Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Cô nhi.

Tên khất cái.

Trẻ lưu lạc!

Trong đám người này, trừ phi là không xuất hiện nhân tài, còn một khi xuất hiện một người nào thì người đó nhất định sẽ là một người độc ác! Bởi vì người đó đã trải qua quá nhiều khổ nạn, hơn xa hài tử tầm thường.

Xét về mặt nhân sinh, từ khởi điểm đi lên thì những đứa trẻ sinh ra trong cầm y ngọc thực, trong hoàn cảnh giàu sang, không thể nghi ngờ gì có xuất phát điểm cao hơn rất nhiều.

Nhưng xét về võ học khởi điểm đi lên mà nói thì những đứa trẻ cô nhi này lại cao hơn rất nhiều, ít nhất là về phương diện tâm tính, hai bên cơ hồ là không thể so sánh.

Một phía được nuôi như sủng vật trong nhà, một phía là ngạ lang sống trong cái rét cắt da cắt thịt mà ma luyện thành! Há có thể đánh đồng?

Các phương diện khác thì cũng có thể thông qua phương thức và phương pháp bất đồng mà bù đắp được nhưng kinh nghiệm về sự khốn khổ tạo thành sự bền bĩ trong thần hồn thì tuyệt đối là không có cách nào bù đắp được!

Nghĩ tới đây, trong lòng hai người cũng càng thêm nóng bỏng.

“Sau đó thì sao?”. Hải Dương Ba hỏi.

“Sau đó...

. Ngôn đại ca giới thiệu cho ta vị thần bí khách nhân kia, người này đã tới rồi”. Sở Dương nhíu mày nói: “Ngôn đại ca đối với người nọ tựa hồ rất sợ.

.

. Hoặc là không nên nói là sợ, mà là một loại.

.

. Cảm giác nói không ra lời”.

Sở Dương ngẩng đầu lên, con ngươi loạn chuyển tựa hồ đang kiếm từ diễn tả được.

Là “Cao sơn ngưỡng chỉ?”. Hải Dương Ba hỏi.

Là “Vô hạn kính sợ?”. Tuyết Tiên Tử hồ nghi nói.

“Có vẻ như cả hai phương diện đó đều có rồi lại không hoàn toàn giống nhau, dù sao cũng không kém bao nhiêu”. Sở Dương buồn rầu lắc đầu nói: “Thật ra thì trong mắt của ta, vị khách nhân kia tâm địa rất thiện lương, hắn ở chỗ này của ta cùng 1 đám tiểu tử kia chơi hai ngày, một điểm cao ngạo cũng không có, sau đó còn nói cái gì đáng tiếc.

.

. Nhưng ngay sau đó lấy ra một khối ngọc thạch màu trắng.

“Ngọc thạch màu trắng?”. Hai người đồng thời cau mày. Hiển nhiên, mấu chốt của sự tình nằm trên khối ngọc thạch màu trắng này.

“Ừ đó là một khối toàn thân trắng noãn, một cách tự nhiên tản ra tia sáng thánh khiết, sau đó vị lão nhân kia than thở: “Ai, trong thiên địa cũng chỉ còn lại có một khối này thôi, nếu nó cùng các ngươi hữu duyên thì coi như là tiện nghi cho đám tiểu tử các ngươi rồi”. Sở Dương kể lại.

Thậm chí khi nói mấy câu đó, hắn còn học theo một loại khẩu khí lão nhân nói chuyện.

Đến đây phía đối diện Hải Dương Ba và Tuyết Tiên Tử đều nín thở. Hiển nhiên chuyện Sở Dương kể thật sự đã quá mức dự liệu của bọn hắn, thậm chí là còn ra ngoài sự hiểu biết của bọn họ.

“Sau đó lão nhân kia bảo ta đưa đến một cái vạc lớn, sau đó hắn đưa tay lên lấy từ không trung ra tới một đoàn nước đổ đầy vạc lớn sau đó đem cái khối ngọc kia ném vào”.

Sở Dương nói: “Sau đó chuyện càng thêm bất khả tư nghị xảy ra, khối ngọc kia sau khi ném vào thì lại nhanh chóng hòa tan ra ở trong nước.

.

. Tận mắt thấy khối ngọc kia từng tí hòa tan ra mà ta như có cảm giác Tinh Không vũ tri ở trước mặt ta giải thể, dần dần hóa thành hư vô, tình hình đó chưa chắc đã như ta nói nhưng đại khái tình huống là như thế, thật sự là không biết nên nói như thế nào mới rõ hơn”.

Đối diện Hải Dương Ba cùng Tuyết Tiên Tử cũng là chau mày, đau khổ suy tư, kia rốt cuộc là vật gì, chỉ là một khối ngọc thạch mà có thể tạo ra được kỳ tích như vậy, nếu như lời Sở Dương thì thật sự là bất khả tư nghị.

“Sau đó hắn cho đám hài tử này, mỗi người uống một chén, cái vạc này tương đối lớn nên vừa đủ phân cho tất cả”. Sở Dương cười hắc hắc, kiêu ngạo nói: “Bất quá ta không có uống”.

“Tại sao ngươi không uống?”. Hai người cùng nhau hỏi.

Hai người đã có điều thể ngộ, nước kia tất là vật phi phàm, có thể làm cho thiên tư của nhiều hài tử như vậy lột xác, có thể là phàm phẩm được sao? Tuy nhiên nếu không phải là phàm phẩm, Sở Dương là chủ nhân làm sao lại không hưởng dụng đây?

“Vị tiền bối kia nói, tư chất của ta đã là cao cấp nhất trong thiên địa rồi, không cần phải uống cái này nữa, tốt quá hoá xấu”. Sở Dương dương dương đắc ý nói: “Cho nên ta liền không có uống”.

“Phốc!

”.

“Phốc!

”.

Hải Dương Ba cùng Tuyết Tiên Tử đang nâng chung trà lên uống, vừa nghe được câu này thì trong miệng nước trà bật ra, đồng thời phun lên mặt Sở Dương sau đó vẻ mặt cổ quái đồng thời đồng thanh ho khan một cái.

Mặt Sở Dương trong phút chốc đã bị ướt đẫm.

“Các ngươi làm gì thế!

”. Sở Dương như là vô tội và buồn bực cũng lại là tức giận trợn mắt hỏi.

Phần tức giận này là nửa thật nửa giả, mặc dù Sở Dương tương đối hiểu về cử động của hai người này nhưng hiểu không có nghĩa là cho phép, cho dù ai bị phun lên mặt thì tâm tình cũng sẽ không tốt, bất quá điều chân chính khiến cho Sở Dương cực kỳ tức giận chính là, mình hoàn toàn không có kịp phản ứng, hai người phun nước tốc độ quá nhanh đi!

Tu vi rất cao sao?!

Nói thật ra, nếu là đổi lại là người có tu vi cùng với Tuyết Tiên Tử và Hải trưởng lão thì đại khái sẽ không bị trà này phun lên trên mặt. Chỉ do Sở Dương trước mắt tu vi quá nông cạn, không thể so sánh với hai người này, cho dù là vô ý thì Sở Dương như cũ vẫn không thể né tránh được.

“Khụ khụ khụ khụ.

.

. Khụ khụ khụ.

.

. Khụ khụ”. Hai người không ngừng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng vừa xin lỗi vừa nói: “Xin lỗi, thật là không tốt.

.

. Nhất thời nhịn không được”.

Hai người cơ hồ phải vận dụng hết công lực từ lúc sanh ra đến nay mới mạnh mẽ nhịn xuống không cười ra tiếng.

.

.

Đỉnh cấp tư chất.

.

.

,

Không cần phục dụng.

.

.

,

Tốt quá hoá xấu.

.

.

Wow ha ha ha ha.

.

. Nhìn thằng này vẻ mặt dương dương đắc ý, vẻ mặt thỏa mãn kiêu ngạo, thật là làm cho ta từ đáy lòng muốn phì cười.

Cao cấp nhất trong thiên địa? Không cần phải uống cái này? Tốt quá hoá xấu?!

Những lời này thật là.

.

. Thật là làm cho người ta phì cười khổng ngừng.

Vị tiền bối này thật đúng là người hay đùa! Rõ ràng đã nhìn ra rồi, đồ tốt như vậy dùng ở trên người của ngươi chỉ lãng phí mà thôi.

.

.

“Sở huynh đệ ngươi nói tiếp, tiếp tục đi.

.

. Khụ khụ.

.

. Sau đó thì sao?”. Hải Dương Ba tiếp tục hỏi.

“Sau đó hắn đã đi Sở Dương cười một tiếng, bất quá trước khi đi còn để lại một câu nói: “Những hài tử này, tương lai thành tựu vô hạn, tất nhiên có thể đại triển quyền cước”.

Hai người đồng thời lâm vào trầm tư. Không thể nghi ngờ mà cũng không có thể nghi ngờ.

Những hài tử này hôm nay, hết thảy cũng là thiên tài hàng thật giá thật, việc này có liên hệ với khối ngọc kia! Nói cách khác, chính là một khối ngọc hoàn vào một vạc nước, mỗi người uống một chén sau đó mọi người tập thể thoát thai hoán cốt!

Kia rốt cuộc là khối ngọc gì? Trong thiên địa thậm chí có bực bảo bối này sao?

Ừ, Sở Dương mới vừa rồi thuật lại, người nọ đã từng nói một câu: Trong thiên địa chỉ có một khối này.

.

.

,

Như vậy, rốt cuộc là vật gì trân quý như thế? Lại có hiệu quả kinh người như thế!

Hai người này, bất kỳ ai cũng là người kiến thức rộng rãi, cả đời đã hơn mười vạn năm lịch duyệt nhưng hiện tại vẫn là đầu đầy mê hoặc, làm sao cũng không rõ cái kia rốt cuộc là cái gì. Cơ hồ nghĩ vỡ đầu mà cũng không nghĩ ra được.

Tuy nhiên sự thận trọng cùng cảm giác kinh ngạc cũng đã lên tới đỉnh.

Vốn còn cho là, người nọ đại khái là một vị Thánh Nhân cấp cao thủ nhưng bây giờ nhìn lại, người nọ sợ rằng ít nhất đã đạt đến cấp bậc Cửu Đại Đế Quân rồi.

.

. Thậm chí.

.

. Hoặc là.

.

. Có lẽ.

.

. Còn muốn cao hơn mấy phần cũng nói không chừng!

Người nọ rốt cuộc là ai? Giờ khắc này, một loại cảm giác càng thêm ‘Cao sơn ngưỡng chỉ tràn ngập trong lòng hai người, tràn ngập khắp nội tâm.

“Một vạc nước.

.

. Một vạc nước đổi đời cho những hài tử này?!

”. Tuyết Tiên Tử cau mày, khi hỏi những lời này có chút cẩn thận từng li từng tí.

“Những thứ này? Không chừng còn có rất nhiều đấy”. Sở Dương nói: “Dù sao cũng không chỉ có một trăm này

“Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?”. Hải Dương Ba vội vàng hỏi.

“Điều này làm sao có thể nói cho ngài đây, ngài thật coi ta là kẻ ngu sao?!

”. Sở Dương ha hả cười một tiếng nói.

Hải Dương Ba cùng Tuyết Tiên Tử cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh, không phải là bị Sở Dương cự tuyệt mà giận dữ mà là bởi vì việc hắn xác nhận một điểm kia, trong tay thằng này thiên tài chân chính không chỉ có một trăm?

Rung động quá đi!

“Hiện tại vấn đề thay đổi rồi.

.

. Thiết Huyết mình nào có nhiều người như vậy để giết? Coi như là giết toàn bộ thì cũng có thể đổi được mấy người đây?”. Hài người thật lòng rầu rỉ nghĩ.

Một đống đào tiên đang bày ở trước mắt mà mình lại mua không nổi, mặc dù không phải là mình không có tiền vốn mà vấn đề là tiền vốn của mình người ta không nhận kia!

“Cũng không phải là không thể thương lượng, dùng cái khác cũng có thể mà, ta là người rất dễ nói chuyện”. Sở Dương cười hắc hắc nói: “Cũng tỷ như nói, ví dụ như Cửu Tử Hoàn hồn Thảo vậy, một gốc là có thể đổi được một người. Nếu còn có những thứ thiên tài địa bảo ngang cấp khác.

.

. Chỉ cần các ngươi lấy ra được, ta nhất định có thể cho các ngươi hài lòng!

”.

“Cửu Tử Hoàn hồn Thảo là thứ trân quý như thế nào chứ, một gốc ít nhất đổi được năm tên!

”. Tuyết Tiên Tử quyết định thật nhanh, lập tức tăng giá cả nói.

Đây là thiên phú bản năng của nữ nhân, cò kẻ mặc cả, nam nhân phần lớn không có thiên phú này!

Thật ra thì Tuyết Tiên Tử vừa mở miệng cũng hối hận, có thể đổi được đã là tốt rồi, còn lại tăng giá làm gì chứ, nếu tiểu tử kia đột nhiên không đổi thì mình không phải là càng thêm buồn bực sao?

“Chỉ giới hạn ở gốc thứ nhất thôi!

”. Sở Dương vội vàng đồng ý nói.

Nếu hắn không có nhớ lầm thì Đoạn Thương Không đã từng nói, lúc trước gốc Cửu Tử Hoàn hồn Thảo kia đã rơi vào tay Hồng Trần Như Mộng Hiên.

Cửu Tử Hoàn hồn Thảo là thứ nhu cầu cấp bách, là vật cần thiết trước mắt, đổi thì đổi chứ sao!

Ô Thiến Thiến cần tỉnh lại, Đoạn Thương Không muốn chữa thương, loại cỏ này chính là mấu chốt!

“Đồng ý!

”. Tuyết Tiên Tử lập tức đáp ứng.

Tông môn thời gian trước vừa vặn vừa lấy được một gốc Cửu Tử Hoàn hồn Thảo, mà loại đồ này ở trong tông môn còn có hai gốc khác tốt hơn. Trong lòng nàng đã quyết định chủ ý: Lập tức bảo bọn họ đưa tới đây. Thậm chí có thể đưa nhiều hơn nữa đến, nếu như mỗi gốc có thể đổi được năm người thì càng lý tưởng, không cần lo lắng nữa!

Tuyết Tiên Tử bên này đã định, Hải Dương Ba bên kia dĩ nhiên là có chút tức giận nói: “Ta nói, Sở tiểu huynh đệ, cái này.

.

. Đầu người đã mang đến năm mươi cái rồi.

.

. Ngươi nhìn có phải hay không”. Hải Dương Ba gấp không thể chờ nói.

“Chỗ này của ta cũng có, cũng có năm mươi cái”. Tuyết Tiên Tử nói.

“Tốt. Đợi ta nghiệm thu đã, chỉ cần không có gì sai lầm thì có thể xác định được một người rồi, đây không phải là chuyện rất đơn giản sao!

”. Sở Dương cười híp mắt nói: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giữ lại cho các ngươi, lúc nào các ngươi cảm thấy đủ rồi thì cùng nhau mang đi cả thể, ta bảo đảm, đến lúc đó tuyệt đối không có bất kỳ người nào chống đổi lại!

”.

Hai người hàn huyên một hồi rồi đồng thời đứng lên cáo từ. Mới vừa ra khỏi Sở gia đại viện, hai người đứng ở cửa đồng thời không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau một cái. Cả 2 đều thấy trong mắt đối phương ý chí chiến đấu nồng đậm rồi ngay sau đó, hai người hóa thành một đạo lưu tinh mà biến mất.