Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Hắc y lão giả râu bạc trắng kia giẫm chân thở dài, giờ khắc này, quả thực muốn đem Nguyên Thù Đồ xé nát cường giả như vậy sao lại, há có thể tiếp nhận chuyện bị người khác áp chế?

Ngươi cầu hắn thì có thể, chịu thua là có thể, thậm chí cầu xin tha thứ năn nỉ cũng có thế nhưng, tuyệt đối chính là không thể bức hiếp a!

Hơn nữa còn dùng chuyện đoạt nữ nhân bức hiếp một siêu cấp cao thủ...

. Nguyên Thù Đồ này, quả thực là đầu óc hỏng mất rồi. Một con đường tối không thích hợp mà hắn liền hết lần này tới lần khác đi tới.

Đương nhiên, hắc y lão giả râu bạc trắng hoàn toàn nghĩ lầm rồi.

Sở Dương thật lòng không phải không muốn nói điều kiện, mà bây giờ hắn thật sự nghe không được. Hơn nữa, bây giờ cho dù bất luận cái điều kiện gì cũng đều đã chậm. Vì Sở Dương đã phát động chung cực nhất chiêu!

Chiêu này vừa ra, người ở chỗ này đã được chú định là phải cùng nhau xuống hoàng tuyền!

Sở Dương tàn khốc đi tới, một đường huy kiếm, một đường bẻ gãy nghiền nát, một đường người chống lại đều tan tác! Trên Cửu Kiếp Kiếm, máu tươi rơi như mưa rào.

Trước người hắn tạm thời vẫn là người ở sau lựng hắn, toàn bộ đều là thi thể, tuyệt không ngoại lệ. Cùng nhau đi tới, sau lưng máu chảy như suối mỗi người đều bị chết thê thảm đến cực điểm.

Ở trước mặt Sở Dương cũng chỉ còn lại có ba bốn mươi người cuối cùng, tất cả mọi người đều mặt vàng như màu đất. Cho dù nơi này mỗi người đều là cao thủ, cao thủ trong cao thủ, mỗi người cũng đều đã từng giết chết qua vô số người, nhưng hôm nay thấy tận mắt chứng kiến đến trường giết chóc gọn gàng này thì vẫn kinh hãi lạnh mình.

Thực tế những người đã bị giết có không ít có tu vi ngang mình, cứ như vậy toàn bộ không có lực phản kháng, bị giết như giết gã vậy.

Có lẽ sau một khắc nữa thì sẽ liền đến phiên mình, mình cũng như những người kia vậy. Bị chết thảm không nói nổi!

Tất cả mọi người giống như đang nằm mơ, trong cơn ác mộng vĩnh viễn không tỉnh lại.

Trong lòng cả đám nảy sinh suy nghĩ ác độc: Nếu hôm nay có thể may mắn sống sót, phải đem Nguyên Thù Đồ hành hạ cho chết đi sống lại, sống không bằng chết! Mẹ kiếp, tên hỗn đản này hại chết chúng ta.

.

.

Nguyên Thù Đồ vẫn túm lấy Thiết Bổ Thiên, vô ý thức chậm rãi lui về phía sau, trên mặt không còn chút máu.

Hắn lần này đã ý thức được, chính mình lần này chính thức chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, đá vào siêu cấp thiết bản rồi, lúc này đã sớm hối hận vô cùng rồi.

Nhưng bây giờ hối hận thế nào thì cũng đã không thể thay đổi được sự thật rồi. Không thể vãn hồi tánh mạng của bất cứ người nào nữa.

“Mọi người cùng nhau xông lên!

”. Hắc y lão giả râu bạc trắng lớn tiếng kêu gọi nói: “Việc đã đến nước này, không cần tiếp tục khoan nhượng, chỉ có liều mạng đánh cược một lần, mọi người anh dũng tiến lên mới có một đường sinh cơ!

”.

“Phân ra nhân thủ bảo vệ Thiếu chủ đào tẩu! Đi nhanh lên! Đem nữ nhân kia buông ra, không nên bắt lấy nữa, nếu đem nàng trở về, có lẽ cả Mặc Vân thiên đều sẽ lâm vào trong cơn ác mộng.

.

.

Hắc y lão giả râu bạc trắng gần như thổ huyết kêu lên.

Nếu Nguyên Thù Đồ không có thân phận kia, mọi người tuyệt đối sẽ không để ý cái gì mà trực tiếp liền chạy đi.

.

. Nhưng bây giờ lại tuyệt đối không dám! Cho dù chính mình phải chết cũng không dám!

Lập tức có người phi thân ra túm lấy Nguyên Thù Đồ nói: “Thiếu chủ, đi mau!

”.

“Đi đâu? Chạy đi đâu?”. Nguyên Thù Đồ hoang mang lo sợ hỏi.

“Con mẹ nó, đem nữ nhân này để xuống đi. Ta van cầu ngươi.

.

. Người nọ đoạt lấy Thiết Bổ Thiên đang hôn mê mà cả giận nói: “Chạy mau!

”. Rồi kéo Nguyên Thù Đồ chạy trốn.

Nhưng vào lúc này, từ trên không trung sát khí giết chóc kia đột nhiên lại lần nữa kịch liệt bay lên! Một cỗ khí thế hủy diệt thiên địa cũng cực hạn cất cao, cao đến cực điểm!

Tất cả mọi người giống như đột nhiên như rơi vào trong bóng đè mà đần độn không thể di động mảy may!

Sát, sát, sát!

Tiếng bước chân của Sở Dương giống như bùa đòi mạng vang lên. Lãnh khốc nhãn thần bất động, khóe miệng tàn khốc mỉm cười như do đao khắc vậy, rất lạnh lẽo.

“Dưới gầm trời này, ai dám đoạt nữ nhân của ta?”. Sở Dương ngửa mặt lên trời trường khiếu, dữ dằn hét lớn nói: “Ai dám!

?”.

Người Quỷ Vực cả đám cứng ngắc đứng, vừa động cũng không thể động, giống như tượng gỗ vậy, mỗi người từ đáy lòng đều có một loại xúc động muốn gào khóc. Mặc dù sinh tử tất cả mọi người đều như nhau, nhưng cứ như vậy bị nghẹn khuất đến cực điểm mà chết.

.

.

Thực sự quá oan uổng.

.

.

Nơi này bộc phát ra chuyện lớn như vậy, mọi người sớm đã có được tin tức, không chỉ có người hai đại tông môn kia của Mặc Vân thiên đã sớm đến đây, ngay cả đám Vân Trung Thiên và Tuyết tiên tử cũng đã đều chạy đến.

Thấy cảnh tượng trước mặt như Sâm La Địa ngục thì người người đều là câm như hến! Ngoại trừ kinh hãi cũng chỉ có kinh hãi!

Dưới loại tình huống quỷ dị vô hạn kinh khủng này, ở trong sân Sở Dương chính là Thần, bất luận kẻ nào đều không thể chống cự lại được!

Ngay bây giờ, ai dám vì Quỷ Vực xuất đầu? Ai dám vì Nguyên Thù Đồ xuất đầu?

Như vậy trực tiếp liền là muốn chết!

Không chỉ phải chết mà còn bị chết thảm không nói nổi, vĩnh viễn không siêu sinh, vạn kiếp bất phục!

Thậm chí ngay cả người của hai đại tông môn kia của Mặc Vân thiên khi nhìn thấy loại tình huống này thì người người cảm thấy bất an, đều câm như hến chỉ e sợ Sở Dương đem tà hỏa lây dính đến trên người bọn họ, đâu còn có người nào dám lên trước?

Hơn nữa, việc này thủy chung do Nguyên Thù Đồ kia sai trước, hắn dám đoạt nữ nhân của người ta, dĩ nhiên là phải thừa nhận nhân gia trả thù. Người khác sao phải vì hắn gánh trách nhiệm? Dựa vào cái gì?

Hơn nữa, nữ nhân của người khác sao lại đi đoạt? Trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, Nguyên Thù Đồ hắn hết lần này tới lần khác muốn tìm chết, như vậy cũng thật sự là không nên hối hận.

Cho dù làm một chuyện gì đều phải trả giá, Nguyên Thù Đồ trước kia chưa bao giờ gặp nắm đấm cứng như vậy, đó là do vận khí của hắn cho phép, đương nhiên cũng không phải trả một cái giá lớn.

Nhưng lần này bất đồng!

Hoặc là nói, bây giờ vận khí của hắn đã chấm dứt, dĩ nhiên là phải trả hết nợ! Chuyện này quả thực đã là không cần suy nghĩ nữa.

Vân Trung Thiên nhìn tình hình trong tràng mà dị thường trầm trọng nói: “Sở Dương trước kia chỉ có tu vi Thiên cấp, điểm ấy có nhiều người xác nhận, tuyệt không giả dối, nhưng hắn giờ phút này tu vi đột nhiên tăng lên nhiều như vậy? Không ngờ mạnh đến mức có thể làm cho Thiên Nhân cấp cao thủ đều không thể phản kháng! Chẳng lẽ lúc trước hắn vẫn có chỗ ẩn tàng? Hắn nếu thật sự ẩn tàng sâu như vậy thì.

.

.

”.

“Điểm này cũng chưa rõ ràng, nếu như thực lực thực sự của hắn chính là như trước mắt vậy, những điều chúng ta vốn vô năng hiểu rõ nay đã hợp tình lý”. Bên cạnh, Thiên Kiếm mình trưởng lão trong mắt kinh chấn nói: “Chỉ là.

.

. Sát khí khủng bố n vốn không nên có tại nhân gian. Thực lực chân chánh của Sở Dương đến cùng như thế nào, bây giờ khó mà kết luận được nhưng ta nghĩ, không nên mạnh đến mức như thế này”.

“Ta phỏng chừng, hắn bây giờ sở dĩ có thể cường đại như thế, nên là dùng thần dị bí pháp nào đó mà dẫn động ra lực lượng cường đại để sử dụng. Nhưng đến tột cùng như thế nào, bây giờ còn chưa biết được, phải xem biểu hiện của Sở Dương sau trận chiến này thì mới có thể định luận được. Một khi cỗ lực lượng này phát tiết xong, Sở Dương do đó mà tử vong hoặc là thân chịu trọng thương, như vậy thì chứng tỏ loại lực lượng này tuy cường đại nhưng lại tồn tại chỗ thiếu hụt thật lớn hoặc là di chứng rất nặng. Còn nếu Sở Dương cuối cùng bình an vô sự thì nói rõ thực lực của bản thân Sở Dương đã đến bước này rồi, ngày bình thường hắn chỉ là giả bộ mà thôi

VỊ Thiên Kiếm mình trưởng lão kia thanh âm trầm trọng nói: “Nếu kết quả là cái sau.

.

. Như vậy, chẳng khác nào là Cửu Trọng Thiên Khuyết lại có thêm một vị cao thủ gần như có thể so với Cửu Đế Nhất Hậu.

.

. Đây.

.

. Thiên Khuyết từ nay về sau lại thêm chuyện.

Vân Trung Thiên nhẹ nhàng mà hút một hơi lãnh khí và đồng tử mạnh co rụt lại!

Ngàn vạn lần không nên là kết quả sau, nếu không mình còn có đường sống cùng Sở Dương tranh phong sao?!

Vân Trung Thiên khẽ nói: “Nếu Nguyên Thù Đồ thật sự bị Sở Dương chém chết, hậu quả sẽ như thế nào?”.

Vị trưởng lão kia khổ cười rộ lên nói: “Đây là điều có thể đoán được, với thân phận của Nguyên Thù Đồ mà nói, Mặc Vân thiên tuyệt đối sẽ gặp phải một hồi tai nạn tất cả người của hai đại môn phái đến chỗ này xem ra không một ai có thể sống được rồi! Mà Tam đại siêu cấp môn phái kia cũng tất nhiên nguyên khí đại thương

Vân Trung Thiên nhăn nhăn đôi mi thanh tú, nói: “Đông Hoàng Thiên?”.

Vị trưởng lão kia trầm tư nói: “Vậy thì phải xem Sở Dương chết hoặc là khống chế.

.

. Bất quá thế lực của Sở Dương bị diệt là chắc chắn, Sở gia đại viện trở thành một mảnh gạch ngói vụn, sắp rồi.

.

.

“Nếu Sở Dương thật sự là mượn thiên địa lực lượng, sau trận chiến này chết đi phỏng chừng cũng chính là tất cả mọi người trong Sở gia đại viện đều bị giết chết. Nếu Sở Dương còn có thể sống sót.

.

. Như vậy, Đông Hoàng thiên liền lâm vào một trường hạo kiếp!

”.

“Hạo kiếp do Mặc Vân thiên và Đông Hoàng thiên hợp lực chế tạo ra.

Vân Trung Thiên trong ánh mắt lộ ra vẻ mỉm cười, nói: “Đông Hoàng bệ hạ cũng không thể nào dễ dàng tha thứ đâu. Mặc Vân thiên muốn ở Đông Hoàng thiên giương oai, ít nhiều gì cũng vẫn còn khiếm khuyết vài phần hỏa hầu. Hơn nữa Đông Hoàng thiên còn có cái chủ nhà chi lợi

Lão giả kia khẽ gật đầu nói: “Bất quá, cũng phải nhìn xem, nếu Sở Dương khống chế mà nói, có thể được coi trọng bao nhiêu

Vân Trung Thiên thoải mái cười cười nói: “Bất kể như thế nào.

.

. Chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, tổng thể vẫn là một chuyện tốt

Lão giả kia hít một hơi thật sâu, nói: “Đúng, cho nên cái chúng ta muốn lấy được, phải mau chóng tìm được, mau chóng đưa trở về

Vân Trung Thiên trầm tư rồi chậm rãi gật đầu.

Ở 1 nơi xa xôi. Đó là tại Hồng Trần Như Mộng Hiên.

Mạc Khinh Vũ khó hiểu kinh kêu một tiếng, nàng nguyên bản đang ngồi luyện công thì thân hình nhỏ nhắn xinh xắn không có dấu hiệu đột nhiên từ trên không trung rơi xuống rồi cảm thấy ngực quặn đau gần như không thở nổi.

Vào giờ khắc này, trong lòng của nàng đúng là vô hạn tưởng niệm Sở Dương, gần như là muốn chết vậy.

Sau một khắc, trái tim lại đột nhiên run rẩy đau xót, Mạc Khinh Vũ kêu thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Trong hôn mê, Mạc Khinh Vũ giống như lâm vào một giấc mộng, một giấc mộng mà nàng tuyệt không nguyện ý muốn thấy.

Mạc Khinh Vũ mơ tới bản thân lại nhớ tới kiếp trước, một màn kia trước Tử Trúc Lâm bị người phục kích sau đó Sở Dương chạy đến, cùng mình sinh tử quyết đấu.

Trong lúc đó, Mạc Khinh Vũ trong lòng bỗng trống rỗng khổ sở. Bỗng nhiên lại một hồi mê muội, giống như biến hóa đi vào một cái không gian khác trong thiên địa bốn phía lại không một người, tất cả đều là mê mê mang mang một mảnh trắng xoá.

“Có ai không? Đây là cái chỗ nào? Nơi này là chỗ nào?”. Mạc Khinh Vũ gọi nói.

Nhưng lại không ai trả lời. Vắng lặng không tiếng động, trống vắng đến mức đáng sợ.

Mạc Khinh Vũ đang nghi hoặc thì đột nhiên trước mặt có 1 nhân ảnh nhoáng lên một cái nhìn lại thì là ra Sở Dương đột ngột xuất hiện ở trước mặt nàng, đang thắm thiết nhìn nàng, cứ như là từ hư không bước ra vậy!

“Sở Dương, sao ngươi lại tới đây?”. Mạc Khinh Vũ vui mừng quá đỗi hỏi.