Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Chân Hữu Tài này đến tột cùng lai lịch thể nào? Càng ngày càng có thể cảm giác được sau lưng của hắn có thể lực thần bí mà khổng lồ! Thậm chí, cái hôm nay hiện ra vân bất quá là một góc nhỏ bé của băng sơn mà thôi!

Đang ngồi trong đám người kia tổng cộng cũng chỉ có lưa thưa vài người có không gian trữ vật mà thôi hơn nữa dung lượng so sánh với chân đại quan nhân thì hoàn toàn không bằng được. Bình thường thứ đồ vật này ở chỗ nào cũng được coi là trân bảo, ai có lại càng trăm triệu lần không dám để lộ ra cho người ta thấy. Tùy tiện lộ ra cho người ta biết chỉ tổ đem đến phiền toái không cần thiết.

Không phải ai cũng như chân đại quan nhân vậy, không cói Tử Hà Tệ là gì, không cói không gian trữ vật là bí mật. Thậm chí không ngần ngại tiết lộ ra nhiều bí mật lớn hơn nữa cho người khác biết!

250 vạn Tử Hà Tệ cũng có thể chứa được, thậm chí hơn nữa cũng không sao. Cái này không phải là nói cho người khác biết, bên trong không gian của ta còn có thật nhiều, rất nhiều những vật khác, về phần cụ thể có cái gì thì cứ tùy tiện tưởng tượng đi, dù sao ta không cói 2500 Tử Hà Tệ vào đâu, số nhỏ thôi mà.

Lời này có phải là ngầm nói hay không, đại quan nhân ta còn có những vật khác có giá trị hơn 2500 Tử Hà Tệ này nhiều? Đây quả thực chính là một cái đại bảo khố tùy thân!

Ngoài ra, hắn còn có thần dị bản lãnh tới vô ảnh đi vô tung, mọi người dù là theo không kịp chân Hữu Tài sau khi hắn từ Đấu Thú Tràng về nhưng các đại gia tộc thì làm sao có thể không phải người điều tra theo dõi xem lai lịch của hắn thể nào chứ? Nhưng tra tới tra đi, người này vẫn thần bí, không điểm đầu mối nào tra ra được.

Không phải là một nhà như thế mà tất cả các gia tộc đều không điều tra ra được điểm đầu mối có giá trị nào! Trong lúc nhất thời, trong đầu tất cả mọi người không khỏi nổi lên sự nghi ngờ giống nhau: Người này, rốt cuộc có lai lịch gì?

Người như vậy, thật sự có khả năng ngu xuẩn như vậy không? Đem đầu ‘Dã thú’ tới tham dự đánh bạc sao? Hơn nữa còn vừa ra tay đã bỏ ra tài phú thiên văn sổ tự!

Nhất thời, đã có không ít người đối với Linh thú “Đại Miêu Hổ” của chân Hữu Tài nổi lên lòng nghi ngờ. Dù sao cuộc thi hôm nay rất cổ quái và quá ly kỳ đi, dường như còn quá không hợp thói thường!

Thừa dịp chân Hữu Tài đi thu tiền cá cược không ít hữu tâm nhân thừa dịp đi quan sát Đại Miêu Hổ nhưng nhìn tới nhìn lui, thằng này đúng thật là một đầu dã thú vô hại bình thường.

Ngay cả nửa điểm nguyên lực ba động cũng không có, trong lúc đi lại hô hấp cũng căn bản không từng khiển cho lực lượng trong thiên địa ba động tý nào.

Thật là bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa. Chẳng lẽ thật sự là do vận khí tốt?

Bất khả tư nghị!

Kết quả là có không ít người lại một lần nữa tâm tư linh hoạt con ngươi loạn chuyển: Linh thú nhà ta so sánh với đầu Đại Miêu Hổ này mạnh hơn nhiều. Kim gia Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng có thể là do sơ suất nhưng Linh thú nhà ta có thể tuyệt đối sẽ không như vậy!

Trên thực tế, không chỉ mọi người cảm thấy bất khả tư nghị, ngay cả bản thân Sở Dương cũng như thế, Sở Dương đã tận lực đánh giá cao Đại miêu hổ, thậm chí đã sớm phán kết quả trận chiến này nhưng vẫn trăm triệu lần không nghĩ tới, Đại miêu hổ lại lưu manh đến nước này!

Hiển nhiên, chiến quả hôm nay làm cho rất nhiều người cũng bị màn biểu diễn của Đại miêu hổ lừa gạt hấp dẫn và nhắm mắt theo đuôi, dần dần sa xuống vực sâu!

Giờ phút này Sở Dương đang từ tay Kim tam gia cơ hồ muốn khóc lên lấy được một số tiền đánh bạc lớn rồi dương dương đắc ý muốn rời đi.

“Chúc mừng chân huynh kỳ khai đắc thắng, không biết ngày mai còn tiếp tục hay không đây? Nếu như còn tiếp tục đánh, không bằng để tiểu đệ tới phụng bồi, như thế nào?” Ngô Tu Thân gấp không thể chờ chui ra nói.

Lúc trước không cướp được lần thứ nhất, làm cho Kim Ngũ công tử đoạt trước, trong lòng hắn có thể nói là vô cũng không thoải mái.

Hiện tại chân Hữu Tài lại gặp vận thắng, Ngô công tử bất giác vui mừng quá đỗi. Chỉ cảm thấy một đám quả tử quang của Tử Hà Tệ sắp rơi xuống đầu mình rồi.

Một câu nói kia tức thì làm mọi người chú ý.

Dĩ nhiên, mọi người chú ý nhất chính là phản ứng của chân đại quan nhân, mọi người rất sợ chân đại quan nhân sau chuyện này đột nhiên nói một câu không có hứng thú hoặc không có hăng hái, không có ý nghĩa.

"Ha ha ha”. Sở Dương ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi nói: “Ta hiện tại chính là đang vào cầu. Làm sao có không cá cược chứ? Cá cược! Không chỉ muốn cá cược mà còn là đại cá cược và đặc biệt cá cược! Chẳng qua là...

Mọi người trong nháy mắt lóe sáng ánh mắt đồng thời ảm nhiên, họ sợ nhất là nghe được những lời này, cái gì nhưng là, chẳng qua là, phía trước nói hào khí can vẫn nhưng xong lại chêm câu ‘chẳng qua là’, chẳng lẻ là muốn đánh trống bỏ dùi!

“Chẳng lẽ chân huynh có cái gì không thoải mái sao?” Ngô Tu Thân vội vàng mở miệng hỏi, không thể không gấp, đây cũng là chuyện lớn quan hệ đến rất nhiều tài phú mà!

“Thật ra thì cũng không có gì. Ta chính là đang suy nghĩ, Đại Miêu Hổ của ta dũng mãnh phi thường như thế, hôm nay tiểu thử thân thủ chém chết Hoàng Kim Độc Giác Long Mãng, sợ là không còn ai dám đưa Linh thú đến nghênh chiến nữa? Đại Miêu Hổ dũng mãnh phi thường và vô địch. Ta chỉ biết sử dụng hắn để nghênh chiến, nếu người khác đều sợ Đại Miêu Hổ mà không dám nghênh chiến nữa, cái đó không phải là thật không thú vị sao!

” Sở Dương mặt lộ vẻ ngượng nghịu nói.

Ta kháo?! Lại vì chuyện này sao ‘chẳng qua là’ như vậy sao?!

Mọi người trong bụng hoảng sợ đồng thời còn có vô hạn hân hoan nữa, người tốt, chúng ta thứ nhất là sợ ngươi không cá cược, thứ hai là sợ ngươi đổi ‘Linh thú’ khác mà tạo ra biến số. Ngài thật là người tốt. Trước tiên đã giúp chúng ta sắp xếp xong xuôi, đây không phải là người tốt còn có thể là gì nữa!

Trong nháy mắt tình cảm của quần chúng dâng cao. Ngô Tu Thân nói: “Mời chân huynh phóng tâm, Tử Hà thành chúng ta đất đai có giới hạn, cái gì có thể thiếu riêng người dám cá cược thì không thiếu, về phần Linh thú thì huynh cứ an tâm, chân huynh ngươi cứ yên tâm to gan dùng Đại Miêu Hổ tục viết thần thoại bất bại đi!

“Đúng vậy đúng vậy!

” Nhiều người nói hơn.

“Thắng cố nhiên muốn thắng được thống khoái! Thua nhưng cũng thua tiêu sái!

” Sở Dương cười ha ha nói: “Mọi người nếu hăng hái như vậy, ta cũng thoải mái một chút, đến ngày mai, ta sử dụng cả vốn lẫn lời là ba nghìn Tử Hà Tệ lấy ra đùa bỡn! Ai muốn theo cá cược cũng được, số tiền kia ta không cói vào đâu nhưng chỉ ngại các ngươi trong lúc nhất thời kiếm không kịp, thừa dịp này mau đi chuẩn bị một chút đi! Ha ha ha. Thắng nên thắng lớn, thua cũng nên thua hết; Thật sự là không đã nghiện!

Mọi người lần nữa phát ra một trận hoan hô kinh thiên. Nhưng hoan hô xong thì cũng có đến chín mươi phần trăm số người nhíu mày thở dài.

Ba nghìn Tử Hà Tệ!

Mấy cái chữ ở trong miệng chân đại quan nhân không cói vào đâu này tuyệt đối không phải là người nào cũng có thể cầm ra được. Hiện tại tại Đấu Thú Tràng này, người có thể lấy ra được khoản tài phú này cũng chỉ có thể là tam đại gia tộc mà thôi.

Kim gia, Ngô gia, Lý gia. Tại Tử Hà thành này là 3 gia tộc hết sức quan trọng!

Song coi như là Tam gia này thật sự muốn lấy ra số tiền kia cũng không phải là chuyện dễ dàng! Nhất là Kim gia, hôm nay đã xuất ra hai nghìn sáu trăm Tử Hà Tệ rồi, cho dù kiếm được từ những người khác tiền cá cược thì cũng bù vào mất gần 1800 Tử Hà Tệ, nay lại một hơi lấy ra ba nghìn Tử Hà Tệ nữa, thắng thì không sao, nếu là thua thì trực tiếp chính là bị đả thương gân động cốt, thậm chí có thể làm cho thực lực gia tộc giảm xuống trên diện rộng.

Nhưng là. Nhìn đầu Đại Miêu Hổ ngoan ngõan bên cạnh chân Hữu Tài kia lại liên tưởng đến biểu hiện uất ức của hắn ở trong trận đấu cũng như sự vô sỉ của nó thì Tam gia vốn là nơi có thể xuất ra đầy đủ tiền đánh bạc trong mắt sáng lên.

Nhìn thẳng vào Đại Miêu Hổ.

Cá cược hay là không cá cược đây?

Lấy ra một phần mười gia nghiệp đi cá cược, đến tột cùng có đáng giá hay không đây? Còn có một.

.

. Điểm khác là đến tột cùng có nắm chắc hay không đây? Càng nghĩ trong lòng mọi người càng như có lửa nóng.

Ngay cả Kim Ngũ công tử đã thua một ván và Kim tam gia thua một vố đau, mới vừa rồi còn ủ rũ nay hai người này hai mắt lại nhấp nháy. Quả nhiên là thật hấp dẫn!

Thắng phế vật này, chính là ba nghìn Tử Hà Tệ đó! Đây cũng là 3000 ức Thủy vân tệ nhưng nếu là thua thì sao đây?

Cũng không phải là không có ai chưa nghĩ đến chuyện này nhưng khi nhìn lại Đại Miêu Hổ thì trong lòng lại tự bác bò: Đối mặt với một đầu dã thú như vậy, làm sao có thể thua được chứ?

Kim gia thua đó là vận khí không tốt. Chuyện như vậy xảy ra một lần đã là kỳ tích, đã là cực hạn, làm sao có thể có được lần thứ hai nữa đây?

Sở Dương đắc chí vừa lòng cười lớn trở lại ghế, hai người thị nữ kia cung kính vạn phần đứng yên. Lúc này, bên trong phòng mũi chân thối đã sớm không còn sót lại chút gì, rất là nhẹ nhàng khoan khoái; Sở Dương ha hả cười một tiếng, tiện tay móc túi đem ra một trăm Tử Vân Tệ đặt ở trên bàn cười nói: “Ta chân thối, khó khăn cho các có thể nhịn được mà hoàn toàn không có câu oán hận nào, số tiền này, mỗi người được năm mươi %”.

Hai nàng nhất thời ngẩn ra. Không bởi vì khen thưởng quá ít mà bất mãn mà là bởi vì quá nhiều mà rung động.

Một Tử Vân Tệ tương đương với một vạn Thủy Vân Tệ. Mỗi người năm mươi Tử Vân Tệ cũng chính là mỗi người được năm mươi vạn Thủy Vân tệ tiền trà nước!

Các nàng ở chỗ này làm việc, mỗi tháng tiền lương cũng bất quá chỉ có ba mươi mấy Tử hồn Tệ mà thôi; Hơn nữa tiền thưởng khi có khi không, nhiều nhất một tháng cũng được tám chín mười Tử hồn Tệ là nhiều rồi mà thu nhập như thế ở Tử Hà thành này cũng đã được coi là trung bình rồi.

Mà toàn bộ phần thu nhập này vẫn chưa đủ để đổi được một Tử Vân

Tệ nhưng nay vị chân Hữu Tài chân đại quan nhân này lại tiện tay thưởng cho năm mươi Tử Vân Tệ! Số tiền kia tương đương với thu nhập làm việc sáu năm của hai nàng!

“Cái này thật sự nhiều quá”. Ngoài dự liệu của Sở Dương, hai nàng mặc dù vui vẻ nhưng cuối cùng đều do dự rồi nhã nhặn từ chối. Bất kể chân Hữu Tài có bao nhiêu tiền nhưng số tiền ban thưởng này đối với hai nàng mà nói, thật sự là quá nhiều.

Đã nhiều đến mức khiển các nàng sợ hãi. Thậm chí còn có chút hoảng sợ nghĩ tới: Vị chân Hữu Tài này không phải là coi trọng vẻ đẹp của chúng ta? Cái này chúng ta mặc dù là con gái nhà nghèo nhưng tuyệt không có thể bị mua như vậy.

Sở Dương thoáng nhìn đã biết tâm tư của hai tiểu nha đầu dung mạo có chút xinh đẹp này mà không khỏi thấy buồn cười nói: “Yên tâm đi. Nhà ta đã có kiều thể hơn nữa ta còn sợ vợ. Cho dù trong lòng đối với các ngươi có ý đồ cũng không dám động thủ đâu, yên tâm thu lấy đi”.

Sau một trận cười to, hắn xoay người nghênh ngang rời đi và lưu lại mấy câu nói: “Có tiền để cải thiện cuộc sống một chút. Cô nương cũng nên vì người nhà mình tính toán một chút chứ, ha ha ha”.

Hai cái tiểu nha đầu mặt đỏ tới mang tai nhìn nhau rồi rốt cục đỏ mặt đem tiền thu vào. Mặc dù vân cảm giác bị có chút e thẹn nhưng, gia đình gian khổ, cha mẹ ốm đau bệnh nặng, em cần tiền đi học cũng là cần tiền, tiền mặc dù không phải là vạn năng nhưng không có tiền cũng là trăm triệu lần không thể.

Vị chân Hữu Tài này thật là kỳ quái, người khác nếu sợ vợ thì cũng không dám nói ra nhưng hắn vẫn nói tự nhiên như thế. Còn có nữa, kỳ quái nhất chính là hắn làm sao biết được gia đình ta khó khăn?

Hai cô đã gặp qua nhiều đại gia nhưng vẫn thật sự chưa từng thấy ai như vậy. Hiện tại nhìn lại bộ dạng vị này làm sao lại thấy rất thuận mắt. Chân thối thì có là gì chứ, còn không phải là mùi của nam nhân sao. Người như vậy nên phát đại tài. Ông trời già cuối cùng cũng mở mắt rồi.

Sở Dương thản nhiên đi ra ngoài.

Hai tiểu nha đầu kia, Sở Dương trong lòng cười một tiếng. Hai tiểu nha đầu này có vẻ làm ở chỗ này chưa lâu nên còn giữ được mấy phần nữ nhi gia chất phác cùng với vẻ sự tinh khiết khả ái.

Hơn nữa, hai nha đầu này mặc dù là mặc áo đồng phục làm việc nhưng có nhiều chỗ bị thủng, chỗ bị sờn vải nhưng lại hết sức sạch sẻ. Hơn nữa hai cái nha đầu lông mày tụ mà không tán, hai chân thẳng, sắc mặt hồng nhuận, má bên còn có lông tơ. Những thứ này tỏ vẻ các nàng đều là xử nữ.

Những thứ khác biệt này dù là người của hai thế giới nhưng Sở Dương vẫn có thể nhìn ra được.

Ở nơi ô trọc này làm việc mà vẫn còn có thể giữ được tự thân băng thanh ngọc khiết, hơn nữa, gia đỉnh còn không phải là rất giàu có. Hai cô nương như vậy mà vẫn có thể kiên trì được tôn nghiêm của mình, đáng giá để mình trợ giúp.

Sở Dương mặc dù cũng không phải là loại người có chút tiền thì tiêu xài lung tung nhưng đối với những người có lòng tự tôn kia thì vẫn không ngần ngại giúp đỡ.

Đi ra xong, Sở Dương rõ ràng có thể cảm giác được có rất nhiều rất nhiều ánh mắt tập trung vào trên người của mình, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

Tuy nhiên Đại Miêu Hổ, Hổ ca đối với cải này hoàn toàn chẳng thèm ngó tới, trong cổ họng khò khè khò khè, hẳn là còn hàng này vẫn chưa từ trong sảng khoái mới vừa rồi tỉnh lại.

Vòng vo vài vòng, Hổ ca sử dụng linh thức cường hắn bài trừ và gạt bỏ che tất cả người theo dõi sau đó chân đại quan nhân khôi phục lại diện mạo như trước, biến trở về trọc thể gia công tử bộ dạng, ôm trong ngực con mèo nhỏ thản nhiên đi ra.