Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Bất quá lịch duyệt vẫn còn quá nông cạn, cũng chưa bị từ trên không trung té rơi xuống nên vẫn còn ngông cuồng lắm?

“Đã chuẩn bị xong rồi hả? Đã chuẩn thua ta hả? Các ngươi khẩn cấp quá sao? Ha ha ha”. Sở Dương cuồng tiếu một tiếng rồi mang theo Hổ ca nghênh ngang đi vào. Một bộ sắp sửa đại sát tứ phương, so với mấy ngày trước đây hoàn toàn không có gì khác biệt.

Được quản sự hướng dẫn, Sở Dương đi đến một chỗ thì ngoài ý muốn phát hiện ra, chỗ Đấu Thú Tràng tương đối bí mật này mặc dù kích thước rất lớn nhưng vân tinh xảo cực kỳ!

Nơi này là chỗ đặc biệt chuẩn bị cho các đại gia cao cấp đánh bạc. Bên trong là từng hàng ghế độc lập san sát, cao cao tại thượng, phía dưới là một cái lôi đài, bổn phía được các tấm lưới màu bạc bao phủ; Cách mỗi mười bước có một người đứng ở nơi đó.

Lưới màu bạc này chính là Thiên la võng mà chỉ Cửu Trọng Thiên Khuyết mới có, coi như là Thiên cấp hạ phẩm Linh thú cũng đừng mơ tưởng xé rách được nó. Về muốn phần lao ra gì đó lại càng không có khả năng. Chớ nói chỉ là cách mỗi mười bước còn có một vị cao thủ ít nhất là Nhân cấp tầng thứ đứng đó mắt nhìn chằm chằm vào để phòng ngừa vạn nhất.

Cho dù vạn nhất thật sự có cái gì ngoài ý muốn mà những cao thủ này đồng loạt ra tay thì cũng sẽ không để cho Linh thú tạo thành chuyện xấu gì!

Cho dù là Sở Dương cũng phải thừa nhận đây quả thật là gần như thiên y vô phùng rồi. Ở mỗi cái ghế đều có một loạt lan can, trên lan can còn gắn từng đôi mắt ưng bằng đồng. Thiết trí kiểu này tự nhiên để quý khách nhân có thể dễ dàng nhìn thấy nhiều góc độ và rõ ràng mọi thứ trong Đấu Thú Tràng.

Hắn thấy từng hàng Bạch y thiếu nữ thân thể thướt tha mềm mại, thướt tha xuyên qua các hàng ghế để dâng tặng nước trà và điểm tâm cho khách nhân.

Nơi này trước khi Linh thú bắt đầu đánh bạ thì tràn đầy hơi son phấn cùng ôn nhu.

“Chỗ này bố trí được đó, đại khí, cao cấp! Rất thích hợp với thân phận của bổn đại gia”. Sở Dương mới vừa than thở một câu liền thấy tất cả mọi người trong rạp đều đưa ánh mắt tập trung đến mình.

Dĩ nhiên, phần lớn ánh mắt cũng đánh giá Hổ ca sau đó, ai nấy đều không hẹn mà cùng gật đầu, không khí trong sân thoáng cái nóng lên. Hoặc là dùng từ nóng lên để hình dung có chút không đúng mà quả thực chính là hỏa bạo!

“Chân Hữu Tài! Ngươi đánh cuộc với ta trận này không!

“Chân Hữu Tài, trận này ta tới vui đùa một chút nhé!

“Chân Hữu Tài, ta tới cùng ngươi đánh cuộc nào, nhất quyết thắng thua một trận nhé!

“Chân Hữu Tài, ngươi thật là tài tình”.

“Ha ha ha”.

Kim Ngũ công tử Kim Thánh Hâm từ trong rạp đi ra nhìn Sở Dương, cười híp mắt nói: “Chân huynh quả nhiên là người thủ tín! Tới đúng giờ lắm!

Mắt thấy có người muốn đoạt trước một bước hái quả đào, Kim Ngũ công tử làm sao có thể không đứng ra bảo vệ chủ quyền của mình chứ.

Hắn nói ra một câu kia biểu lộ ý tứ: Chân Hữu Tài này đã theo ta đánh cuộc! Các ngươi những người khác xếp hàng phía sau đi, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là, đánh cuộc xong hắn vẫn còn tiền ứng phó với các ngươi...

.

Sở Dương mỉm cười vuốt cằm nói: “Kim công tử ước hẹn, chân Hữu Tài đương nhiên là phải tới, hơn nữa Kim công tử có tiền, tối nay chân mỗ đại sát tứ phương, tiền vô như nước”.

“Ha ha ha”. Mọi người cùng nhau cười to.

Ở nơi này chỉ cho Linh thú đánh bạc, có đàm luận cũng vĩnh viễn ở việc Linh thú thắng bại cùng ai thắng ai thua mà thôi. Những ân ân oán oán bên ngoài ở chỗ này hoàn toàn dừng lại.

Nhưng mọi người lần này trong tiếng cười khắc sâu hàm nghĩa, đó là cười Kim Ngũ công tử và cười vị chân Hữu Tài này không biết tự lượng sức mình.

.

.

“Vị Nhị Hắc Tử kia đâu?” Sở Dương quay đầu hỏi nói: “Gọi hắn tới đây! Ban đầu hắn giới thiệu ta đi mua Linh thú, nay ta đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu thắng tiền, hắn sao còn chưa tới? Ta sau khi thắng tiền sẽ thưởng cho hắn đấy”.

Bên cạnh quản sự vẻ mặt cười khổ, thấp giọng nói: “Chân đại gia.

.

. Nhị Hắc Tử mấy ngày qua đau bụng”.

Sở Dương ngơ ngẩn. Lúc này Sở Diêm vương là thật tâm muốn thưởng cho Nhị Hắc Tử kia chứ không phải là chỉ nói ngoài miệng một chút.

Nhị Hắc Tử chắc chắn là sẽ không đúng dịp đau bụng chứ, nếu thật sự có tiền thì đau bụng là cái gì chứ?! Nói vậy là bởi vì mình lại chọn một đầu Linh thú bỏ đi như vậy tới đấu, một phen cạnh tranh xuống, không chừng phải thua táng gia bại sản, nơi nào còn mong nhận tiền thưởng chứ?

Vạn nhất hắn thua tức giận đổ trên người mình rồi tiện tay ra một chưởng.

.

. Đó chẳng phải là mất cái mạng nhỏ sao? Bị chết rất oan uổng cho nên Nhị Hắc Tử bo bo giữ mình, có chết cũng không chịu tới.

.

.

Người chung quanh thể mới biết vị chân Hữu Tài này bởi vì được tiểu nhị giới thiệu đi chợ giao dịch thì không khỏi lại phá lên cười.

Bởi vì tin tưởng lời một tiểu nhị sòng bạc, cuối cùng chọn phải một đầu Linh thú bỏ đi để tham đánh cuộc.

.

. Vị chân Hữu Tài này cũng đích xác là có tài.

.

.

Kim Thánh Hâm đắc ý cười to nói: “Khá lắm Nhị Hắc Tử, chờ Bổn công tử thắng tiền, nhất định trọng thưởng hắn!

“Nếu Kim công tử nói như vậy, nếu ta thắng tiền cũng sẽ khen thưởng hắn!

” Sở Dương giống như trước đắc ý cười to.

“Làm sao ai nấy đều có ghế còn ta không có? Còn không mau chuẩn bị ghế cho ta!

” Sở Dương kêu to.

“Ghế ư?” Quản sự trên mặt cau lại, thầm nghĩ ngươi sau tối nay có thể sẽ táng gia bại sản, sau này chỉ sợ cũng không cơ hội tới nơi này nữa, lại còn tính toán muốn bao ghế nên nói: “Chân đại gia, chúng ta nơi này phí dụng đại khái là năm ngàn Tử Vân Tệ cho một năm. Lớn tương đối lớn hơn một chút thì phí dụng thì là một Tử Hà Tệ, thời hạn cũng là một năm”.

Hắn còn chưa nói hết, Sở Dương đã hét lớn một tiếng nói: “Nói nhảm, ta tự nhiên là muốn cái lớn rồi!

Nói xong hắn tiện tay bắn ra một Tử Hà Tệ mang theo sắc thái mông lung mê người bay lên giữa không trung, trên không trung qua lại quay cuồng kéo theo một đạo nghê hồng mông lung rực rỡ.

“Tốt! Hảo hào khí!

” Bốn phía vô số người cùng nhau ồn ào hô lên.

Chỉ cần nhìn ánh sáng mông lung sáng bóng này đã biết đó là Tử Hà Tệ hàng thật giá thật rồi! Mọi người cùng nhau ủng hộ.

Người nào cũng sẽ không bài xích, dù sao loại nhà giàu mới nổi này chỉ cần có tiền thì ngươi cứ ngồi vào; Chờ vét sạch ngươi rồi, cái ghế kia tự nhiên cũng mất đi thôi.

Vô luận là ai cũng không có khả năng thắng được thể gia đại tộc huống chi là người ngoại lai.

.

.

Mà nhìn ra sao cũng không thấy hắn là cường long!

Bác dịch tràng ngày nào cũng cố ý đặt vài vị trí tốt chính là đặc biệt đợi chờ chân Hữu Tài không biết trời cao đất rộng là gì!

“Tốt!

” Quản sự đại nhân tiếp được Tử Hà Tệ, trên mặt cười thành một đóa hoa nói: “Ta lập tức vì chân đại gia an bài! Mong ước chân đại gia kỳ khai đắc thắng, đại sát tứ phương!

Thời gian không lâu, ghế của Sở Dương đã được sắp xếp xong xuôi.

Vị trí, tầm nhìn, độ cao cũng đều thật tốt.

Sở Dương đối với cải này cũng tỏ vẻ rất hài lòng. Sau khi đi vào, tức thì thì thị nữ dâng lên nước trà, Sở Dương uống trà, thuận tiện nhếch hai chân lên, một cái chân to trên không trung dao động dao động.

.

.

Hắn ngay cả đeo giày da trâu nhưng mùi hôi vẫn khó có thể ức chế bay khắp nơi, mùi thối ở trên không trung phiêu đãng.

Hai người thị nữ cũng cau mày.

Hai nàng đã gặp qua nhiều đại gia nhưng vẫn thật sự chưa từng thấy ai như vậy.

.

. Nhìn bộ dạng vị này không biết có phải là đã nhiều năm không rửa chân hay không.

.

. Người như vậy lại cũng phát đại tài sao? Ông trời già thật là mắt bị mù mà.

.

.

Đối với cải này Sở Dương cũng đành im lặng. Hắn hiện tại đã có thói quen trời tối đi rửa chân nhưng.

.

. Cái chân thối chết tiệt thì vẫn không cách nào loại trừ được. Chỉ cần một khi cởi giày ra thì mùi thối nồng nặc quả thực là như cá chết ba ngày ào ra.

.

.

Sở Dương đối với cải này cũng hoàn toàn không thể làm gì đành nhìn hai người thị nữ có chút xin lỗi nói: “Khụ khụ, hai vị mỹ nữ thấy đó, người khác ở nơi này đều cởi giầy, duy chỉ có ta không cởi”.

Hai vị thị nữ cùng nhau gật đầu tỏ vẻ cảm tạ nhưng trong lòng tức giận mắng: May là ngài không cởi giày, nếu ngài cởi giầy thì đoán chừng là tràng này cũng không còn ai.

.

.

Phía ngoài Kim Ngũ công tử cũng không thúc giục. Sở Dương đối với lần này rất kinh ngạc vội nhìn ra bên ngoài thì thấy cơ hồ tất cả các ghế đều đầy người rồi, thậm chí còn chen chúc nhau mà đi.