Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

“Nga? Ngươi có ý tứ gì!

” Lệ Hùng Đồ không giải thích được nhìn hắn hỏi.

“Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này, vô luận là ngươi hay là ta đều vẫn là người ngoại lai, nơi này cũng không phải là Cửu Trọng Thiên đại lục! Tu vi của chúng ta ở Cửu Trọng Thiên đại lục xưng vương xưng bá thừa sức nhưng ở cái địa phương này, căn bản không là cái gì cả!

Sở Dương nhẹ nói: “Cho nên ở chỗ này, ta không phải là cái gì Cửu Kiếp Kiếm chủ, thậm chí cũng không còn là cái gì cao thủ nhất lưu nữa. Trên thế giới này cao thủ thật sự quá nhiêu...

. Chúng ta nhất định phải nhận rõ ràng vị trí của mình.

“Nếu không, tất sẽ thiệt thòi lớn!

” Sở Dương nhẹ giọng nhưng là trầm trọng nói.

Lệ Hùng Đồ trầm mặc xuống, nói: “Đa tạ! Xin thụ giáo!

” Lệ Hùng Đồ nói những lời này là thật lòng chân ý.

Bởi vì hắn rõ ràng, mình mới vừa rồi một câu nói đã lộ ra tâm thái có chút cuồng vọng. Câu hỏi kia: 'Rốt cuộc là ai lại có thể làm cho ngươi chật vật như vậy?, chợt nghe tựa hồ không có gì lớn nhưng trên thực tế cũng đã đem Sở Dương coi như cao thủ đứng đầu.

Mà Sở Dương nếu như đã là cao thủ đứng đầu thì Lệ Hùng Đồ hắn đem mình đặt ở vị trí nào?

Thậm chí, cái gọi là “Cao thủ đứng đầu” này chỉ sợ là còn muốn lấy trình độ của Sở Dương khi ở Cửu Trọng Thiên đại lục để cân nhắc!

Nếu Lệ Hùng Đồ vẫn duy trì loại tâm thái này thì đúng như lời Sở Dương là sẽ thiệt thòi lớn.

Thậm chí thiệt thòi lớn cũng là nói nhẹ đi rồi, chỉ sợ sẽ phải chết!

“Ta lần này đối mặt với một địch nhân nhưng ngươi tốt nhất là không nên chộn rộn, thậm chí còn không cần phải biết.

” Sở Dương cười cười nói: “Chờ ta khá hơn một chút, ta sẽ lập tức đi ngay. Lệ huynh, lần này ngươi viện thủ, ta đã cảm kích vô tận rồi!

Lệ Hùng Đồ xụ mặt xuống nói: “Sở Dương, ngươi xem thường ta sao?”

Sở Dương cười khổ, nghiêm mặt nói: “Lệ huynh, ta biết ngươi đầu có ngắn ngủi, ta đâu từng có xem thường ngươi? Nhưng lần này địch nhân thật sự là quá lớn, hơn nữa thế lực đối phương cũng thật sự là quá khổng lồ.

.

.

, ngươi tùy tiện trộn vào, ngược lại sẽ làm cho ta có điều cố kỵ.

Sở Dương nói rất thẳng thắn, thậm chí chính là trực tiếp nói cho Lệ Hùng Đồ biết, ngươi xen vào, đối với ta chẳng những không có trợ giúp, ngược lại là gánh nặng, ngươi không thêm phiền phức chính là hỗ trợ ta rồi.

Mọi người chưa từng kết giao nhưng Sở Dương rất rõ ràng tính tình Lệ Hùng Đồ. Nếu mình không dứt khoát làm hắn bỏ đi ý nghĩ của hắn, Lệ Hùng Đồ tuyệt đối sẽ không dừng tay, tuyệt đối sẽ tham dự vào. Đó mới thật là hại hắn!

Nhưng Lệ Hùng Đồ lại sầu lo nhíu mày, trầm giọng nói: “Sở Dương, ngươi lần này không phải là trêu chọc vào mấy siêu cấp môn phái đứng hàng đầu Cửu Trọng Thiên Khuyết chứ?”

Sở Dương nở nụ cười khổ nói: “Nếu chỉ là siêu cấp môn phái.

.

.

, ta còn có thể thả lỏng một ít, ít nhất còn có thể chu toàn thực lực, nhưng lần này ta trêu chọc đến một địch nhân, so sánh với các siêu cấp môn phái kia còn muốn kinh khủng gấp mười lần gấp trăm lần! Thậm chí cái này vẫn còn là sự ước đoán bảo thủ nhất!

Lệ Hùng Đồ nghe vậy cũng hút một hơi lãnh khí, Mộng Hoan Hoan vội bưng kín miệng mình, khuôn mặt hãi dị.

Một lúc lâu sau, Lệ Hùng Đồ cẩn thận từng li từng tí nói: “Chẳng lẽ nói, ngươi.

.

.

“Ta lần này chọc tới cả Mặc Vân Thiên, nhất là người đứng đầu Mặc Vân Thiên, là Mặc Vân Thiên Đế!

” Sở Dương nói.

Lệ Hùng Đồ hai ngón tay xoa mi tâm, liên tục cười khổ nói: “Ta nói Sở Dương.

.

. Cho dù ngươi to gan lớn mật như thế nào nhưng ngươi lần này cũng thật sự là quá mức rồi? Đen tột cùng là ngươi đã làm gì chuyện, làm cho cả Mặc Vân Thiên đuổi giết ngươi?”

Sở Dương nói: “Thật ra thì ta cũng không có làm gì, chỉ là đem nhi tử Mặc Vân Thiên Thiên đế làm thịt, như thế mà thôi.

.

.

Lệ Hùng Đồ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất. Thật vất vả mới ổn định được thân hình mà im lặng.

“Không thể không thừa nhận, địch nhân này lão Lệ ta hiện tại cũng không dám làm gì” Lệ Hùng Đồ vẻ mặt quấn quýt nói.

Sở Dương suýt nữa cười lớn lên nói: “Ai nói không phải là như vậy chứ, ta đây tự nhận là cũng vậy.

.

.

, mụ nội nó chứ.

.

Tuy nhiên đợi đến khi nghe xong Sở Dương nói rõ tiền căn hậu quả, Lệ Hùng Đồ một quyền đập ở bắp đùi mình, giận dữ nói: “Hảo giết! Giết tốt! Tên vô liêm sỉ như vậy, làm thịt là đúng! Con mẹ nó, Mặc Vân Thiên Thiên đế Nguyên Thiên Hạn kia thật sự là không hiểu chuyện! Sở huynh làm vậy rõ ràng là thay hắn dọn dẹp môn hộ, hắn phải cảm kích ngươi mới đúng, sao lại phái binh đuổi giết ngươi, quả thực là ân tương cừu báo! Không hề có đạo lý!

Sở Dương trợn mắt hốc mồm, mắt mũi trợn tròn nhìn chằm chằm Lệ Hùng Đồ, thật sự là bị con hàng này làm cho sợ ngây người!

Đây rốt cuộc là người gì?

Dường như ta mới vừa nói rất rõ ràng, là ta nói, là ta đã giết con nhà người ta, sao người ta còn có thể cảm kích ta.

Cho dù ta biết ngươi nói vậy là ủng hộ ta, nhưng đạo lý này cũng không thông, mối thù giết con chính là bất cộng đái thiên, nếu thật sự bảo cảm tạ ta trợ giúp hắn thanh lý môn hộ, ta dám tin tưởng sao? Nhất định là không rồi, cho dù hắn thật sự không tìm ta gây phiền toái, ta cũng lo lắng đề phòng cả đời, tư vị đó đoán chừng so với việc hắn hiện tại trực tiếp tìm ta gây phiền toái còn muốn kinh khủng hơn!

Lo lắng đề phòng cả đời, thử nghĩ xem sợ hãi như thế nào đây!

Nga, đến tột cùng là ta điên rồi hay là Lệ Hùng Đồ điên rồi, lời này sao hắn có thể nói ra được đây?

Đang khi nói chuyện, Sở Dương cảm giác được toàn thân tê dại ngứa ngáy vô cùng, đây là hiện tượng tốt, cảm giác này xuất hiện có nghĩa là vết thương đã sắp khép lại.

Sau khi tỉnh lại, Sở Dương cũng không có phục dụng Cửu Trọng Đan để khôi phục thân thể, bởi vì mỗi lần vượt qua Thiên Phạt, chỉ cần người con sống sẽ có Thương Thiên phúc lợi. Mà chính là thời khắc lấy thiên địa lực lượng quán thâu bản thân, dịch cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt.

Nếu tùy tiện sử dụng Cửu Trọng Đan, chính là lãng phí, hiện tại bất kỳ một chút xíu lãng phí nào cũng là đáng xấu hổ, hậu quả nghiêm trọng!

Lệ Hùng Đồ đôi mắt trợn tròn nhìn thấy trước ngực Sở Dương nhiều vết thương kinh khủng đang nhanh chóng khép lại, sau đó vết thương đóng vảy, sau đó vết sẹo biến mất, da thịt khôi phục lại vẻ giống như không có bị thương, bóng loáng như ngọc.

Cùng lúc đó, trong cơ thể Sở Dương linh khí cũng đã bị dẫn động, từng bước đẩy mạnh, sau đó đem tất cả kinh mạch gãy lìa một lân nữa tiếp nổi lại, sau đó linh khí như núi thở biển gầm ở trong kinh mạch cực nhanh tràn vào.

Sau mỗi vòng tuần hoàn, Sở Dương cũng có thể cảm giác được thương thế của mình dần dần khôi phục, mà tu vi của mình cũng tùy theo gia tăng một bước.

Tâm niệm vừa động, Sở Dương triển khai nội thị, rõ ràng phát hiện ra hôm nay kinh mạch của mình như là trường Giang sông lớn, ở trong kinh mạch chân khí chảy xuôi cũng không giống như là vụ khí lúc đâu nữa mà là có thêm rất nhiều màu vàng nhạt, gào thét đến, gào thét mà đi, giống như là sóng biển trên biển không ngừng không nghỉ, tuần hoàn đền đáp lại, liên tục không dứt.

Còn có 9 cái đan điền cũng rõ ràng lớn hơn ra.

Ngoài ra trong mỗi đan điền Hồng Mông tơ tằm hiện tại đã có một đoàn lớn. Vốn là Sở Dương còn có thể đếm và tính toán được rõ ràng số lượng nhưng hiện tại trực tiếp là đếm cũng đếm không hết, thật là đáng vui mừng.

Cửu Kiếp Không Gian mặc dù vẫn không có động tĩnh gì nhưng nồng nặc tinh thuần linh khí vẫn không nghỉ ngơi không dừng lại cường thế quán thâu vào thân thể Sở Dương nhưng giờ phút này trong đan điền đã lộ ra vẻ rất là thoáng đãng: Cho dù có đại lượng linh khí điên cuồng rót vào cũng tựa hồ là cũng không thể có gì ảnh hưởng lớn, không còn có cảm giác phòng lên muốn nứt hay cảm giác tràn đầy nguy cấp nữa.

Mặc dù chẳng qua là sơ cấp! Nhưng thủy chung là đã đi vào Thiên Nhân cấp, coi như là chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu ở Cửu Trọng Thiên Khuyết!

Sở Dương nhẹ nhẹ thở phào nhẹ nhõm, cánh cửa Thiên Nhân cấp này mình rốt cục đã vượt qua rồi.

Ở trên con đường tu hành đã đi tới được một bước dài.

“Sở Dương, ngươi tu vi hiện tại rốt cuộc đến một bước kia chưa? Là Địa cấp hay là cao hơn một chút? Cũng có thể đã đến Thiên cấp rồi hả?” Lệ Hùng Đồ vừa nướng thịt vừa hỏi Sở Dương.

Sở Dương trên người đã đổi lại một thân áo đen, ngồi ở cạnh Lệ Hùng Đồ nhìn hắn nướng thịt. Mộng Hoan Hoan thì đi thái rau dại.

“Hoàn hảo! So sánh với Thiên cấp còn cao hơn!

” Sở Dương hồi đáp.

“So sánh với Thiên cấp còn cao hơn? Chẳng lễ ngươi đã có Thánh vị tu vi? Điều này sao có thể, ngươi mới lên đây được mấy ngày thôi a!

” Lệ Hùng Đồ thật lòng không dám tin Sở Dương hỏi lại

“Không phải là, không phải là, không phải là Thánh vị!

“Nga, ta biết rồi, ngươi bây giờ là Thiên cấp trung giai sao? Cũng là cao cấp rồi!

“Ha hả, ta tu vi hiện tại so sánh với Thiên cấp chỉ nhiều một chữ mà thôi!

“Rốt cuộc là tu vi gì, ngươi cho một câu thống khoái được không?”

“Được, hảo hảo, ta hiện tại mới vừa đến Thiên Nhân cấp, so sánh với Thiên cấp thì nhiều hơn một chữ mà thôi.

.

.

” Sở Dương thờ ơ nói: “Mau nướng nhanh đi, ta sắp chết đói rồi.

.

.

Ba!

Nửa con thỏ từ tay Lệ Hùng Đồ rơi xuống, ba một tiếng rơi vào đống lửa.

“Ta nói, thịt thỏ thật ngon, tại sao có thể lãng phí như vậy đây.

.

.

” Sở Dương vội vàng đưa tay vào nhặt ra mà đau lòng nói.

Nhưng không nghe thấy Lệ Hùng Đồ đáp lại, Sở Dương vừa quay đầu thì thấy Lệ Hùng Đồ nhìn chằm chằm vào mình, giống như gặp quỷ nói: “Thiên Nhân cấp?!

“Khụ khụ.

.

.

” Sở Dương ho khan không nói gì.

“Ngươi ngươi ngươi.

.

. Ngươi vẫn còn là người sao?” Lệ Hùng Đồ bi phẫn muốn chết nói: “Ta đây đau khổ tu luyện, hơn nữa còn có lớn lao cơ duyên, đến hiện tại cũng bất quá là Thiên cấp, mà ngươi lại đã lướt qua Thiên cấp và Thánh cấp, đạt tới Thiên Nhân cấp rồi? Như vậy là hơi cao một chút, chỉ là cách nói hơn một chữ thôi sao?”

“Khụ khụ.

.

. Ta thật ra thì cũng không có gì, chính là cơ duyên tương đối khá hơn một chút xíu mà thôi.

.

.

” Sở Dương im lặng không có còn dám nói thêm cái gì.

Nếu sớm biết Lệ Hùng Đồ sẽ bị mình đả kích lớn như vậy thì mình còn không bằng giấu giếm đi.

.

.

,

Lệ Hùng Đồ kinh hãi một hồi lâu, nhưng ngay sau đó lại phục hồi tinh thần lại, ha ha cười cười, nói: “Thật tốt! Ta lại có một cái mục tiêu mới!

Hắn dũng cảm cười cười nói: “Ta vẫn đang đuổi theo các ngươi.

.

.

, đuổi theo ngươi, đuổi theo Mạc Thiên Cơ, Cổ Độc Hành, Đồng Vô Thương.

.

.

, nhưng thủy chung không có đuổi kịp. Không đuổi theo cũng tốt, nếu không đuổi theo chỉ sợ ta sẽ lười biếng.

.

.

, các ngươi ở phía trước chạy đi! Ta không ngừng đuổi theo, đó cũng là một loại niềm vui thú!

Trong thanh âm vẫn đầy hào khí can vân, hoàn toàn không có nửa điểm mất mát!