Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

“Ta không cần ngươi chết, ta cần ngươi sống, sống lâu dài”. Sở Dương nhẹ giọng nói: “Ta đổi tên cho ngươi, về sau, ngươi không nên gọi là Vương Tam Ngưu nữa. Tam Ngưu xem như là nhũ danh của ngươi, ngươi nên nhớ, sau này ngươi tên là...

. ‘Vương Đao’ ”.

“Vương Đao?” Vương Tam Ngưu lầm bẩm thì thầm.

“Vương Đao, Vương chi đao; Vương giận thì xuất đao! Xuất đao thì chảy máu ngàn dặm, thi nghiêng thiên hạ!

” Sở Dương nặng nề nói: “Mặc dù có chút muộn nhưng chỉ cần ngươi cố gắng, ta sẽ làm ngươi trở thành một thanh Vương Đao chân chính! Tận diệt thiên hạ bất bình đao!

“Vương Đao nguyện tan xương nát thịt, đi theo ân nhân!

” Vương Tam Ngưu, không là Vương Đao quỳ một chân trên đất dùng tánh mạng của mình, dùng linh hồn thân nhân giờ này khắc này vẫn còn phiêu đãng trên bầu trời vì đại thù được báo thề nói: “Vương Đao, từ nay về sau chính là Vương chi đao!

Sở Dương giật mình ngạc.

Không nghĩ tới người này thô hào thế nhưng lại có thể hiểu được một tầng ý tứ như vậy?

Là thiên ý hay là trùng hợp! Trong tối tăm kia đã sớm định ra sao?

Cái gã mũi ưng kia vẫn trầm mặc nhìn hết thảy phát sinh. Tới giờ khắc này hắn rốt cục nhẹ nhàng thở dài bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi tới trước mặt Sở Dương nói: “Sở thần y.

.

. Ngươi.

.

. Thật sự cần gây phiền toái vậy hay không”.

Sở Dương mặt nhãn lại thản nhiên nói: “Yên tâm đi, vô luận bao nhiêu phiền toái cũng không dính đến ngươi”.

“Ta không phải là có ý tứ đó, thật sự không phải là.

.

.

”. Gã mũi ưng có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt: Vì để nghiệm chứng, mình đã chi ra mấy trăm Tử Hà Tệ, hôm nay đã chứng thật được vị thần y trước mắt này có năng lực cao siêu, hiện tại đang sai người thiết lập quan hệ, đã liên hệ với thành chủ đại nhân, chỉ chờ một cái cơ hội thích hợp là đưa Sở Dương tiến cử qua, từ đó thu hoạch được rất nhiều tiền lời.

Có thể nói hết thảy cũng thuận lợi như kế hoạch ban đầu. Mắt thấy một tòa kim sơn sẽ lọt vào miệng túi.

.

. Gã mũi ưng thậm chí cũng có chút ngoài ý muốn, làm sao lại thuận lợi như vậy nhưng còn chưa kịp cao hứng thì đã có vấn đề.

Một vấn đề dính đến mười mấy cái nhân mạng! Hơn nữa còn dính líu đến một trong tam đại gia tộc của Tử Hà thành. Hiện tại người chết không chỉ là mấy hộ vệ mà là Lý gia công tử, cái này bằng với đại thù không chết không thôi! Cái này thì không phải là tiền, mặt mũi, thể lực của hắn có thể giải quyết được, ít nhất là hắn không đủ khả năng dễ dàng giải quyết được, nếu thật sự muốn giải quyết thì cũng chỉ có.

.

.

Giờ khắc này, gã mũi ưng cơ hồ muốn đem Sở Dương bóp chết! Tên khốn này, ngươi đã trê nãi bao nhiêu đại sự của ta?

Nặng nề thở dài, gã mũi ưng xoay người rời đi. Mặc dù tên khốn này không lĩnh tình nhưng vì đại kế vô luận như thế nào cũng không thể khiển hắn gặp chuyện không may. Về phần Lý gia.

.

. Ai, thật sự không nói được thì cũng chỉ đành vận dụng thực lực chân chính của mình thôi.

.

. Cứng đối cứng, đụng thì đụng chứ sao.

Tiền đã đầu tư cũng không thể để trôi theo dòng nước chảy được, huống chi.

.

.

Sở Dương nhìn gã mũi ưng từ từ đi xa mà trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt cùng khinh miệt.

Có phiền toái cũngdính líu đến ngươi? Muốn coi ta là ván cầu để một mình ngươi kiếm ích lợi sao, không giao ra một chút giá cao, làm sao có thể được đây? Ta đâu phải là người ngươi có thể tùy tiện lợi dụng được chứ.

Đã đi xa gã mũi ưng đột nhiên xoay người lại tựa hồ như nhớ ra cái gì đó tự hỏi: “Sở thần y, ngươi.

.

. Rốt cuộc có lai lịch gì?”

Vị Sở thần y này dứt khoát không phải là hạng người hơi hợt, một thân y thuật đã đến chân đại y chi cảnh, còn có một thân thực lực kinh người là Nhân cấp đỉnh và tùy thời có thể đột phá đến Địa cấp.

Trọng yếu nhất, thông qua mấy ngày nay tiếp xúc, gã mũi ưng có thể kết luận, niên kỷ của Sở Dương tuyệt đối sẽ không vượt qua hai mươi lăm tuổi. Ở độ tuổi này mà đã có y thuật như thế, thực lực kinh người như thế, trừ phi xuất thân từ các thể lực to lớn tài bồi thì dường như thật sự khó khăn để giải thích. Rồi lại liên tưởng đến phong cách hành sự không hề kiêng kị kia, hoàn toàn không sợ hãi Lý gia chút nào. Chẳng lẽ.

.

.

Nếu thằng này sau lưng có một thể lực cường đại chống lưng thì chuyện lần này hoặc là còn có thể dễ dàng hơn một ít?

Nghĩ đến đây. Gã mũi ưng trong lòng nổi lên mấy phần hưng phấn rồi lại có mấy phần lo lắng.

Nếu dám chọc tới Lý gia như thế, chẳng lẽ hắn có mấy phần nắm chắc?

“Không cần mò mẫm suy nghĩ làm gì, ta cũng chỉ có chính mình mà thôi”. Sở Dương lẳng lặng ngưng mắt nhìn hắn mà đã sớm khám phá được ý nghĩ của hắn.

Gã mũi ưng nhất thời một bụng tức giận rồi hừ một tiếng xoay người bỏ đi, còn lưu lại nữa thì thật sự hắn sợ là mình không nhịn được hỏa khí mà cùng Sở Dương sống mái với nhau.

Tuy nhiên hắn lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười cuồng ngạo của Sở Dương.

“Đồ Tận Thiên Hạ không chịu nghỉ ngơi; Giết người phủi kiếm Thiên Khuyết bơi; Chặt đứt nhân gian chuyện bất bình, Sở Dương công tử nhất phong lưu! Ha ha ha ha”.

Gã mũi ưng trong lòng không khỏi chấn động, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Sở Dương áo đen hắc bào, một đường trường ca từ trong vũng máu đi bộ qua, đầu cũng không ngoảnh lại.

❤[ truyen

cua tui @@ Net ] Cái tên Vương Đao kia thì nhắm mắt theo đuôi đi theo thân ảnh hắc bào này.

Gã mũi ưng khe khẽ thở dài, bóng lưng màu đen kia lại làm cho hắn có thêm rất nhiều áp lực, hắn trầm ngâm rồi lầm bẩm nói: “Lần này ta có kế hoạch muốn lợi dụng người này, chẳng lẽ hắn thật sự cũng muốn lợi dụng ta sao?”

Nghĩ đến đây, hẳn càng nghĩ càng cảm giác có chút đạo lý mà không khỏi lại trầm ngâm. Một lúc lâu sau mới quả quyết lầm bẩm nói: “Chỉ cần đạt được mục đích lập tức phái cao thủ đem thằng này giết đi! Người này cực kỳ nguy hiểm! Chưa trừ diệt thì không ngủ yên được?”.

Một đường trầm mặc, Sở Dương mang theo Vương Đao trở lại Nam Nhân Đường; Miêu Nị Nị đứng ở trước cửa vẻ mặt giả mù sa mưa nói: “Ơ, đại anh hùng của ta, ngài đã về rồi? Có thống khoái không?”

Sở Dương mắt trợn trắng, không có để ý đến hắn mà đi thẳng vào cửa nhưng Miêu Nị Nị cũng không bỏ qua cho hắn, miệng đầy âm dương quái khí nói: “Ôi, thật sự là lợi hại, đặt chân chưa ổn người bất quá hai tên, đao bất quá một thanh mà bản lãnh gây chuyện chân chính không nhỏ nha. Sách sách, Tử Hà thành này tổng cộng mới có tam đại gia tộc, mới đến mấy ngày mà ngươi đã muốn lật đổ một cái sao!

? Ngươi lợi hại như thế hả? Không biết, vẫn không thể nghĩ đến ngươi hóa ra là vị Thánh vị cường giả mới xuất hiện ở cõi trần hả?!

Miêu Nị Nị là Thiên cấp cường giả, dĩ nhiên thần thức nhậy cảm. Hơn nữa chỗ Sở Dương giết người gần đây nên Miêu Nị Nị không biết mới là quái sự.

Hắn vẫn mặt thiết quan sát! Nếu Sở Dương gặp nguy hiểm, Miêu Nị Nị đã sớm phi thân ra.

.

.

Sở Dương xoay người lại rất đứng đắn nói: “Miêu huynh, ngươi không biết rồi, ta cho tới bây giờ cũng không phải là người lỗ mãng, ta tự nhiên có chỗ dựa của mình, ngay cả ta không phải là Thánh vị cao thủ thì cũng có chỗ nắm chắc, ta cũng có năng lực đối mặt và giải quyết mọi sự phát sinh”.

“Hừm? Chỗ dựa sao? Sao không nói ra để Miêu gia ta nghe một chút? Để cho Miêu gia ta mở mang nhãn giới!

” Miêu Nị Nị lô mũi hướng thiên nói: “Bản thân ta muốn thỉnh giáo, ngài gặp phải chuyện lớn như vậy, rốt cuộc là có cái gì để cậy vào vậy? Một muốn đối mặt Lý gia, hai muốn đối mặt với pháp chế sâm nghiêm của chủ phủ cùng Đông Hoàng Thiên, sách sách, ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ ngài cậy vào nơi đâu?”

Sở Dương trịnh trọng nói: “Ngươi biết không, cá nhân ta hoặc là chọc không nổi Lý gia nhưng vấn đề là ta có cường lực hậu viện!

“Cường lực hậu viện? Người nào thể? Ta với ngươi cơ hồ chính là sớm chiều chung đụng, ngươi mới phi thăng đi lên, có cái cường viện nào mà ta lại không biết đây?” Miêu Nị Nị trợn tròn cặp mắt hỏi.

“Cường lực hậu viện của ta ngài làm sao lại có thể không biết được chứ, chẳng những biết mà còn đặc biệt quen thuộc nữa, ngài chính là người trong cuộc nên giả vờ không biết!

” Sở Dương sắc mặt nghiêm nghị, một vẻ đứng đắn từng chữ từng câu nói.