ở nơi này có đồng hồ cát, nếu trước khi cát chảy hết mà vẫn không ai trả giá thì ta tuyên bố vật phách này sẽ được lưu lại, không đưa ra đấu giá nữa!

”.

Vừa nói hắn liền mở đồng hồ cát ra rồi đảo lại mà để ở trên bàn. Vô số hạt cát màu vàng bắt đầu chảy xuống. Nhìn tốc độ này sợ rằng sau mấy hơi thở sẽ không còn nữa...

.

Bất thình lình ra một chiêu thật sự là quá ác!

“Một vạn Tử Hà Tệ!

”. Rốt cục có người thiếu kiên nhẫn hai mắt đầy lửa nóng nhìn lên trường kiếm, há mồm hô ra một vạn Tử Hà Tệ!

Một vạn Tử Hà Tệ đã là một khoản tài phú kinh người! Nhìn quanh cả Tử Hà thành, người có thể có được một khoản tài phú như vậy tuyệt không vượt quá năm đầu ngón tay!

,

Nhưng ở chỗ này chẳng qua là một cái giá khởi đầu mà thôi!

“Một vạn Tử Hà Tệ? Thần binh như vậy lại chỉ ra giá tiền này, quả thực là tiết độc thần binh này! Ha ha”. Tên còn lại giễu cợt cười một tiếng nói: “Ta ra năm vạn Tử Hà Tệ!

”.

Trên đài Sở Dương khóe miệng nhếch một phát, mới vừa rồi một vạn Tử Hà Tệ đã làm cho hắn ngoài ý muốn, phải biết rằng lúc trước Sở Diêm Vương đã từng đưa ra nhiều thần binh tham dự đấu giá, thu hoạch cũng tương đối không tệ nhưng không có bất kỳ một thần binh nào có thể bán được một vạn Tử Hà Tệ. Cho dù là Thiên cấp binh khí không cách nào cùng Thánh cấp thần binh đánh đồng nhưng bây giờ mới chỉ là người thứ nhất ra giá cũng đã là một vạn Tử Hà Tệ, thật là ngoài dự liệu của Sở Dương.

Bất quá sự kinh ngạc này căn bản là không thể duy trì được mấy hơi thởi gian, bất quá sau một câu nói đó lại đã có người tăng giá, hơn nữa còn là trực tiếp thêm đến năm vạn? Trực tiếp gấp năm lần!

Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ đây mới thực sự là tài đại khí thô?!

Cuối cùng trong lòng Sở Dương tố chất vẫn tương đối ổn định mà vượt qua thử thách, trong bụng kinh ngạc nhưng ngoài miệng cũng không nhàn rỗi nói: “Vị bằng hữu kia đã ra giá năm vạn Tử Hà Tệ! Có còn ai trả giá cao hơn hay không? Có còn ai ra giá cao hơn hay không? Năm vạn Tử Hà Tệ lần đầu tiên! Năm vạn Tử Hà Tệ lần thứ hai! Năm vạn Tử Hà Tệ lần thứ ba”.

“Chậm đã!

”. Một người đứng lên nói: “Ta ra mười lăm vạn!

”.

Trời ạ? Mười lăm vạn? Chẳng lẽ người nơi này kiếm tiền dễ như vậy sao?

“Vị bằng hữu kia ra giá mười lăm vạn Tử Hà Tệ! Mười lăm vạn Tử Hà Tệ lần đầu tiên, mười lăm vạn Tử Hà Tệ lần thứ hai”. Sở Dương chân chính hưng phắn lại lật đật hô to?!

Cái giá tiền này, mỗ là người rất tri túc cho nên theo bản năng tăng tốc quá trình đấu giá lên!

“Hai mươi vạn! Ta ra hai mươi vạn!

”. Một Bạch y nhân đứng lên, cau mày nói: “Đấu giá sư mời đợi 1 lúc để ta nói ra suy nghĩ của mình!

”.

Tuyết tiên tử nhìn Bạch y nhân này cau mày, nói: “Tuyết Sơn nhân.

.

.

?”.

Hải Dương Ba gật đầu nói: “Chính xác”.

Tuyết Sơn Phái tại Đông Hoàng Thiên, Cửu Trọng Thiên Khuyết là đại phái đứng thứ ba.

“Không nghĩ tới Tuyết Sơn nhân sớm như vậy đã ra giá nhưng không biết hắn muốn nói gì đây”. Tuyết tiên tử nhẹ giọng cười khổ nói.

Thanh kiếm nay lực hấp dẫn thực là lớn một chút.

“Xin hỏi vị khách nhân này có gì chỉ giáo đây?”. Sở Dương hỏi.

Nói thật, đối với người cắt đứt cuộc đấu giá Sở Dương rất không có hảo cảm, nếu như người này không đem giá tiền vừa đề cao hơn năm vạn thì Sở Dương căn bản là sẽ không để ý tới hắn!

“Chỉ giáo đương nhiên là có!

”. Cái này Bạch y nhân hiển nhiên đối với người khác tương đối không hài lòng, trầm giọng nói: “Ta chủ yếu là đối với ngài, vị đấu giá sư này không hài lòng cho lắm.

.

. Thật sự không biết Thiên Binh Các từ đâu mời được ngươi, ngươi rốt cuộc hình như là chưa làm qua đấu giá sư bao giờ hả, nào có ai như ngươi vậy, chủ trì đấu giá mà để tiết tấu đi quá nhanh! Căn bản là không có cho người ta thời gian suy nghĩ. Chúng ta còn đang châm chước đây, ngươi nơi đó đã hô xong ba lần.

.

. Ta nói vị đấu giá sư này, ngươi thật sự bị ta nói trúng hả. Trước kia thật sự chưa từng làm qua đấu giá sư sao?!

”.

Sở Dương một đầu đầy hắc tuyến. Bạch y nhân kia nói trúng phóc, hắn trước kia thật sự là chưa từng có làm qua, cũng mới xem đấu giá và đã tham gia đấu giá còn chưa từng tự mình trải qua thể nghiệm làm đấu giá sư đâu?!

Mới vừa rồi vì vô cùng hưng phấn, cũng bởi vì giá tiền lúc đó đã rất phù hợp với dự liệu của Sở Dương nên tiết tấu một cách tự nhiên nhanh hơn một chút dĩ nhiên trong đó cũng có phần do cố ý nữa.

Hiện tại quả nhiên là bị chỉ trích.

Sở Dương ha hả cười một tiếng, dường như có chút lúng túng nói: “Vị khách nhân này hảo nhãn lực, vãn bối đây quả thật là lần đầu tiên làm việc này, nói thật, mấy ngày trước, vãn bối có bị đánh chết cũng không nghĩ ra có một ngày mình sẽ đi chủ trì đấu giá. Do vị khách nhân kia yêu cầu thật sự quá gấp, làm sao cũng phải xúc tiến buổi đấu giá này nên thành như vậy, kế tiếp vãn bối sẽ chú ý hơn một chút về tiết tấu, mời tiền bối ngàn vạn lần thông cảm!

”.

đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc tr

uyện Nhìn thấy Sở Dương vẻ mặt lúng túng, người nọ nhịn cười khổng được cười nói: “Ta cũng hiểu được sự khó xử của ngươi, chẳng qua là cái đấu giá tiết tấu này.

.

. Hay là nên chậm lại một chút cho phải, ngươi như vậy như đang đánh giặc vậy.

.

. Người khác ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có”.

“Ách”. Sở Dương gật đầu thụ giáo.

Thật ra thì nếu đổi thành những vật đấu giá khác, đấu giá sư la giá như vậy cố nhiên là nhanh nhưng ngược lại lại được mọi người thích hơn bởi vì ngươi la càng nhanh thì lợi nhuận thu được cũng càng nhỏ.

Nhưng bây giờ lại không giống lúc trước. Những bảo bối này tất cả mọi người đều muốn, ngươi la càng nhanh thì cũng có ý nghĩa là cơ hội của người khác ít đi rất nhiều, vạn nhất còn chưa kịp la giá thì ngươi đã đánh cũng đồng ý rồi.

.

. Đây chẳng phải là làm cho người ta thương tâm buồn bực sao?

Kế tiếp tiết tấu la giá quả nhiên chậm lại, mọi người ào ạt ra giá. Giá tiền một đường tăng lên. Chẳng qua là biên độ tăng giá không còn cuồng mãnh như lúc đầu nữa, không còn bước giá lên năm vạn mười vạn 1 lần nữa mà là một vạn, hai vạn nhưng giá tiền dần dần tăng lên!

Dù vậy trong thời gian không lâu, gia từ hai mươi vạn đã lên tới ba mươi lăm vạn! Cái giá tiền này tự nhiên vẫn là lấy Tử Hà Tệ làm đơn vị!

Trên thực tế, trong phòng đấu giá này hôm nay, mọi người gọi giá đều sử dụng đơn vị Tử Hà Tệ, thậm chí còn lấy “Vạn” làm đơn vị chính, ngay cả cái chữ “Ngàn” này cũng không thấy!

Chẳng qua là đến ba mươi lăm vạn thì mọi người tiếp tục la giá nhưng biên độ rõ ràng nhỏ hơn rồi, nay biến thành một vạn rồi một vạn tăng lên, hơn nữa tốc độ rõ ràng chậm chạp gấp mấy lần.

Sở Dương cũng cảm giác được, thanh kiếm nay giá trị thực tế hay là giá trị được mọi người tại đây thừa nhận đã đạt đến cực hạn, thậm chí đã vượt hơn rồi. Bây giờ còn đang tăng giá cũng là do một số người bắt buộc phải có.

“46 vạn! 46 vạn Tử Hà Tệ! Vị khách nhân này đã ra đến 46 vạn Tử Hà Tệ, có còn ai trả cao hơn hay không? Có còn ai trả cao hơn không? 46 vạn Tử Hà Tệ lần đầu tiên”. Sở Dương nước bọt văng khắp nơi hô.

Hiện tại người ra giá 46 vạn Tử Hà Tệ chính là người của Hạo Nhiên Môn, tại Đông Hoàng Thiên, Cửu Trọng Thiên đứng hàng thứ sáu.

“Lần thứ hai.

.

. 46 vạn Tử Hà Tệ lần thứ ba”.

“Năm mươi vạn!

”. Vị Tuyết Sơn Phái Bạch y nhân kia mạnh mẽ cắn răng trực tiếp đem giá tiền lên đến năm mươi vạn! Tuyết Sơn Phái thiện về sử dụng kiếm, một thanh thần kiếm như vậy đối với Tuyết Sơn Phái có lực hấp dẫn không gì sánh kịp.

Hắc y nhân ở Hạo Nhiên Môn kia sắc mặt cứng đỡ rốt cục bất đắc dĩ ngồi xuống. Trả giá cao hơn năm mươi vạn bọn họ cũng không phải là không làm được nhưng vì một thanh kiếm này mà tiêu hết năm mươi vạn Tử Hà Tệ thì vẫn còn có chút quá mức. Huống chi phía sau còn có nhiều thứ tốt như vậy.

Cuối cùng, Đồ Long kiếm lấy giá năm mươi vạn vào tay Tuyết Sơn Phái.

Tiền trao cháo múc. Vị Tuyết Sơn Phái trưởng lão kia ôm kiếm, cười đến mức không khép được miệng. Mặc dù giá hơi cao nhưng thứ thích hợp nhất với mình chính là tốt nhất, chính là vô giá!

“Chính là năm mươi vạn Tử Hà Tệ mà thôi, là cái gì chứ”.

Trưởng lão cười híp mắt sử dụng kiếm cắt huyết mạch của mình, dùng máu của mình đem thanh kiếm này nhận chủ rồi ngay sau đó thi triển thần hồn ôn dưỡng đại pháp, nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ cùng kiếm trung chi linh sớm ngày thành lập mối liên hệ nhân kiếm nhất thể.

Tuy nhiên đám đệ tử Tuyết Sơn Phái khác thì 2 môi co quắp. Đây chính là 50 mươi vạn Tử Hà Tệ đó.