Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Một hồi lâu sau, trên người Sở Dương lam quang chậm rãi tiêu tán đi ngay sau đó liền thấy hắn đứng lên rút kiếm ra khỏi vỏ và lại lần nữa diễn luyện kiếm pháp. Bộ dáng chuyên chú tập trung tinh thần, có thể nói là hết sức chăm chú.

“Người ta cũng không đơn thuần chỉ là thiên tài...

. Chăm chỉ như vậy, ta và ngươi có thể bằng được sao?” Thiểm Điện Xà cảm thấy tâm thần chấn động nói: “Ban ngày hắn là một đối ba mà lại chỉ là Địa cấp tu vi mà thôi, sự mệt mỏi của hắn so với chúng ta chỉ sợ còn muốn nhiều hơn thập bội buổi tối không ngờ lại không nghỉ ngơi mà đón lấy cơ hội đột phá và đã đột phá thành công, sau đó cái gì khác không làm mà lại lập tức đi tu luyện, chăm chỉ như vậy.

.

. Ai!

”.

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng mà hai người kia cũng đồng thời thở dài. Trong dĩ vãng, tất cả mọi người cảm giác được mình đã đủ cố gắng, đủ liều mạng rồi nhưng so với Sở Dương thì thật sự còn kém lắm.

.

.

“Đợi một chút.

.

. Sao giống như là thiếu cái gì đó?” Thiểm Điện Xà lắc đầu định trở về thì đột nhiên dừng lại nói.

“Thiếu chút gì đó?”, hai người kia cũng ngơ ngẩn vô ý thức lầm bẩm nói. Sau nửa ngày, ba người mới hoảng sợ đồng thời quay đầu nhìn lại!

Bên kia, Sở Dương như cũ vẫn một người lẳng lặng xuất kiếm, lẳng lặng tu luyện, lẳng lặng tìm hiểu.

.

. Không có nửa điểm dị thường nào!

Nhưng đúng là không hề có dị thường nào lại mới là sự dị thường lớn nhất! Cự Linh Đao nhìn một hồi rồi mới mờ mịt há miệng nói: “Thiên cấp đột phá dù sao cũng phải qua Thiên Phạt lễ rửa tội, đây.

.

. Hắn lại không phải trải qua thủ tục này sao? Đây là điều quá không bình thường đi?”.

Hắn hỏi nhưng sau nửa ngày lại không có người nào đáp lời nên quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy hai người kia đã trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó mà ngây dại.

Ba người nghĩ muốn vỡ đầu cũng không ra: Thiên Phạt rốt cuộc đi đâu chứ?

Thiên Phạt không tồn tại nữa rồi sao?

Ba vị đao khách cao thủ ngẩng cổ đợi thật lâu nhưng vẫn chỉ thấy trên bầu trời nguyệt mình tinh hi ô thước bay về phía nam.

.

. Tinh không vạn lí, ngàn dặm không mây.

Cảnh trí này tất cả đều không có dấu hiệu nào về Thiên Phạt hàng lâm cả!

Ba người trực tiếp mờ mịt nghĩ: Dưới gầm trời này không ngờ còn có quái thai đột phá Thiên cấp mà không bị Thiên Phạt?

Đêm đó ba người nằm trên giường lật qua lật lại một đêm không ngủ mà trong lòng đều tự suy nghĩ về chỗ không hợp lý trong chuyện này nhưng càng nghĩ lại càng không rõ.

Ba người mặc dù trên danh nghĩa mà nói chính là Thánh cấp điên phong nhưng trên thực tế tu vi cũng đã vượt qua bậc này rồi tuy còn chưa đạt tới bước tiếp theo là Thiên Nhân cấp sơ cấp.

Loại tình huống này được gọi là nửa bước Thiên nhân, khoảng cách tới Thiên Nhân cấp chính thức chỉ là một trang giấy mỏng mà thôi.

Đến loại tình trạng này thì kiến thức rộng rãi là tất nhiên nhưng ba người này, cả đời cũng tuyệt đối chưa từng gặp.

.

. Thậm chí chưa từng nghe nói qua ai đột phá Thiên cấp mà không có Thiên kiếp!

Điều này thật sự là quá ly kỳ đi. Ba người suy nghĩ cả một đêm mà nghĩ mãi vẫn không rõ. Về phần Sở trang chủ thì sau khi đột phá tắm rửa một cái và trở về ôm lão bà đi ngủ, Sở trang chủ là quái thai, không sai, tinh lực tràn đầy, không sai nhưng bên trong xương cốt thủy chung vẫn là người, sau một ngày như vậy cũng vẫn cần nghỉ ngơi và cần được người khác an ủi.

.

.

Ngày hôm sau Bên ngoài khí thế ngất trời về phần các môn phái ở Đông Hoàng Thiên thì đều đã đem tin tức truyền trở về, các đại môn phái đều tức giận nhưng chuyện đã thành định cục, có tức giận cũng không có ý nghĩa gì nên đành vội vàng ở trong tông môn tìm kiếm thiên tài, chuẩn bị tập huấn bồi dưỡng.

Cho dù như thế nào, các hạt giống của các môn phái này cũng phải qua một phen chiến đấu thì mới có thể chọn lựa ra nhân vật Lãnh tụ nhưng mà cũng chỉ còn có mười một năm nữa, thời gian lúc này đúng là khá ngắn ngủi!

Ở trong mắt cao đoan võ giả của Cửu Trọng Thiên khuyết, mười một năm đại để cũng chính là thời gian bế quan nho nhỏ, thậm chí còn không đủ nói!

Về phần người 2 phái trước đó ra ngoài áp chế Thiết Huyết mình nay cũng lục tục chạy tới Tử Hà thành, người Hồng Trần Như Mộng Hiên cũng đã tới đại bản doanh và mang theo linh dược Tuyết tiên tử yêu cầu chạy tới.

Đầu tiên là Lăng Tiêu Môn Hải Dương Ba rạng sáng đã tới Sở gia đại viện, mang đến hai trữ vật giới chỉ đầy ắp đầu người Thiết Huyết mình, tổng cộng là bốn ngàn ba trăm khỏa!

Là đầu người cao thủ đủ tiêu chuẩn!

Tuyệt không giả dối!

Sở Dương bịt mũi nhìn thoáng qua rồi liền giao lại nói: “Không có vấn đề gì!

” Sở Ngự tòa vỗ ngực đảm nhiệm nói: “Tám mươi sáu người, tí nữa ta sẽ chuẩn bị cho tốt cho ngươi! Quý phái lao tâm lao lực như vậy, dứt khoát cho ngươi đủ số chẵn đi, ta sẽ giao chín mươi người!

”.

Hải Dương Ba vui vẻ ra mặt, tâm hoa nộ phóng. Hai bên xác định nhân số xong sau đó lại cùng Sở Dương ước định: Sau khi sự kiện Trấn hồn Thạch kết thúc sẽ lập tức dẫn người rời khỏi, trước đó phải giữ bí mật.

Sở Dương đáp ứng ngay, cho dù Hải Đại trưởng lão không nói Sở Dương cũng sẽ không để lộ bí mật này ra!

Hải Dương Ba vừa ra cửa thì gặp được Tuyết tiên tử tiến đến, hai người nhìn lẫn nhau mà đều thấy trong mắt đối phương đầy hoa lửa.

Nhìn Tuyết tiên tử đi vào Hải Dương Ba nhíu mày trầm tư. Tuyết tiên tử lần này có thể mang đến nhiều ít bao nhiêu đầu người đây? Lại có thể đổi được nhiều ít bao nhiêu hài tử?

“Đầu người đều ở trong đây, tổng cộng là sáu ngàn bảy trăm năm mươi cái!

”, Tuyết tiên tử lấy ra hai cái không gian giới chỉ nói: “Dựa theo ước định ta sẽ có một trăm ba mươi năm thiên tài hài tử, đúng vậy không?”.

Sở Dương gật đầu như gà mổ thóc nói: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện này tuyệt đối chính xác! Còn có lẻ ra một ít, tổng cộng là một trăm ba mươi sáu đứa đi”.

Tuyết tiên tử hừ một tiếng nói: “Vì tông môn tiền đồ, không thể tưởng được, lần thứ nhất Hồng Trần Như Mộng Hiên chúng ta lại cũng phải diễn vai sát thủ, đúng là thế sự khó lường.

.

.

”.

Sở Dương hắc hắc vò đầu mà cười nói: “Cái này sao.

.

. Mọi người coi như là theo nhu cầu mà, đáng giá chứ. Còn có nữa đối với chư vị coi như là hàng yêu trừ ma đi, có thể nói là công đức lớn lao đi mà!

”.

Hai đại tông môn lúc này đây hợp lực đả kích, chẳng khác gì là đem Thiết Huyết mình triệt để xoá tên Thiết Huyết mình ở Cửu Trọng Thiên Khuyết ác tích rõ ràng, nay rốt cuộc đã vĩnh cửu biến mất ở nhân thế, trên giang hồ không ít người xác thực là đều vỗ tay khen hay.

“Hừ!

”, Tuyết tiên tử hừ một tiếng nói: “Chúng ta lại nói đến cái khác”.

“Cái khác sao?” Sở Dương chờ đúng là cái khác này nên vội nói: “Tốt!

”.

“Tông môn lúc này mang đến mười gốc thiên tài địa bảo”, Tuyết tiên tử thản nhiên nói: “Trong đó gồm: Cửu Tử Hoàn hồn Thảo - ba cây Quỳnh Tiêu Tuyết Liên Hoa - một đóa Ôn hồn Ngọc - một khối: Đoạt Phách Tinh Linh Thảo - một cây: Thập Vạn Niên Hàn Ngọc Tinh Phách - một khối. Cùng với.

.

. Thiên Ma chiến tràng Tử Tiêu Huyết Tham - ba cây! Hơn nữa còn có đủ Linh Phách Tham Vương!

”.

Sở Dương ôm đồm lên đùi. Quá hạnh phúc đi!

Ngay tại lúc này, Tuyết tiên tử đột nhiên nhướng mày quát nói: “Là người nào? Rồi kiều khu vừa chuyển, mất phượng hàm uy nhìn về phía trong hư không.

Sở Dương trong lòng chấn động. Người tới thật sự cũng không phải là người ngoài, là Kiếm Linh đã trở lại nhưng mà ở Cửu Trọng Thiên Đại Lục cho tới bây giờ, ngoại trừ Tuyết Lệ Hàn ra, kể cả Tử Tà Tình, cho tới bây giờ không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của Kiếm Linh! Tuy nhiên Tuyết tiên tử lại là ngoại lệ đầu tiên!

“Nơi đó có người hả?” Sở Dương quay đầu chung quanh vẻ cảnh giác nói, thật không hổ là diễn viên xuất sắc.

Tuyết tiên tử toàn bộ thần niệm ầm ầm bộc phát tìm tôi một phen, rốt cuộc hồ nghi lắc đầu thì thào tự nói: “Chẳng lẽ ta cảm giác sai rồi? Trong khoảng thời gian này quá mức khẩn trương rồi sao?”.

Cảm giác đương nhiên là đúng nhưng Kiếm Linh đã vào trong Cửu Kiếp Không Gian rồi, Tuyết tiên tử ngay cả có tu vi Thông Thiên triệt địa thì tuyệt đối cũng tìm không ra được.

Sưu tầm không có kết quả, Tuyết tiên tử có chút ngượng ngùng nghĩ: Chẳng lẽ mình quả thật cảm giác sai rồi nhưng mà vừa rồi rõ ràng có cảm giác được linh hồn lạ lẫm ba động.

.

.

,

Tuyết tiên tử quay đầu nói: “Về chuyên linh dược đổi lấy thiên tài, lời Sở trang chủ trước kia vẫn hữu hiệu chứ?”.

Sở Dương cười mỉm gật đầu nói: “Đương nhiên là hữu hiệu, không có.

.

. Nhưng nhất định phải là hiếm quý bảo vật, hàng thật giá thật thiên tài địa bảo mới được, nếu là mặt hàng kém chất lượng.

.

. Tiên tử cũng đừng có lấy ra làm gì”.

“Các linh dược này so với Cửu Tử Hoàn hồn Thảo đại khái đều không kém gì! Trong đó mấy thứ giá trị còn muốn cao hơn cả Cửu Tử Hoàn hồn Thảo! Tin tưởng sẽ không để cho trang chủ thất vọng”. Tuyết tiên tử thản nhiên nói, trong giọng nói ẩn hàm sự tự tin lớn lao.

“Tốt nhưng phải xem qua mới biết được”. Sở Dương không chút nào nhả ra, nói rõ chính là chưa thấy thỏ thì không thả ưng nhưng trong lòng sáng ngời thứ có thể để cho Tuyết tiên tử nói như vậy, xem ra tuyệt đối là thứ tốt.

Tuyết tiên tử cắn răng một cái trong lòng cuối cùng vẫn còn có chút không nỡ, nhưng chuyện cho tới bây giờ, lại đã không còn đường rút lui nữa nên nói: “Có chỗ nào an tĩnh không?”.

Sở Dương đứng lên nói: “Mời tiên tử, mời đến thư phòng của ta”.

Hai người đều có chút ít gấp không thể chờ nữa mà chui vào thư phòng.

Ở trên mặt bàn Sở Dương vung tay lên tức thời xuất hiện một khối lớn Tử Tinh Ôn Ngọc, óng ánh lóe sáng, dĩ nhiên là 1 khối Tử Tinh Ngọc Tủy to như trang báo, mặt ngoài một mảnh trơn nhẵn, đây là một khối Tử Tinh Ngọc Tủy nguyên vẹn, giá trị chỉ sợ còn hơn khối đã bán đấu giá ngày đó.

Tuyết tiên tử hừ một tiếng nói: “Sở trang chủ quả nhiên là rất cẩn thận”.

Sở Dương cười nhạt một tiếng nói: “Chẳng lẽ tiên tử sẽ không cẩn thận sao?”.

Tuyết tiên tử cười ha hả nói: “Nhân chi thường tình mà”.

Sở Dương nói: “Ba ngày sau lại có một trường đấu giá nữa được cử hành, tiên tử lúc này đây chỉ sợ phải chuẩn bị nhiều hơn. Lúc này vật đấu giá gì đó đối với những đứa bé này đều có đại hữu dụng, đối với việc bồi dưỡng thiên tài trong môn phái càng là làm ít công to”.

Tuyết tiên tử ánh mắt sáng ngời nói: “Ân?! Ngươi là nói.

.

.

”.

Sở Dương khẽ gật đầu.

Tuyết tiên tử cắn môi trầm mặc một hồi, trong con ngươi lòe lòe sáng. Vân Trung Thiên băn khoăn thì Tuyết tiên tử làm sao lại nghĩ không đến chứ?

Nếu như là đã có thể xác nhận trong tay Sở Dương cũng không thiếu hàng tồn thì vị tiền bối kia cũng quyết sẽ không đơn giản chỉ làm 1 lần đấu giá như vậy.

Nếu nhất định như vậy thì.

.

. Tuyết tiên tử lúc này đã sớm điều từ tông môn đến rất nhiều tư kim cùng trân kỳ vật tư, tự nhiên là chuẩn bị trắng trợn mua sắm, đánh bại tất cả đối thủ.

Có thể tưởng tượng ra, cạnh tranh lần tới sẽ lôi cuốn tất cả tất cả môn phái ở Cửu Trọng Thiên Khuyết vào đồng thời cạnh tranh!

“Đây là Cửu Tử Hoàn hồn Thảo trước đây ngươi đã chỉ định!

”. Tuyết tiên tử dẫn đầu lấy ra một cây tiểu thảo đỏ như máu kỳ dị, óng ánh trong suốt, giống như là bằng Ngọc Thạch điêu khắc thành vậy, trong thân cây giống như có máu đỏ thời thời khắc khắc lưu động. Vừa lấy ra, lập tức cả thư phòng hoàn toàn bị mùi thơm lạ lùng tràn ngập.

Ẩn hiện thần hồn cũng có vài phần như muốn bị dao động, cây cỏ này không ngờ thật sự có thể hấp dẫn được cả thần hồn!