Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Sở Dương nói: “Ngay cả còn có những con đường khác thì hiệu quả cũng quá chậm, trong vòng nửa năm chỉ sợ là không được cho nên ta liền dứt khoát đánh bạc một phen. Chuyện mặc dù không theo ý ta thì đối với ta có cái gì tổn thất đâu?”

“Nhưng nếu là ta đã đoán đúng, mượn được một cổ lực lượng như vậy, ta sẽ chính là ân nhân của thành chủ. Ân nhân muốn mua đồ, hắn là chủ quản có thể tạo điều kiện cho ta mà? Nói như vậy, ta có thể bớt phải đi đường quanh co mà?” Sở Dương cười nói: “Huống chi tử ba người tối nay đã làm cho ta đối với suy đoán của mình càng thêm nắm chắc một chút”.

“Không rõ, ba người này cùng với suy đoán của ngươi có quan hệ gì sao?!

” Miêu Nị Nị lắc đầu hỏi.

“Ba người này là ai ngươi có thể nhìn ra được không?” Sở Dương hỏi.

“Nhìn chưa ra bất quá ta có thể xác định được, ngoài kẻ bệnh hoạn kia còn lại đều là Võ giả”. Miêu Nị Nị nói.

Sở Dương đối với sự thông minh của con hàng này trực tiếp im lặng nói: “Trong ba người này, bệnh nhân kia nghèo rớt mông tơi hoàn toàn nghe người ta định đoạt, hẳn chỉ là một vật thí nghiệm. Hai người kia nhất là người hiệu lệnh là một thương nhân hoặc giả là người của tài phiệt thế gia”.

“Tại sao thấy được là thương nhân? Nói không chừng là sát thủ đó?” Miêu Nị Nị không phục nói.

“Cho nên nói ngươi đần! Thứ nhất, bởi vì hai Tử Hà Tệ kia, hắn là dùng ngón tay cái lựa đi ra”. Sở Dương thản nhiên nói: “Động tác” Chọn “Tử Hà Tệ này và cách khiến nó rơi lên trên bàn xoay mấy vòng tin tưởng là chỉ có người hay cầm lẩy tiền đùa giỡn mới có thể làm được, Võ Giả thì ai sẽ làm động tác cổ quái này? Với họ bất quá đó chỉ là một đồng tiền mà thôi”.

“Thứ hai, trên thân người kia cũng có một loại uy nghiêm hoặc là khí tức của cấp trên nhưng loại hơi thở này cũng không phải của người quyền cao chức trọng mà thuộc về một loại có tiền hơn nữa mang theo một loại cảm giác về sự ưu việt, nhất là đồ gì ở đây hắn cũng không để vào trong mắt, thái độ đối đãi với kim tiền càng thêm khinh bạc một chút. Mà loại người như vậy cũng chỉ có thương nhân mà thôi!

“Thật đúng vậy”. Miêu Nị Nị bừng tỉnh đại ngộ nói.

“Còn có, từ ánh mắt hai người kia mà xem thì đối với ta chỉ có sự mong đợi mà không quá nghiêm khắc, điều đó nói rõ hai người bọn họ bản thân không có tật bệnh này. Nếu bọn họ bản thân không có loại tật bệnh này nhưng lại dùng một người sa cơ thất thế nghèo rớt mông tơi đến dò xét y thuật của ta, lại càng không tiếc tiêu pha món tiền khổng lồ chỉ để chứng minh ta có bản lãnh này, tin tưởng là bọn họ có toan tính không nhỏ”.

“Ngươi phải biết rằng, bọn họ vì thử dò xét mà ném ra hai Tử Hà Tệ. Điều này nói rõ y thuật của ta được bọn họ trọng dụng mà cái thương nhân trọng dụng sẽ không ngoài mục đích kiếm tiền. Các ngươi, người nào mới có thể giúp cho bọn họ kiếm được nhiều tiền đây?”

“Nhất là ở trong Tử Hà thành này, người nào đáng giá để bọn họ đầu tư như thế?”

Sở Dương hỏi.

“Thành chủ?” Miêu Nị Nị bừng tỉnh đại ngộ nói.

“Ngươi rốt cục thông suốt rồi”. Sở Dương nói: “Nhìn quanh nơi đây, dường như cũng chỉ có thành chủ mới có quyền lực lớn như vậyThử hỏi, nếu như là bọn hắn cung cấp con đường chính xác chữa hết bệnh cho thành chủ đại nhân thì...

. Kết quả sẽ như thế nào?”

“Khẳng định là không trở ngại!

” Miêu Nị Nị nói: “Nhưng làm sao ngươi khẳng định bọn họ chính là vì cái này đến?”

“Vẫn là câu nói kia, thế sự không có gì tuyệt đối, cái này còn phải xem đã, ta cũng không dám khẳng định nhưng nếu bọn họ trong vòng vài ngày sau đưa tới người bệnh khác thì ta tương đối nắm chắc”.

Sở Dương thản nhiên nói: “Cho nên ta còn cần chờ mấy ngày, kiếm tiền mấy ngày tiền trinh đã”.

“Cho dù bọn họ vì chuyện này đến, cho dù thành chủ đại nhân thật sự có loại bệnh này nhưng trị xong công lao quy cho bọn hắn thì sao”. Miêu Nị Nị vò đầu bứt tai hồi lâu rồi nói như giội vào đầu hắn một gáo nước lạnh.

“Ta tự nhiên có biện pháp”. Sở Dương thản nhiên nói: “Thứ nhất, bọn họ cũng không dám trực tiếp nói cùng thành chủ, nói ngài có bệnh sao? Cho nên, bọn họ phải vu hồi, dùng một loại phương thức không đả thương mặt mũi đem ta giới thiệu cho thành chủ sau đó từng bước hướng dẫn.

.

. Mà loại vu hồi là cơ hội của ta”.

Sở Dương nháy mắt mấy cái nói: “Nếu người này đàng hoàng, nói không chừng ta còn cho hắn một con đường làm ăn, nếu hắn lòng dạ độc ác không để cho ta sống yên ổn thì ta đây dứt khoát sẽ có mưu kế!

Sở Dương mỉm cười nói: “Mặc dù ta cũng không biết hắn mưu kế chuyện gì nhưng hắn vì chuyện này ít nhất phải giao ra hai mươi Tử Hà Tệ trở lên, chuyện này lợi nhuận tuyệt đối ở trên một trăm Tử Hà Tệ, thậm chí là nhiều hơn. Nếu là thấp hơn một trăm thì còn có nhiều nhân tố bất định, bọn họ chưa chắc sẽ mạo hiểm”.

Sở Dương cười hắc hắc nói: “Mặc dù ít nhưng đối với người bình thường mà nói cũng không ít. Ta nếu có đủ thì thuận tay lấy ra miên cưỡng có thể mua được mấy khối đường ăn”.

“Phi! Mấy chục tỷ Thủy Vân Tệ mà chỉ mua mấy khối đường ăn? Ngươi mua đường về có thể đem một mình ngươi đè chết một trăm lần đó!

Miêu Nị Nị ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng thì đối với Sở Dương trong lúc bất chợt bội phục sát đất.

Người này đầu óc đúng là ghê ghớm. Chỉ là hai câu chuyện phiếm nơi phố phường nhưng lọt vào tai Sở Dương, lại hội hợp thành một cơ hội có thể kiếm được mấy trăm ức Thủy Vân Tệ!

Miêu Nị Nị đột nhiên cảm giác được một chuyện: Trận đánh cuộc này Sở Dương thật sự.

.

. Chưa chắc đã thua.

.

.

Tiểu tử này lại chỉ bằng một chút xíu dấu vết liền suy đoán, suy lý ra nhiều nội dung như vậy, sau đó lại chế định ra một loạt kế hoạch, kế hoạch không những có tinh khả thi cực cao mà còn chu đáo chặt chẽ có thể nói là hoàn hoàn kín kẽ, giọt nước không lọt, còn đem lòng người tính toán,

.

.

.

Mình tuy là nhất tộc chi sư nhưng bàn về đến sự cơ biến thì chỉ sợ còn không bằng 1 phần vạn của tiểu tử này!

Phi, lời này trong lòng nghĩ như thế nhưng quyết không thể để cho tiểu tử này biết bản miêu nghĩ như vậy! Hơn nữa, bản miêu chẳng qua là giáo sư học vấn, không phải là kẻ nghiên cứu âm mưu.

.

. Hừ.

Rốt cục nghĩ thông suốt hết thảy tiền căn hậu quả Miêu Nị Nị suýt nữa muốn coi người khác là thần tượng, mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng tuyệt đối không chịu thừa nhận.

.

.

Chờ một chút.

.

. Miêu Nị Nị đột nhiên cảm giác mình dường như bị cho vào tròng vậy.

“Dừng lại, ta muốn hỏi một câu, ta nghe tiểu tử ngươi nói thì cho dù ngày đó ta không đánh cuộc với ngươi thì ngươi vẫn phải làm như vậy đúng không? Cái kế hoạch này sớm đã được vạch ra hả?”

Miêu Nị Nị nói xong càng thêm buồn bực nói: “Nói cách khác, ta đây thật ra thì chỉ là 1 món thu hoạch ngoài ý muốn của ngươi hả? Không có ta kế hoạch vẫn như thế, có ta vẫn như thế, bất quá có ta thì lợi nhuận nhiều hơn một chút, tiểu từ ngươi tính thiết kế như vậy sao?”