Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Đoạn Thương Không thanh âm trầm thấp nói: “Rốt cục có một ngày ta lấy danh là Tuyệt Đao, đây chính là nói đao của ta chính là thiên hạ nhất tuyệt, tuyệt kim lăng cổ. Lão phu nhất thời đắc ý, tâm chí mê mang đắc chí nên cử động lần này đã chọc giận một người...

.

”.

Đoạn Thương Không thổn thức, một bộ nghĩ lại mà kinh.

“Người nào?” Sở Dương Ngưng Thần hỏi.

“Lưu Vĩnh Tường!

” Đoạn Thương Không cười khổ nói: “Một cái tên rất bình thường nhưng cũng cực kỳ lợi hại. Ngoại hiệu của hắn chính là Vô Cực Tuyệt Đao nên sau khi nghe được ngoại hiệu của ta thì chẳng thèm ngó tới nói:” Ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên hạ to lớn, dám xưng là Tuyệt Đao? “”

“Lão phu nghe được câu này thì hừng hực giận dữ không ngại xa xôi đến khiêu chiến. Hơn nữa một đường tuyên bố, người nào thua thì liền tự động hủy bỏ hai chữ Tuyệt Đao trong danh hiệu”.

“Nguyên lai là cuộc chiến vì danh, nghĩa khí tranh đoạt, võ giả bi ai”. Sở Dương thở dài nói.

Loại chuyện này thật sự là nhiều lắm, Cửu Trọng Thiên Khuyết như thế, Cửu Trọng Thiên cũng như thế.

Nhân sinh trên đời, lại có ai không háo danh song có lúc, vì một chữ danh mà trả giá đắt, hoặc là sinh mệnh hoặc là cả đời khốn khổ. Mà Đoạn Thương Không trước mắt hiển nhiên chính là cái sau.

Hơn nữa bị thương còn không nói người ta được cái gì bởi vì hắn chủ động tìm tới cửa, bị cái này có thể nói là tự rước lấy họa.

“Ngày đó gặp mặt, Lưu Vĩnh Tường nói: Ta vốn không muốn cùng ngươi giao chiến nhưng nhìn ở hai chữ Tuyệt Đao, ta chỉ chém ngươi một đao, ngươi nếu tiếp được thì ta liền thừa nhận địa vị của ngươi”.

“Lúc ấy lão phu rất cuồng ngạo nói:” Ta nếu như đỡ không được một đao của ngươi mà chết ở chỗ này thì cũng là kỹ không bằng người! Nhưng nếu ngươi chết ở trong tay của ta thì cũng ngàn vạn lần chớ oán giận “, ta nói những lời này xong thì có thể rõ ràng cảm giác được Lưu Vĩnh Tường đã động sát tâm”.

“Nhưng vào lúc này, thê tử Lưu Vĩnh Tường nói một câu:

“Có thể không giết người thì vẫn hơn, thủy chung vẫn là một tánh mạng”

Lưu Vĩnh Tường nói: “Tốt, ngươi đã nói như thế ta liền tha cho hắn một mạng”

Hắn nói xong những lời này, sau đó vẫn duy trì tư thái ngồi thẳng tiện tay bổ tới một đao! Một đao ra rồi lập tức thu tay lại nói: “Ngươi trở về đi thôi, đem đao khí hóa giải xong rồi hãy tới tìm ta. Nếu ngay cả đao khí của ta ngươi cũng không thể hóa giải được, như vậy, ngươi có đấu lại cũng chỉ là muốn chết mà thôi”, sau đó, vợ chông bọn họ biến mất không thấy bóng dáng”.

Lúc ấy bốn phía còn có thật nhiều người quan chiến, lão phu đứng đó một lúc lâu nhưng không cảm thấy cái gì khó chịu, đang muốn cười to nói Lưu Vĩnh Tường không có gì hay, hư danh nói chơi thì trong phút chốc đột nhiên trong cảm giác trong tạng phủ đao khí tung hoành, liên tục hộc máu tại chỗ. Thì ra là một đao kia đã đưa đao khí xâm nhập nội phủ của ta mà ta không biết, thần kỹ như vậy thật đáng kinh ngạc và đáng sợ!

Đoạn Thương Không cười khổ nói: “Ngày đó ta đã cho là đao pháp của mình đã đạt đến tung hoành vô địch chi cảnh, không ngờ ngay cả một đao nhẹ nhàng của người khác cũng ngăn cản không nổi! Hơn nữa một đao kia là quả đắng để cho ta thưởng thức cho tới tận bây giờ, hơn ba trăm năm!

“Hơn ba trăm năm thống khổ, hơn ba trăm năm sống không bằng chết, hoàn toàn do ban đầu khinh cuồng lớn lối.

.

. Ha hả.

.

.

”.

Sở Dương cũng hút một hơi lãnh khí, hỏi nói: “Ngươi khi đó, đại khái có tu vi gì?”

Đoạn Thương Không lộ ra thần sắc nhớ lại nói: “Ta khi đó.

.

. Chính là Thánh vị hạ phẩm”.

Sở Dương nhíu mày, Thánh vị hạ phẩm đã có thể nói là bất thế tuyệt đỉnh cao thủ rồi! Cho dù là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết này cũng được coi là nhất phương hào hùng rồi thế mà lại bị Vô Cực Tuyệt Đao Lưu Vĩnh Tường kia một đao cấm đoạn ba trăm năm, hành hạ ba trăm năm.

Như vậy, vị Vô Cực Tuyệt Đao Lưu Vĩnh Tường kia đến tột cùng tu vi cao đến trình độ nào đây? “Đợi một chút.

.

.

”. Sở Dương trong lúc bất chợt nhíu mày lầm bẩm nói: “Cái tên Vô Cực Tuyệt Đao Lưu Vĩnh Tường này ta làm sao mà nghe quen quen?”

Đoạn Thương Không cười khổ một tiếng, nói: “Vô Cực Tuyệt Đao Lưu Vĩnh Tường danh chấn hoàn vũ, cũng là thế gian hiếm có, hắn cũng không dựa vào bất kỳ thế lực siêu cấp đại năng nào, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết có thể nói là truyền thuyết vô số, cái tên Tuyệt Đao này của ta đúng là không thể so sánh nổi, ngươi nghe nói qua về hắn cũng không lạ”.

Dường như trong thanh âm bình thản lại có một chút chua xót. Ai, ngươi nghe nói qua về Lưu Vĩnh Tường mà chưa nghe nói về ta.

.

.

Tên khốn tiểu tử này, đây là muốn ta tức chết đây mà!

Ừ, ngài chỉ sợ là có chỗ hiểu lầm rồi, ta thật sự không phải có ý tứ này, trên thực tế ta bất quá là mới vừa vặn phi thăng lên được mấy ngày. Đối với các nhân vật nổi danh ở Cửu Trọng Thiên Khuyết biết cực ít, ngay cả là truyền kỳ truyền thuyết gì đó thì đối với ta mà nói vẫn là dị thường xa lạ, người mà mới vừa rồi lão trượng nói thật ra thì chưa chắc ta đã biết đến.

.

.

”. Sở Dương trầm tư, hỏi nói: “Dám hỏi cái tên Lưu Vĩnh Tường này.

.

. Cụ thể là mấy chữ gì?”

“Văn đao lưu, vĩnh viễn vĩnh, cát tường tường”. Đoạn Thương Không nói.

Sở Dương cau mày trầm tư rốt cục vỗ tay một cái, nói: “Nghĩ ra rồi, may là đầu óc của ta rất minh mẫn”.

“Ngươi rốt cuộc nhớ tới cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thể biết Vô Cực Tuyệt Đao!

” Đoạn Thương Không khẩn trương một trận, đối với Vô Cực Tuyệt Đao hắn thật sự có một loại sợ hãi tự đáy lòng, thậm chí còn bắt đầu sợ hãi hết thảy sự vật có liên quan.

Một đao như thần như ma kia cơ hồ đã đem sự tự tin của hắn chém nát! Sở Dương chưa có mở miệng nói chuyện mà vẻ mặt như nhớ lại.

Hắn nhớ năm đó có một ngày, sư phụ Mạnh Siêu Nhiên đối với mình và Đàm Đàm nói đến các nhân vật trong truyền thuyết của Cửu Trọng Thiên đại lục, Mạnh Siêu Nhiên có nhắc đến người này thì phải.

“Cửu Trọng Thiên trong vài ngàn năm có thể nói là truyền thuyết vô số bất quá chân chính ở tầng đỉnh cũng chỉ có mấy người mà thôi, những người này hoặc là thực lực mạnh mẽ tuyệt đối khiến thường nhân phải cúi đầu ngưỡng mộ”.

Mạnh Siêu Nhiên đầu tiên là nhắc đến nhóm Phong Nguyệt, Bố Lưu Tình, Ninh Thiên Nhai rồi lại bắt đầu đi ngược dòng về truyền kỳ truyền thuyết xa xưa.

“Thần Phong chí Tôn cùng Lưu Vân chí Tôn tự nhiên là vĩnh cửu truyền kỳ thật lâu rồi, là Bất Hủ truyền thuyết nhưng ở trước bọn họ còn có nhân vật kinh điển truyền kỳ hơn”. Khi nói tới đây, Mạnh Siêu Nhiên đã từng chần chờ một chút rồi mới nói: “Về phần nhân vật kinh điển này lại rất kỳ quái, chưa có ai chứng minh được hẳn rốt cuộc là tồn tại trước Thần Phong hay sau.

.

. Tóm lại thông tin có liên quan đến hắn đều rất mơ hồ”.

Lúc ấy Sở Dương hỏi nói: “Người kia rốt cuộc là người nào? Cho dù ghi lại mơ hồ như thế nào thì phải có tên chứ?!

Mạnh Siêu Nhiên nói: “Người này chính là Vô Cực Tuyệt Đao.

.

. Lưu Vĩnh Tường”.

Sở Dương nhớ đến chỗ này thì trước mắt xuất hiện một điểm thành kiến vi diệu bởi vì, hắn rõ ràng nhớ được sư phụ Mạnh Siêu Nhiên không nói là “Lưu Vĩnh Tường” mà là “Liêu Vĩnh Tường”, liêu là cây liễu, bay lượn bay liệng mà không phải văn đao lưu, cát tường tường.

Chẳng lẽ, hai người này là hai người khác nhau chẳng qua là tên có chút giống nhau.

Nhưng vì sao ngoại hiệu đều là Vô Cực Tuyệt Đao? Nếu chỉ đơn thuần là trùng hợp thì sự trùng hợp này có chút quá xảo hợp đi? Đến cùng liệu có phải là một người hay không đây?

Lúc ấy, Mạnh Siêu Nhiên đã từng nói: “Vị Vô Cực Tuyệt Đao này, đao không có cực hạn, người không có cực hạn, lực không có cực hạn, tiền đồ không có cực hạn nên gọi là Vô Cực. Xuất đao thiên hạ nhất tuyệt, đao pháp thiên hạ nhất tuyệt, thân đao thiên hạ nhất tuyệt, đao khí thiên hạ nhất tuyệt nên gọi là Tuyệt Đao. Tổng hợp lại được mệnh danh là Vô Cực Tuyệt Đao!

“Người này hành tung phiêu hốt vô chừng, khó có biết được, hắn lưu lại rất nhiều kinh điển huy hoàng theo năm tháng trôi qua mà mai một mất, nhưng người biết cũng tôn hắn là” Hoạt Võ Thánh “!

Đây cũng là lời Mạnh Siêu Nhiên ngày đó nhưng Sở Dương chinh chiến Cửu Trọng Thiên đại lục lại chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa nghe nói qua về sự tích của người này.

Nếu như không phải là giờ này ngày này lần nữa nghe được cái tên này thì cái tên này sẽ vĩnh viễn mai một ở trong trí nhớ Sở Dương chẳng qua là, ai có thể nghĩ đến sau khi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết lại ngoài ý muốn lần nữa nghe được cái tên này, một lần nữa kinh động lại trí nhớ đã lâu.

Sở Dương hiện tại đang suy nghĩ, nếu là cùng một người, như vậy, nếu nói “Hoạt Võ Thánh” rốt cuộc là “Thánh cấp” của Cửu Trọng Thiên đại lục hay là “Thánh vị” ở Cửu Trọng Thiên Khuyết đây?

Hoặc là.

.

. Thánh Nhân?

Cái cuối cùng thì Sở Dương cảm thấy dường như khả năng không lớn, dường như có chút quá khoa trương.

.

.

Nhưng cái ở giữa thì vẫn là có tương đối có thể, dù sao “Thánh cấp” của Cửu Trọng Thiên đại lục dường như là chưa đủ để sánh vai với cường giả như Thần Phong, Lưu Vân, hai đại cường giả của Cửu Trọng Thiên. Chênh lệch quá nhiều!

Song coi như là Thánh vị ở Cửu Trọng Thiên Khuyết thì thực lực của vị tiền bối này cũng đã đến một độ cao tương đối!

Hơn nữa, vị “Tuyệt Đao” Đoạn Thương Không này lúc cùng Lưu Vĩnh Tường giao chiến đã là Thánh vị hạ phẩm, như vậy, vị Vô Cực Tuyệt Đao này nếu có thể dễ dàng tùy ý ngồi bổ ra một đao vây khốn Đoạn Thương Không ba trăm năm, thậm chí còn có nhiều khả năng đến chết mới thôi thì phần thực lực này tối thiểu cũng là Thánh vị thượng phẩm rồi.

Hay hoặc là cũng đã là tầng đỉnh. Mà phần tu vi này là ba trăm năm trước, ba trăm năm sau không chừng đã đột phá Thánh vị cực hạn đạt đến Thiên Nhân cấp rồi cũng chưa biết chừng!

“Thì ra là ta còn có một vị đồng hương lợi hại như vậy, thật là ngoài ý muốn.

.

.

”. Sở Dương lầm bẩm tự nói: “Càng làm cho ta ngoài ý muốn là vị đồng hương này không sai biệt lắm là mang theo lão bà.

.

.

”.

“Ngươi đồng hương? Gươi là nói Vô Cực Tuyệt Đao là ngươi đồng hương, hắn và ngươi xuất phát từ cùng một chỗ?” Đoạn Thương Không mặt đen xì hỏi lại.

Ừ, hẳn là có thể đúng như vậy.

.

. Bất quá hiện tại không thể xác định được”. Sở Dương gật đầu nói: “Chúng ta trước tiên xem thương thế của lão một chút đã, hôm nay cũng không nên nói nhiều đến Vô Cực Tuyệt Đao kia?!

“Như thế nào, còn có thể trị được sao?” Đoạn Thương Không nhất thời tinh thần chấn động, lực chú ý bị hút trở lại, trong giọng nói không che dấu được sự mong đợi.

Lão đầu ít nhiều gì cũng có chút ý bất hảo. Ước nguyện ban đầu của lão vốn là muốn bồi thường cho hắn chút ít sau đó giữ vững tư thế thế ngoại cao nhân vô thanh vô tức biến mất, xây dựng nên hình tượng xong việc phất áo bỏ đi đầy sảng khoái xong chuyện cho tới bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Bởi vì chính mình ngoài ý muốn phát hiện ra tiểu tử này lại rất nhiều bản lãnh thật sự. Từng muốn ngừng mà không được, cuối cùng biến thành vốn là tính toán giúp người ta nhưng bây giờ thành có việc cầu người.

Cái này dường như cũng ước nguyện ban đầu của mình khác nhau quá xa rồi, triệt để là hai việc khác nhau.

.

.

“Trị.

.

. Cũng có thể trị.

.

.

”. Sở Dương nói một câu tức thì làm cho Đoạn Thương Không vui mừng quá đỗi.

Không thể không vui mừng quá đỗi, phải biết rằng Đoạn Thương Không chính là Thánh vị tầng thứ cường giả, từ chỗ có vô số thủ đoạn thành ba trăm năm qua sống đau khổ với đao khí, trị liệu khó khăn thế nào có thể nghĩ. Thậm chí còn muốn xin Sở Dương ngựa chết làm ngựa sống, chẳng qua là đột nhiên nghe thấy hai chữ “Có thể trị” thì không khỏi vui mừng quá đỗi, cho dù nói là mừng như điên cũng không quá đáng!

Kế tiếp, Sở Dương lời nói xoay chuyển, nói: “Bất quá đây, ta phải nói rõ, thứ nhất, đợt trị liệu này có thể kéo dài, dù sao cũng là vết thương cũ, không phải là trong thời gian ngắn có thể chữa được.

.

.

”.

Đoạn Thương Không vội vàng chen lời nói: “Thời gian không là vấn đề, chỉ cần có thể trị được là tốt rồi.

.

.

”.

Sở Dương nói: “Thứ hai đây, bởi vì muốn từng bước hóa giải đạo dị đao khí kia cho nên cần có một chút dược vật tương ứng, dược vật tương ứng này.

.

.

”.

“Toàn bộ để ta gom góp!

” Đoạn Thương Không lần nữa cắt dứt lời Sở Dương nói. Đạo đao khí chết tiệt này đã hành hạ hẳn chừng ba trăm năm, thế gian da y hắn hỏi qua rất nhiều nhưng đều thúc thủ vô sách. Hôm nay nghe được có thể trị, Đoạn Thương Không tự nhiên là không tiếc bất cứ giá nào, táng gia bại sản cũng phải trị cho tốt.

Sở Dương trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Còn có một chút nữa, quá trình trị liệu có tồn tại sự nguy hiểm nhất định. Nếu nói hoàn toàn chữa khỏi thì ta nhiều lắm chỉ có bảy thành nắm chắc. Hơn nữa, coi như là dược liệu có đủ thì cũng cần ít nhất ba tháng trị liệu, không thể nào ngắn hơn”.

“Một ít nguy hiểm thì sợ cái gì?” Đoạn Thương chưa có chút vội vàng nói: “Không cần ngươi có ít nhất bảy thành nắm chắc, cho dù chỉ là một thành nắm chắc ta cũng chơi! Đợt trị liệu chỉ cần ba tháng sao? Thật sự là quá ngắn.

.

. Ta còn tưởng rằng ba năm hay là lâu hơn, cầu trời khấn Phật.

”.

Giờ phút này Đoạn Thương Không kích động đến nỗi lời nói có chút không mạch lạc. Sở Dương nhẹ cười cười, hắn vô cùng có thể hiểu được Đoạn Thương Không giờ khắc này tâm tình thế nào.

Nói thật, bất kể là người trầm ổn cỡ nào nhưng bị hành hạ sống không bằng chết hơn ba trăm năm sau lúc đối mặt với cơ hội thoát khốn đột nhiên xuất hiện thì cũng sẽ có chút ít kích động tinh thần.

Cho nên Sở Dương vốn luôn luôn nhỏ mọn lần này lại rất đại độ không thèm so do với câu cuối cùng của Đoạn lão gia tử kia, rõ ràng là muốn cầu ta trị liệu, cầu trời làm cái gì?! Hắn thật sự thương tiếc ngươi thì sao không để cho ngươi sớm tốt lên!

“Cụ thể cần dược tài gì? Cần thiên tài địa bảo gì?” Đoạn Thương Không hiển nhiên đã có chút ít khẩn cấp hỏi.