Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

“Chỗ này của ta bây giờ chỉ có một ngàn năm trăm đầu người. Vân Trung Thiên thanh âm ngưng trọng nói: “Vẫn còn tiếp tục liệp sát! Sở huynh, không biết Hồng Trần Như Mộng Hiên đã cầm đi bao nhiêu bảo bối rồi?”.

Sở Dương hờ hững cười nói: “Hồng Trần Như Mộng Hiên, khẩu vị cũng rất lớn”.

Vân Trung Thiên trong lòng trầm xuống. Hồng Trần Như Mộng Hiên khẩu vị cũng rất lớn...

. Những lời này mặc dù không có nói rõ, nhưng cũng mình xác 1 vấn đề: Người Hồng Trần Như Mộng Hiên lôi đi tuyệt đối không ít!

Đã như vầy, vị trí đệ nhất tông môn của Thiên Kiếm mình liền sẽ bị đánh sâu vào.

.

.

Lại nghe Sở Dương cười mỉm nói: “Đầu người nếu có cái nào giả, một kiện bảo vật cũng sẽ không có!

”.

Vân Trung Thiên khẽ gật đầu nói: “Cái này tất nhiên. Thứ cho ta lắm miệng hỏi một câu: Những bảo bối này, Sở huynh từ chỗ nào có được?”.

Sở Dương thở dài nói: “Vật đấu giá từ đâu tới đây, những này cũng đồng dạng như vậy

Vân Trung Thiên rốt cuộc động dung, hắn nhìn Sở Dương thật sâu rồi gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, đa tạ Sở huynh cho biết.

Sở Dương mỉm cười.

“Nhưng người Thiết Huyết mình quá ít.

.

. Tối đa cũng cũng chỉ có mấy ngàn dư nghiệt nữa thôi, không đủ giết Vân Trung Thiên nhíu đôi mi thanh tú nói: “Sở huynh, có biện pháp nào khác không?”.

Thiết Huyết mình mấy vạn người bị giết, mấy ngàn dư nghiệt còn lại quá ít không đủ giết.

.

. Loại lời này, người đủ tư cách nói ra được, ở cả Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng chẳng được vài người.

“Vị tiền bối kia yêu mến thiên tài địa bảo! Càng cao, càng hiếm quý càng tốt. Còn có cao đoan đoán tạo tài liệu nữa.

.

. Sở Dương nhướng mày, có chút mập mờ nói.

Vân Trung Thiên gật đầu, lập tức đứng dậy nói: “Sở huynh, tiểu đệ xin cáo từ

“Đi thong thả không tiễn!

”. Sở Dương ôm quyền mỉm cười hành lễ nói.

Trong mắt hắn lấp lóe mà thầm nghĩ, có Vân Trung Thiên ở đây, đám hài tử này chỉ sợ không nổi danh được, bằng không.

.

. Tìm một cơ hội xử lý Vân Trung Thiên?

Nếu như xử lý Vân Trung Thiên rồi, toàn bộ tài nguyên của Thiên Kiếm mình sẽ dồn cho đám hài tử này, lúc đó sẽ có hiệu quả gì?

Sở Dương trong lòng tính toán. Không ngại Vân Trung Thiên chính là Túc Địch, bây giờ giết tốt?

Còn có, chuyện này.

.

. Nên làm như thế nào cho tốt?

Vân Trung Thiên sắc mặt trầm trọng vội vàng mà đi, trong lòng là một mảnh Kinh Đào Hải Lãng.

Đồng thời trong lòng không nhịn được có chút hối hận. Lần này, bản thân có chút ít quá nóng nảy rồi, cũng không biết Nguyên Thù Đồ chết tiệt kia đã động thủ chưa, hoặc là.

.

.

Còn có thể ngăn cản được hay không?

Vân Trung Thiên an bài thần bí cao thủ bên người trở về lập tức tổ chức những chuyện này sau đó bản thân cực kỳ gấp gáp hướng về phía doanh địa Mặc Vân Thiên bay đi!

Nguyên Thù Đồ bất luận về sau ngươi không khắc chế cũng không sao, nhưng lúc này đây, ngươi nhất định phải khắc chế lại! Ngàn vạn lần không nên làm hư đại sự của ta!

Nhưng vừa đến trận doanh Mặc Vân thiên hỏi thì Nguyên Thù Đồ đã không còn ở đây nữa!

Rạng sáng đã đi rồi.

Vân Trung Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm và lập tức quay người trở về Sở gia đại viện!

Lúc này có 1 kẻ đang đứng trên không trung của Sở gia đại viện nhưng cũng không ai thấy được.

Đây là đặc biệt thần kỹ của Quỷ Nga: Quỷ Nga Nặc Hình.

Từ lúc Vân Trung Thiên tiến vào Sở gia đại viện, Nguyên Thù Đồ đã đứng ở chỗ này. Nhớ tới lời Vân Trung Thiên đêm qua, Nguyên Thù Đồ trong lòng như có lửa nóng.

“Ta dám cam đoan, tuyệt đối là Thiên Hạ vô song tuyệt sắc! Tuyệt đối là thuần âm thân thể!

”.

Nguyên Thù Đồ lập tức liền kìm nén không được. Từ khi tới đây, thần Nguyên chi Cảnh bị đóng cửa, căn bản vào không được, muốn luyện công thì lại có thần bí tiểu tử kia mỗi ngày hấp thụ linh khí của trời đất: Muốn song tu nhưng lần này tới vội vàng, không mang theo mấy nữ nhân làm bạn, đã sớm buồn chán đến chết. Muốn ngay tại chỗ kiếm lấy nữ nhân thì Tử Hà thành này thật sự là quá cằn cỗi, không ngờ ngay cả một cái mỹ nữ đáng để mắt tới cũng không có.

Nguyên Thù Đồ cảm giác được mình những ngày này trôi qua không thú vị đến cực điểm nên vừa nghe được tin tức này, sao có thể không động tâm.

Hắn cũng hoài nghi qua, việc này liệu có phải là do Vân Trung Thiên đào hố hãm hại mình?

Nhưng ngay sau đó đã bị sắc dục che tâm, che mất đầu óc. Sau khi điều tra tư liệu về Sở Dương, phát hiện ra đây là một tiểu tử mới phi thăng đi lên thì liền càng thêm yên tâm.

Không phải là một vị thần bí cao nhân bảo ngươi làm một chuyện thôi sao? Nhưng thần bí cao nhân nào lại vì 1 tiểu nhân vật như ngươi mà dám đắc tội với cả Mặc Vân thiên ta?

Hơn nữa, chỉ là một nữ nhân mà thôi.

.

.

Nguyên Thù Đồ triệt để yên lòng.

Trong môn phái các nguyên lão cao thủ từng khuyên bảo qua hắn, nhưng Nguyên Thù Đồ lòng tin tràn đầy nói: “Yên tâm đi, nếu thật sự phù hợp ta sẽ đích thân ra mặt cùng Sở Dương kia thương lượng, cho hắn đủ mặt mũi, chỉ là muốn một nữ nhân thôi, chẳng lẽ con kiến hôi kia còn dm từ chối”.

“Hơn nữa, ta cũng sẽ không bạc đãi nữ nhân của hắn, so với ở cùng hắn thì còn tốt hơn nhiều?”.

“Hơn nữa, nữ nhân của hắn ta có thể để ý đến là phúc của hắn rồi

“Hơn nữa.

.

. Chỉ bằng vào Sở Dương tiểu nhân vật như vậy, tuyệt thế mỹ nữ hắn có thể giữ được sao? Lưu ở bên cạnh hắn cũng chỉ là tai hoạ chi nguyên mà thôi

Một đám nguyên lão không có cách nào khác đành phải phái người âm thầm bảo vệ bọn họ cũng biết, Nguyên Thù Đồ có công pháp đặc thù, sau khi tới đây không thể luyện công đã sớm tiếp cận tình trạng lửa thiêu thân rồi. Cũng đã đến lúc phải tìm thuần âm nữ thể để điều hòa một chút.

“Cùng lắm thì sau đó đền bù tổn thất cho Sở Dương một ít Mọi người đều là Quỷ Nga, vốn đối với loại sự tình này đã nhìn quen lắm rồi, tập mãi thành thói quen. Hơn nữa, nhân tình của Quỷ Nga há có thể tống xuất một nữ nhân xong là liền có thể thu được?

Sở Dương này bởi vì là ở Đông Hoàng thiên nên mới chiếm được tiện nghi này, nếu ở Mặc Vân thiên thì hừ hừ.

.

. Không tiêu diệt hắn thì hắn đã nên dập đầu cảm ơn rồi.

.

.

Vân Trung Thiên cùng Sở Dương đi vào không lâu, Nguyên Thù Đồ đang tìm kiếm thì chợt có tiếng mở cửa vừa vang lên rồi yểu điệu nữ nhân đi ra.

Thậm chí, còn lộ ra một ít hương vị lười biếng.

Đúng là Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến.

Hai nàng trải qua một đêm ‘Luyện công “, bây giờ mặc dù toàn thân vô lực nhưng mà dung quang toả sáng. Đương nhiên, Thiết Bổ Thiên cũng không có quên che dấu dung mạo, thậm chí ngay cả Ô Thiến Thiến mặt cũng đều bôi đen đi.

Nhưng những cái này không thể che dấu được vẻ tuyệt thế phong tình. Nhất là vừa rồi được mưa móc làm dịu, loại lười biếng xuân tình này càng khiến người ta hoa mắt thần mê.

Bây giờ Ô Thiến Thiến mới đến, cũng đang chuẩn bị tiếp nhận Sở gia đại viện nên ngày đầu tiên hai nàng nào dám ngủ nhiều, sáng sớm Thiết Bổ Thiên đã mang theo nàng, hai người cười cười nói nói đi ra.

Trên không trung Nguyên Thù Đồ hai con mắt trực tiếp trợn tròn!

Không ngờ không phải là một!

Mà lại hai!

Cực phẩm!

Cả 2 đều là cực phẩm!

Nguyên Thù Đồ đột nhiên trong lòng có lửa nóng.

Hoặc là người khác nhìn không ra nội hàm tư sắc của 2 nàng, nhìn không thấu hai nàng ngụy trang nhưng Nguyên Thù Đồ chính là chuyên nghiệp nhân sĩ, lại có kỳ môn thần công thì có thể nhìn ra.

Hai nữ nhân này có tiêu chuẩn hơn xa nhu cầu của mình. Cả 2 đều là thuần âm thân thể, đều là tư chất siêu quần, nữ nhân như vậy tuyệt đối là diễm quan quần phương!

Làm sao có thể bình thường được.

Nguyên Thù Đồ trong lòng như có lửa nóng rồi cảm giác được dưới háng rục rịch, một cỗ hận ý mãnh liệt từ trong lòng bốc lên: Hai nữ nhân này, không ngờ đã không còn phải là hoàn bích chi thân!

Đây quả thực là vô liêm sỉ a!

Cực phẩm nữ nhân như vậy không ngờ lại để cho con kiến hôi cái rắm không bằng Sở Dương kia làm người thứ nhất phá đi? Nữ nhân như vậy, Sở Dương ngươi xứng có được sao?

Quả thực là phí của trời!

Nguyên Thù Đồ nhìn hai nàng chập chờn đi xa mà hận không thể lập tức nhảy xuống đem hai nàng lột sạch rồi đè dưới thân thể mình: Nhưng hắn cũng biết nơi này là Đông Hoàng thiên.

Bản thân một khi làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến quan phủ Đông Hoàng thiện ra mặt, huống chi người này còn có Ngôn Như Sơn làm hậu thuẫn.

Nhưng nếu không trắng trợn cướp lấy, muốn hoàn toàn không có hậu hoạn lấy được mỹ nhân, đồ nhà quê mới phi thăng kia đã gặp qua được bao nhiêu thứ tốt đây? Bổn thiếu gia tiện tay bỏ ra 1 điểm chỗ tốt, người này chính là mang ơn, đem mỹ nhân hai tay dâng lên.

.

.

Nghĩ đến liền làm, Nguyên Thù Đồ bị kích động nhảy ra ngoài rồi đi vào cửa Sở gia đại viện, chỉ mặt gọi tên muốn gặp Sở Dương.

Thật sự là tuyệt không thể nhịn được.

Nhận được bẩm báo Sở Dương lập tức khẽ giật mình: Mặc Vân Thiên, Nguyên Thù Đồ?

Nghe nói đây cũng là lãnh tụ thanh niên, đây là có chuyện gì? Lần trước tiếp đãi ba tên, lần này lại tới một nhưng mà tên này làm sao lại tới muộn như vậy, hơn nữa lại có điểm đột ngột?

Tuy nhiên vẫn nói: “Mời vào.

“Tại hạ là Nguyên Thù Đồ, lần đầu đến nhà hỏi thăm, ra mắt Sở huynh Hắc y thanh niên Nguyên Thù Đồ trong ánh mắt có quỷ dị quang mang lóe lóe lên nói.

“Nguyên huynh chính thức hạnh ngộ! Tôn giá hàng lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này Sở Dương trên mặt thân thiết cười, đưa Nguyên Thù Đồ vào phòng khách, về phần tùy thân hộ vệ thì liền an bài tại nhà gần kể.

“Sở huynh khách khí rồi, tại hạ hôm nay đến đây, một phần là muốn thấy tôn nhan Sở huynh, thứ hai là cũng thành tâm muốn kết giao bằng hữu với Sở huynh, ba vị huynh đệ kia của Trung cực thiên đối với Sở huynh rất tôn sùng đó”. Nguyên Thù Đồ thanh âm cũng rất hòa thuận cười nói.

Đi vào đại sảnh, hai người phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình, thị nữ bưng trà lên, hai người nói cười tao nhã, chuyện trò vui vẻ, nhìn bề ngoài thì cực kỳ hòa hợp.

Nhưng Sở Dương lại ẩn ẩn cảm giác được, người này đối với chính mình rất có địch ý, hơn nữa có vẻ đang rất tức giận, có vẻ như đang không kềm nén được vậy.

Đây là làm sao vậy? Ta đắc tội hắn sao?

“Sở huynh, ngươi và ta hôm nay mới quen đã thân, quả nhiên là thập phần hào sảng Nguyên Thù Đồ từ trong lòng lấy ra một cái hộp Bạch Ngọc lóe ra hào quang rạng rỡ nói: “Lần đầu gặp mặt, đây là quà tiểu đệ đưa cho tẩu phu nhân”.

“Ồ?”. Sở Dương đưa tay ra đón nói: “Ha ha, thứ Nguyên huynh lấy ra chắc là thứ tốt rồi, không biết đến tột cũng là cái gì? Ta thử nhìn cái.

Nguyên Thù Đồ lập tức rụt tay về, cười ha ha nói: “Sở huynh, đây cũng không phải là tặng cho ngươi. Ngươi cũng không thể khinh động được. Ta nghĩ huynh nên thỉnh tẩu phu nhân ra cho ta bái kiến, sau đó dâng lên lễ mọn, để tiểu đệ tỏ lòng nhiệt tình!

”.

Nữ tử có thuần âm thân thể là thứ khó được, há có thể ở lại cạnh phàm phu tục tử như ngươi vậy? /

Sở Dương cười ha hả, nói: “Nguyên huynh chỉ sợ phải thất vọng rồi, tẩu tử ngươi cực kỳ xấu xí, thật sự là không được, hay là đừng cho nàng nữa

Sở Dương khi xưng hô những lời này nói biết tròn biết méo.

Đúng là tẩu tử ngươi.

.

.

Lời này nếu nói với đám Cố Độc Hành thì tự nhiên là không có nửa điểm vấn đề vì đã có giao tình với nhau nhưng đối với Nguyên Thù Đồ mà nói lại có vẻ hơi quá thân cận.

Hơn nữa Nguyên Thù Đồ niên ki kỷ thực tế so với Sở Dương càng lớn hơn nhiều, tuy mở miệng một tiếng Sở huynh nhưng chỉ là lời khiêm tốn lời khách sáo mà thôi, mà Sở Dương giờ phút này nghiễm nhiên coi mình là đại ca, không ngờ không khiêm xưng ‘Tiện nội “mà lại nói thẳng là’ Tẩu tử ngươi”, là thành tâm chiếm tiện nghi.

Đúng, tẩu tử ngươi! Chính là chị dâu ngươi.

.

. Đúng, tẩu tử ngươi cực kỳ xấu xí!