Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

"Ở trong này người bị chết, hoặc là thiên ma ở trong mười vạn năm này số lượng đã vượt qua ngàn ức rồi!

" Bạch y nhân hít một hơi thật sâu nói : “Ngay cả có thực lực cao cấp Thánh Nhân ở chỗ này cũng có thể có bất cứ lúc nào vẫn lạc...

. Công chúa điện hạ thân phận cao quý, lại là hậu nhân duy nhất của Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ còn lại.

.

. Càng thêm không có thể đi vào mất! Cho nên, ngài không thể đi được.

"

Tử Tà Tình có chút ít bất đắc dĩ, lúc trước không có lộ ra thân phận các ngươi muốn thân phận, hiện tại có thân phận rồi lại càng không để cho ta qua, ngay cả biết rõ người trước mắt là có ý tốt nhưng vân là không thể không bực bội.

“ Đúng như vậy.

.

.

" Sở Dương vuốt lỗ mũi cười khổ, lấy kinh nghiệm của hắn đã nhìn ra được, trong ba người này Bạch y nhân là một nhân vật tương tự với Mạc Thiên Cơ, nếu không được cũng có thể tương đương với Tạ Đan Quỳnh. Mà đổi thành hai người kia có tính cách như đám người Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc .

.

.

ừ, ta cái gì cũng không trông nom, dù sao có ngươi làm chủ rồi, chúng ta chỉ để ý động đao động kiếm động quyền cước.

.

.

Cho nên hai người kia Sở Dương trực tiếp bỏ qua mà thẳng nhằm vào Bạch y nhân kia nói: “ Đúng như vậy.

.

. Công chúa điện hạ chính là mồ côi từ trong bụng mẹ.

.

. ừ, hơn nữa, ban đầu bệ hạ huyết chiến Thiên Ma, mãi cho đến khi bỏ mình.

.

. Cũng là có nguyên nhân.

.

. Cho nên bệ hạ đem thời điểm công chúa ra đời đặt đến mười vạn năm sau, cho đến gần đây mới biết được thân phận của mình.

.

.

"

Bạch y nhân kia hiểu rõ gật đầu nói: “Hiểu, cũng hiểu rồi.

" Hắn thở dài một tiếng nói : “Ban đầu Tử Tiêu Thiên một mình chiến đấu hăng hái, vốn là một đại bí ẩn, mà bệ hạ có thể trước thời hạn chuẩn bị sẵn sàng, coi như là phòng ngừa chu đáo.

.

. Hoàn toàn hiểu, hoàn toàn hiểu được.

"

Sở Dương quả thực có chút thay đổi cách nhìn.

Gia hỏa này trí thông minh chân chính không thấp a.

Nếu nói nghe thấy cung âm biết nhã ý đại để cũng là không ngoài như vậy sao?!

"Cho nên, vấn đề thân phận của công chúa điện hạ.

.

.

" Sở Dương nói.

"Cái này nhất định là cần giữ bí mật.

" Bạch y nhân kia lại là hiểu rõ gật đầu nói : “Xin yên tâm, chuyên ngày hôm nay, bao gồm cả thân phận của công chúa điện hạ, tuyệt đối sẽ không từ miệng 3 huynh đệ chúng ta rò rỉ ra một chữ!

"

Sở Dương gật đầu nói : “Ta tin tưởng các hạ, chỉ là của ta mới vừa rồi nhắc tới, công chúa điện hạ là gần đây mới biết được thân phận mình cho nên muốn đi tới Tử Tiêu Thiên.

.

. Cũng không phải là muốn.

.

.

"

"Hiểu, nhân chi thường tỉnh.

" Bạch y nhân hiểu rò gật đầu, thay Sở Dương xác nhận nói : “Công chúa điện hạ cũng không phải chân chánh muốn tới tham chiến, cũng không phải là tới thử luyện, càng thêm không phải là muốn tới tức thì thu hồi Tử Tiêu Thiên cố thổ; chẳng qua là tới tưởng nhớ tổ tiên, xem một chút nơi cha mình năm đó chiến đấu, còn có cố hương của mình.

.

.

"

Sở Dương gật đầu nói: “Ngươi nói hoàn toàn chính xác, cho nên.

.

.

"

"Cho nên chúng ta hẳn là để các ngươi đi qua, thành toàn cho các ngươi.

" Bạch y nhân gật đầu nói : “Ngươi nói ta pũng hiểu, ta cũng có thể lý giải, nhưng chúng ta như cũ vẫn không thể cho các ngươi đi qua.

"

Sở Dương không khỏi hành động chán nản, cơ hồ tức sai lệch lỗ mũi, ca nói nhiều như vậy, thuần túy là lăng phí nước miếng sao : “Ngươi người này sao lại như vậy? Tại sao bất cận nhân tình như vậy ?"

"Cũng không phải là ta bất cận nhân tình.

.

. Mà là công chúa điện hạ vạn nhất xảy ra chuyên, ai cũng gánh vác không nổi trách nhiệm này!

" Bạch y nhân nghiêm nghị nói : “Qua đệ nhất cầu, mãi cho đến Tử Hoàng thành bên kia còn có hai vạn bảy nghìn dặm đường!

"

"Ban đầu Thiên Để bệ hạ cố ý đem Tử Hoàng thành tuyên chỉ định ở giải đất dọc theo Tử Tiêu Thiên.

"

"Mà ở trong hai vạn bảy nghìn dặm lộ trình này ngươi biết có thể sẽ gặp phải bao nhiêu thiên ma không? cần phải đi qua bao nhiêu chiến đấu không ? Cần trả giá như thể nào không? Ta nói cho ngươi biết.

.

. Đà nhiều năm như vậy, chúng ta bên này chưa từng có bất cứ người nào, có thể giết tới chỗ Tử Hoàng thành bên kia.

"

Bạch y nhân thở dài nói : “Công chúa điện hạ, tâm tình của ngài chúng ta há có thể không hiểu? Chẳng lẽ chúng ta thật bất cận nhân tình như vậy ? Nếu là có thể, huynh đệ chúng ta coi như là liều mạng, cũng muốn hộ tống công chúa điện hạ đi trước !

"

"Coi như là huynh đệ chúng ta tất cả đều hợp lại, chết sạch, nhưng chỉ cần có thể bảo đảm cho công chúa điện hạ an toàn, chúng ta cũng vui vẻ chu toàn chuyện này

"Chúng ta càng thêm hy vọng để cho anh linh của mảnh thổ địa này biết được Thiên Đế bệ hạ huyết mạch bình an trở về, càng thêm hy vọng anh linh của Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ trong tối tăm tiếp nhận dòng chính huyết mạch triều bái, cái đó bàng với là để cho Tử Tiêu Thiên Đế phụ tử đoàn tụ, chúng ta hiểu!

"

Bạch y nhân thở thật dài nói : “Nhưng hiện tại vấn đề cũng là.

.

. Chúng ta không có nắm chắc, một điểm nắm chắc cũng không có! Thậm chí không có nắm chắc có thể đưa công chúa điện hạ bình an đến Tử Hoàng thành.

.

. Càng thêm không có nắm chắc từ Tử Hoàng thành đem công chúa điện hạ hộ tống trở lại!

"

" nói như vậy, ngươi có thể minh bạch chưa?"

Sở Dương hoàn toàn trầm mặc, lời của đối phương rất rõ nhưng hoàn toàn không thể cãi lại!

"Công chúa điện hạ nóng lòng đi tham bái phụ thân, là nhân chi thường tình, chúng ta có thể lý giải, hơn nữa chúng ta ở trên mảnh thổ địa này chiến đấu hăng hái vài ngàn năm.

.

. Cảm thụ của chúng ta chưa chắc so sánh với tâm tỉnh của công chúa điện hạ giờ phút này khá hơn bao nhiêu.

"

"Nhưng cũng bởi vì như thế, chúng ta thì càng thêm chịu không nổi việc công chúa bệ hạ có thể bị thương tổn.

.

. Cho dù là rụng một sợi tóc, đối với chúng ta những người này mà nói, tất cả đều là tội lớn, cũng là thất trách!

"

Bạch y nhân nghiêm mặt nói: “Chúng ta hiểu các ngươi, nhưng cũng hy vọng.

.

. Các ngươi cũng có thể hiểu chúng ta.

"

Sở Dương bi thúc phát hiện ra, bản thân chẳng những không có thuyết phục được Bạch y nhân này mà còn sắp bị đối phương thuyết phục.

.

. Cảm giác như thể, từ trước dường như cũng là chỉ ở trên người Mạc Thiên Cơ cảm thụ qua.

"Xin hỏi các hạ cao tính đại danh?" Sở Dương nghiêm nghị hỏi.

"Hiên viên" Bạch y nhân nhoẻn miệng cười nói : “Hiên Viên Trường Không.

"

Sở Dương trầm ngâm một chút, nói: “Hiên Viên Trường Không.

.

. ừ, tên rất hay, ta tại sao thật giống như đã nghe được qua cái tên này rồi.

.

.

"

Thật ra thỉ cái tên này, bởi vì niên đại rất xưa, Sở Dương căn bản là chưa nghe nói qua. Kiếm Linh ban đầu khi giới thiệu cũng chỉ là giới thiệu tên lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ chứ cũng không có cặn kẽ giới thiệu thân phận của lịch đại Cửu Kiếp.

Cho nên cái tên này Sở Dương thật ra thì không có nghe nói qua. Nhưng Sở Dương thủy chung tin chắc, người này tất nhiên cũng là 1 trong Cửu Kiếp trước đây.

Hắn làm ra một bộ cau mày minh tư khổ tưởng.

,

Hiên Viên Trường Không hiển nhiên bị bộ dáng của hắn gợi lên hứng thú, nói : “Ngươi nghe nói qua ta.

.

. Không thể nào đâu? Tên của chúng ta chẳng bao giờ được truyền lưu ở bên ngoài Cửu Trọng Thiên Khuyết.

.

.

"

Sở Dương cau mày khổ tư nói : “Không phải là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết.

.

. Hình như là ở cố hương của ta nghe nói qua.

.

. Thật.

.

. Nhưng ta làm sao lại trong lúc nhất thời nghĩ không ra.

.

.

"

Hiên Viên Trường Không nhất thời vẻ mặt chấn động, có chút kích động, nói: “Cố hương của ngươi? cố hương của ngươi là?"

Những người kia trên mặt cũng nhô ra hồng quang, vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Dương.

Sở Dương lạnh nhạt nói: “Cố hương của ta.

.

. Là ở Cửu Trọng Thiên đại lục.

.

. ừ, các ngươi nghe nói qua nơi đó sao?"

Sở Dương lạnh nhạt nói: “Cố hương của ta.

.

. Là ở Cửu Trọng Thiên đại lục.

.

. ừ, các ngươi nghe nói qua nơi đó sao?"

Những lời này quả thực chính là nói nhảm.

Nhưng Sở Dương nhưng sợ, nếu là mình trực tiếp chỉ ra quan khiếu trong đó, hiện tại hiểu lầm giữa các lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ cùng Cửu Kiếp chưa được giải khai, sợ ràng sẽ có phiền toái không cần thiết.

.

. Tỷ như mới vừa gặp phải người kia.

.

.

Cho nên vòng quanh một chút vẫn hay hơn!

"Cửu Trọng Thiên đại lục!

" Ba người đồng thời kêu lên, Bạch y nhân thấp giọng trầm ngâm, hai người kia thì dứt khoát nói : “Các ngươi cũng là người Cửu Trọng Thiên đại lục phi thăng đi lên sao?"

"ừ, là hai người các ngươi?"

Hai người này đương nhiên là chỉ Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ rồi.

"Không sai.

" Sở Dương đàng hoàng gật đầu nói : “Ta là tới tò Hạ Tam Thiên ở Cửu Trọng Thiên đại lục.

.

. Mà đây là nương tử của ta lại là người Trung Tam Thiên của Cửu Trọng Thiên đại lục.

"

"Đồng hương!

" Hai người kia cơ hồ chảy ra lệ nóng, một phát túm tay Sở Dương vẻ mặt nóng bỏng nói: “Thỉ ra chúng ta là đồng hương.

.

. Huynh đệ, chúng ta nguyên vốn cũng là người Cửu Trọng Thiên đại lục.

.

.

"

"Trùng hợp như thể sao?" Sở Dương vẻ mặt vui mừng, làm bộ ý tứ hàm xúc càng sâu nói.

"Phốc.

.

. Khụ khụ Khụ.

.

.

" Mạc Khinh Vũ cơ hồ không nhịn được muốn cười ra tiếng, vội vàng che miệng mình, làm bộ như ho khan, chẳng qua là rất giả dối.

"Cửu Trọng Thiên đại lục hiện nay thế nào.

.

. Bây giờ là cái dạng gì.

.

.

" Hai người kia vây quanh Sở Dương, vạn phần quan tâm hỏi thăm.

Bạch y nhân đối với cái này có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ngăn trở, trên mặt là một mảnh lạnh nhạt nhưng cũng giỏng lỗ tai lắng nghe.

.

.

Sáu người, lại ở nơi này hàn huyên 1 ngày.

Sau khi trò chuyên, ba người nhiệt tình mời nói : “Đen.

.

. đến chỗ chúng ta hảo hảo hàn huyên một chút.

.

. Ai, đã mấy vạn năm chưa có trở về Cửu Trọng Thiên đại lục.

.

. Thật thật nhớ nhà a.

.

.

"

Lại cứ như vậy mang theo ba người đi về phía trước.

Tử Tà Tình nghiêm mặt đi theo Sở Dương mà cảm thấy trong lòng hoang đường muốn phát cười.

Đối phương mới vừa rồi rõ ràng kiên quyết như vậy nhưng một câu Cửu Trọng Thiên lại hoàn toàn làm thay đổi chủ ý của bọn hắn.

Lại cho phép nhóm người mình đến doanh trướng của bọn họ.

Mặc dù sau khi đến, sau khi ôn chuyên xong vẫn có khả năng bị đưa ra nhưng dù sao đã có một cái để giảm xóc rồi. Đối với Tử Tà Tỉnh cùng Sở Dương mà nói, có cái giảm xóc này chẳng khác nào là đã đi tới được một bước dài rồi!

Có một cái khởi đầu tốt đẹp có lẽ chuyện phía sau sẽ dễ làm hơn rất nhiều!

Sở Dương và ba người đi về phía trước ước chừng mấy trăm trượng thì đột nhiên phạm vi tầm nhìn trống trải hơn rất nhiều, phát hiện ra phía trước là một tòa pháo đài nhưng chỉ lưu lại một lối đi phía dưới.

Ngoài ra tất cả đều là phòng ốc.

.

.

Đập vào mắt có thể thấy được, Sở Dương không nhịn được ngất ngư một chút.

Thiết kế như vậy thật độc đáo, có một phong cách riêng, xảo đoạt thiên công, quỷ phủ thần công !

Người nơi này chỉ cần dĩ dật đãi lao, lúc không có chuyện gì có thể trong phòng ngủ một giấc, nghỉ ngơi luyện công vân vân, khi có việc là một người đã đủ giữ quan ải, duy nhất một điểm là ngươi phải là võ giả, có thể khinh thân bay vút lên, như vậy đủ rồi.

.

.

Thật sự là quá khéo!