Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,117,206
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Ngay sau đó, Miêu Nị Nị cúi đầu xuống trầm ngâm, cẩn thận châm chước lời Sở Dương vừa nói, một hồi lâu sau không nói gì.

“Nói thành thật lời nói, ngươi thích nàng sao?” Sở Dương hỏi.

Nếu Miêu Nị Nị nói không thích, cho dù vi phạm lương tâm, Sở Dương cũng quyết định giúp huynh đệ bãi bình chuyện này, vợ chông bất hoà đó là chuyên cả đời không may mắn!

“Ta...

. Ta thích.

.

. Ta thích nàng.

. Miêu Nị Nị khóc nói:” Nhưng mà ta thật lòng không thích tính của nàng lắm.

.

. Có đôi khi thật ra cũng thích, nhưng sợ hãi nhiều hơn.

.

. Sợ hãi phát ra từ đáy lòng.

.

“Ngươi người này cái đó, thích là được rồi?!

” Sở Dương vỗ tay một cái, căn bản không có nghe con hàng về sau nói gì đó nói: “Thích thì sợ gì chứ?”

Miêu Nị Nị nháy mắt mấy cái, hai mắt hàm chứa lệ bi kịch nói: “Ta phát hiện ra hiện đang cùng ngươi nói chuyện chính là ông nói gã bà nói vịt.

.

. Ngươi căn bản không cách nào hiểu được tâm tình của ca ca ta bi thống như thế nào, ngươi cái đó.

.

Sở Dương ha ha cười nói: “Ta nói với ngươi, nàng rất thích ngươi.

.

. Điểm này tin tưởng ai cũng nhìn ra được. Ngươi ngẫm lại xem, nếu nàng cả đời không lấy chông, cả đời cơ khổ, mãi cho đến lúc đầu bạc, mãi cho đến chết.

.

. Ngươi có đau lòng hay không?”

“Sẽ có!

” Miêu Nị Nị lời này nói vô cùng chắc chắn, vừa nghĩ tới Miêu Tiểu Lại cả đời cơ khổ, cô đơn đến chết, Miêu Nị Nị đột nhiên cảm giác ngực bị đè nén, không thở nổi.

“Nếu nàng cả đời không lấy chông, thống khổ cả đời, cơ khổ, chính là do ngươi tạo thành! Ngươi nói làm sao bây giờ?” Sở Dương hỏi lại.

“Thúi lắm! Ta sao sẽ làm như vậy? Ta không phải là người như vậy!

” Miêu NỊ Nị nổi giận nói.

“Vậy ngươi nói bản thân ngươi là loại người nào? Ngươi bây giờ sao không ra ngay đi?!

” Sở Dương lành đạm nói.

Miêu Nị Nị thoáng cái ngây người.

Một hồi lâu sau, không lên tiếng.

“Nàng bây giờ còn có thể tới tìm ngươi, còn có thể chân trời góc biển truy tìm ngươi, đó là nàng cảm giác được, nàng còn có tư bản, còn trẻ còn xinh đẹp.

.

. Nhưng tuổi thanh xuân của nữ nhân lại có thể được vài năm? Chờ trải qua vài năm sau, dung mạo của nàng thay đổi, tâm tình của nàng già rồi.

.

. Ta nói cho Miêu Nị Nị ngươi biết! Đen lúc đó, ngươi cho dù quỳ ở trước mặt nàng dập đầu đến nát đầu ngươi, nàng cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, nàng cũng sẽ không thay đổi tâm ý!

Sở Dương xúc động thở dài nói: “Lão Miêu, đây là nữ nhân! Nam nhân cả đời, có thể có được 1 nữ nhân yêu mình không dễ dàng, thực tế nữ nhân này mình cũng thích, vậy thì lại càng thêm khó, rất khó được đó!

Miêu Nị Nị tinh thần hoảng hốt, nói: Ta.

.

Sở Dương xoay người bước đi nói: “Ta nhìn ngươi làm như thế nào, tùy ngươi thôi; Nếu ngươi thật sự không muốn gặp, thật sự muốn nàng cô độc cả đời mà nói, Lão Miêu, ngươi bây giờ đi đi, ta làm huynh đệ sẽ bàng bất cứ giá nào yểm hộ cho ngươi. Cho dù nàng truy ngươi, ta cũng sẽ ngăn lại nàng; Ít nhất có thể bảo chứng cho ngươi một tháng chạy trốn, điểm này thì ta vẫn có thể bảo đảm! Không phải là vứt bỏ lương tâm một hồi sao? Vì huynh đệ, liền vứt bỏ lương tâm một hồi!

Nói xong, Sở Dương xoay người rời đi, lưu lại một câu nói: “Lão Miêu, ngươi đi đi!

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

.

.

Sở Dương vừa đếm vừa lo lắng, trong tâm nói, làm sao ngươi còn không gọi ta lại, mau gọi ta lại a, nhanh lên a!

Nhưng mà sau lưng Miêu Nị Nị thủy chung không có động tĩnh. Sở Dương đi nhanh về phía trước, giống như không có chần chờ, kì thực trong lòng đã vô cùng khẩn trương rồi: Nếu Miêu Nị Nị thật sự chạy.

.

.

Đang suy nghĩ, đột nhiên đàng sau có một tiếng rống to.

“Đứng lại!

Sở Dương nở nụ cười, hắn vừa rồi đã đi được bước thứ năm.

Miêu Nị Nị thở hổn hển thở phì phò lao đến, hai mắt như phóng hỏa nói: “Ta tại sao phải chạy? Làm sao ngươi có thể cho ta chủ ý thiu thối như vậy? Đây là chuyên mà huynh đệ nên làm sao? Lương tâm ngươi cho chó ăn rồi à!

?”

Sở Dương nhún nhún vai nói: “Đại ca, ta đây là suy nghĩ cho ngươi a!

“Phi, ngươi còn dám nói là suy nghĩ cho ta, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy nhìn chúng ta tách ra cả đời sao?” Miêu Nị Nị thở hồng hộc hỏi.

“Cái này đâu có gì liên quan tới ta đâu?” Sở Dương trở mình mắt trợn trắng nói: “Ta chỉ muốn cùng lão bà của ta cả đời ở cùng một chỗ thôi, ai quản được ngươi a?”

“Hừ!

” Miêu Nị Nị ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, thẳng đến đại sảnh, hơi có chút hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tư thế nói: “Ta muốn đối mặt với hết thảy! Không phải là lấy lão bà thôi sao! Có cái gì không được đâu! Ta lấy được nữ nhân yêu ta và cũng là người ta yêu! Là ông trời tác hợp, châu liên bích quái”

“Tốt! Có gan!

” Sở Dương lớn tiếng tán thưởng, giơ ngón tay cái lên.

Mắt thấy đại sảnh càng ngày càng gần, tuy nhiên Miêu Nị Nị lại càng đi càng chậm, dường như đã không còn nữa vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tư thể vừa rồi nữa.

Sở Dương ở phía sau đi theo, có thể rõ ràng thấy được trên đầu Miêu Nị Nị mồ hôi tí tách rơi xuống.

.

.

Khi còn cách đại sảnh 10 bước cuối cùng thì hai cái đùi Miêu Lão Sư bắt đầu như nhũn ra, sau đó bắt đầu run rẩy, sau đó đã bắt đầu lay động.

.

. Cuối cùng rốt cuộc dừng bước, dường như rốt cuộc bất động.

Miêu Lão Sư nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt đáng thương nhìn Sở Dương, run lẩy bẩy nói: Huynh đệ, nếu không.

.

. Hay là ta chạy

“Con mẹ nó, ngươi đi vào cho ta!

” Sở Dương vừa bực mình vừa buồn cười, một tiếng gào to rồi một cước hung hãn đá vào cái đít đầy đặn của Miêu Lão Sư.

Miêu Nị Nị kêu thảm một tiếng, cả thân thể lăng không bay lên, hoa chân múa tay vui sướng, giống như Phi Yến Xuyên Lâm, Nhũ Yến Đầu Hoài ngã vào đại sảnh!

Miêu Nị Nị đầu rạp xuống đất ngà trên mặt đất!

Ngẩng đầu xem xét thì chỉ thấy một khuôn mặt vui buồn lẫn lộn kể ở trước mặt mình, ngay sau đó khuôn mặt kia đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt oa! Miêu Nị Nị! Ngươi ngươi ngươi.

■■ Tiểu tử

Ngươi rốt cuộc chịu xuất hiện sao?

" Cứu mạng.

. Miêu Nị Nị chỉ cảm thấy hạ thân đột nhiên trước sau gấp khúc nước mắt nảy ra mà hô to.

,

Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến nhìn nhau cười rồi lặng yên đi ra. Đây là chuyên của 2 người, chúng ta hay là không nên nghe lén mới tốt!

Sở Dương hoàn toàn từ đầu không đi vào. Chỉ trốn ở ngoài đại sảnh nghe lén.

Sau đó ngay sau đó, chợt nghe tò bên trong truyền tới thanh âm của người chăm chỉ luyện công đánh vào bao cát: “Rầm rầm rầm rầm rầm rầm phanh,

.

.

.

http://truy

encuatui.

net/

Ngay sau đó chính là Miêu Nị Nị sống không bằng chết kêu lên thảm thiết cầu xin tha thứ: “Cứu mạng a.

.

. Tha mạng a.

.

. Ta cũng không dám nữa.

.

. Ta cũng không dám nữa, đánh chết ta cũng không làm, cứu mạng a.

.

.

Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng " rầm rầm rầm phanh.

.

. Tiếp tục vang lên. Sở Dương kinh hoàng! Trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà ra.

.

Má ơi.

.

. Như vậy.

.

. Ồ, cảm tạ thương thiên, đây không phải là lão bà của ta.

.

.

Sở Ngự tòa nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ đến Tử Tà Tình.

Không nhịn được sợ run cả người.

.

. Khóc không ra nước mắt. Ca ca ta phải nhanh một chút tăng thực lực lên.

.

. Bằng không so sánh với Miêu Nị Nị ta cũng không mạnh hơn bao nhiêu? Dường như so với hắn còn muốn thảm hơn!

Một hồi lâu sau. “Ngươi còn chạy sao? Ta xem ngươi có thể chạy đi nơi đâu?”

" Ta không dám, thật không dám, ngươi buông tha ta đi.

.

“Hừ! Bỏ qua ngươi? Hãy để cho ta đánh chết ngươi đã, chờ ngươi chết rồi ta sẽ bỏ qua ngươi!

Rầm rầm rầm.

.

.

" Ô ô.

.

. Ta hối hận.

.

.

/

“Ngươi hối hận cái gì?”

" Ta tại sao phải tin tiểu tử kia nói chuyện ma quỷ, ta nên chạy ô ô ô.

.

.

" Cái gì?! Ngươi là do nghe lời của người khác nên mới bị lừa về hả? Làm sao ngươi lại nghe người nọ như vậy, các ngươi không phải là có âm mưu chứ, nói rõ ràng cho ta

Rầm rầm rầm.

.

.

Sau nửa ngày sau, Miêu Tiểu Lại mang theo Miêu Nị Nị như một bãi bùn nhão vậy đi tới, vừa liếc thấy Sở Dương thì tức thời trừng mắt nói: “Ngươi đây làm gì vậy?”

Sở Dương run rẩy nói: “Không.

.

. Không

Ngay sau đó đột nhiên cảm giác được không đúng, hắn trừng mắt nói: “Ta nói, đây là nhà của ta, ngươi hỏi ta làm gì vậý Ty

Lúc này, Miêu Nị Nị yếu ớt rên rỉ lên tiếng nói: “Huynh đệ.

.

. Cứu mạng a. Lời còn chưa dứt, Sở Dương đã rất không nghĩa khí xoay người nhanh chân bỏ chạy, cực tốc biến mất.

Con mẹ nó!

Sau lưng truyền đến bịch một tiếng, sau đó một thanh âm nói: “Ngươi không ngờ còn dám kêu lên cứu mạng! Đến đây, ngươi lại gọi đi! Ngươi lại gọi đi, ngươi gọi đi, ngươi gọi phá yết hầu cũng sẽ không có người nào tới cứu ngươi.

.

Miêu Nị triệt để không có động tĩnh, thất vọng, vô vọng, tuyệt vọng, tóm lại không có nhìn qua.

.

.

Thiết Bổ Thiện ra ngoài, đứng cạnh Sở Dương kinh hồn chưa định khóe miệng mỉm cười khổng thèm để ý.

Sở Dương có chút bận tâm nói: “Ta nói Bổ Thiên, sẽ không có tai nạn chết người chứ?”

Thiết Bổ Thiên thở dài nói: “Ngươi a, thiệt là.

.

. Tuyệt không minh bạch nữ nhân!

Sở Dương trố mắt mà chống đỡ, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào. Bên kia Ô Thiến Thiến che miệng cười, nhìn Sở Dương ánh mắt tràn đầy giễu cợt.

Sở Dương thẹn quá hoá giận, hung dữ nói: “Ta hiểu được hay không hiểu được thì có quan hệ gì, ta cái gì cũng không biết, chỉ biết là có thể đem các ngươi ôm lên giường?!

Hai nàng lập tức mặt đỏ tía tai, 2 đôi bàn tay trắng như phấn đập vào mặt hắn.

Sở Dương trái thiểm hữu trốn, liên tiếp phản kích, nhằm vào trên người hai nàng, hễ nhìn thấy cơ hội là liền sờ một cái, đại chiếm tiện nghi, hắn bây giờ thực lực hơn xa hai nàng, lại đã đem Thánh Vị thực lực toàn bộ nắm giữ nên giờ phút này “khi dê” hai nàng tự nhiên là như cá gặp nước.

Rất dễ dàng.

Nếu tỉnh huống này bị Đông Hoàng hoặc là nguyên chủ nhân của Thiên Địa Tạo Hóa Đan thấy được thì không biết có thể nôn ra máu ba thước hay không, ta đây đã tạo ra nghiệt chủng gì a, ta liều mạng, ta phí rất nhiều công phu luyện ra linh dược, lại cứu được một tên hèn hạ vô sỉ hạ lưu như vậy sao?!

Một hồi lâu sau, sau khi “khi dễ” rốt cuộc cáo chung. Hai nàng sắc mặt hồng lên, chủ động treo trên iên chiến bài. Đối mặt với người lưu manh khó lòng phòng bị này, tiếp tục đánh nữa mà nói, chỉ sợ giữa ban ngày sẽ bị hắn chơi.

.

.

Đỏ mặt, Thiết Bổ Thiên mau đổi chủ đề, nói: “Sở Dương, có chuyên này ta thủy chung có chút không hiểu

“Chuyên gì?” Sở Dương hỏi.

“Lúc trước Vân Trung Thiên từng nói qua một chuyên, ngươi đã nói với ta, ta đến bây giờ vẫn như ký ức mới mẻ Thiết Bổ Thiên nói:” Lúc ấy Vân Trung Thiên nói: Chuyên giang hồ, tiểu bối ở giữa hồ đồ, đại nhân không được can thiệp; Trừ phi liên quan đến tính mệnh, nếu không không được ra tay, một khi ra tay tạo thành thương vong, chính là giang hồ cấm kỵ

Sở Dương nói: “Xác thực là hắn đã từng nói qua những lời này, làm sao vậy

Thiết Bổ Thiên tinh thần chấn động, nói: “Hơn nữa, Vân Trung Thiên còn từng nói qua, giang hồ môn phái cạnh tranh nhau, sử dụng tiểu bối là chính, sinh tử thắng bại, tất cả theo thiên mệnh! Nếu có tiền bối ra tay tạo ra cái chết, như vậy người này hoặc môn phái này chắc chắn sẽ bị thiên hạ chung giết! Có hay không chuyện sinh tử thắng bại tất cả do thiên mệnh đó?”