Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Thản thể Tuyết Lệ Hàn thể đã ở trong nháy mẳt đó đột nhiên lung lay một chút, trên không trung, dường như toàn bộ không gian triệt để bể nát!

Mọi người có thề thấy được, trước mẳt lộ đầy không gian liệt phùng, rậm rạp, hắc sẳc hay màu trắng, lóng lánh liên tục, tất cả đều cảm giác được thời không vào giờ khắc này toàn bộ tán loạn!

Một cái chớp mắt sau đó.

Bầu trời bỗng nhiên khôi phục sáng sủa, phía chân trời tái hiện quang minh.

Tuyết Lệ Hàn thân đứng trên không trung, tất nhiên là đứng chắp tay. Dường như vừa rồi căn bản cũng không có động thủ!

Đối diện, phía chân trời, chậm rài hiện lên một thân ảnh, dần dần tiến gần.

Thanh âm Thần tiễn lại lần nừa vang lên nói : “Tuyết Lệ Hàn, cuộc chiến hôm nay, tạm thời bỏ quạ. Tương lai thiên nam sâm lâm, một trậ quyết sinh tử thắng bại! Ngươi có dám đến không ?"

Tuyết Lệ Hàn mỉm cười nói : “Chính là Thiên nam chi sâm lâm lâmlâm, không ngoài như vậy, lè nào là có thể sử dụng thiêu cháy Đông Hoàng ta? Ha ha ha...

.

"

Tuyết Lệ Hàn cười dài một tiếng "

Thần tiễn nhìn hắn một cái, không có mở miệng, thân thể lại trong giây lát liền hóa thành một đạo cầu vồng, tức thì biến mất.

Tuyết Lệ Hàn chẳp hai tay sau lưng, mắt thấy Thần tiễn đi xa, lập tức áo trắng phiêu phiêu, từ trên không trung lẳng lặng bay xuống, lóe lên không gặp.

Hết thảy người quan chiến không nói gì.

Mới vừa rồi trận chiến này, một cái chóp mất, quá trinh tất nhiên là rất kích liệt, rất lay động, nhưng, trong nháy mẳt đó tới cùng có chuyện gì xảy ra? Cùng là ai cũng không có thấy!

Chỉ biết là, Thần tiễn đã xuất thủ.

Tuyết Lệ Hàn cũng đà xuất thủ!

Song phương đà quyết qua thắng bại, có lẽ đã hơi có phân cao thấp nhưng hôm nay, lúc này hiển nhiên không phải thời điểm quyết chiến, nếu quyết chiến, dù sao phía dưới chính là hàng tỉ lê dân, một khi không khống chế được, chỉ sợ cũng sẽ tạo thành ngập trời tai nạn.

Khả năng lớn nhất chính là: khi đối mặt với đối phương, trao đổi một kích mạnh nhất, song phương đều ý thức được, đối mặt với tuyệt thế cường địch như vậy, chính bản thân không có khả năng đem lực lượng hoàn toàn khống chế, không để tiết ra ngoài!

Mà cường giả như bọn họ, bất luận một tia uy năng nào tiết ra ngoài cùng có thê tạo thành tai hoạ cực lớn, càng chưa nói sống mái với nhau đến lúc khẩn yếu quan đầu, song phương cực đoan lực lượng đụng nhau thì sinh ra năng lực hủy diệt cực kỳ lớn.

Cho nên song phương rất ăn ý lựa chọn tạm thời dừng tay, ước định sau đỏ chiến đấu!

Kỳ thực không chi là các vò giả khác, ngay cả Yêu Hậu là nhân vật đinh phong cường giả, lại cũng căn bản không có thấy được tình huống cụ thể của trận chiến này, vừa không nhìn thấy Thần tiễn công kích như thế nào, cùng không có thấy được Tuyết Lệ Hàn rốt cuộc làm sao ngăn cản.

Cũng không phải nói Yêu Hậu tu vi yếu hơn Tuyết Lệ Hàn hoặc là Thần Tiễn; mà là.

.

. người không ở trong cuộc, rất khó có trực quan cảm thụ!

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngò đà tường, nhưng có thể trực quan cảm thụ; ngoài cuộc tinh táo trong cuộc u mê, nhưng không có cái loại áp lực cùng sát khí tới người!

Cho nên, những người đứng xem chưa hẳn đã rõ, chính đương sự cùng chưa chẳc đà u mê!

Tuyết Lệ Hàn trầm mặt, về tới Yêu Hoàng cung. Vừa vê Yêu Hậu lập tức tiên lên đón.

"Thế nào?" Yêu Hậu hỏi.

"Quả nhiên là kình địch chưa từng có!

" Tuyết Lệ Hàn trầm mặc một chút, rốt cục trả lời.

Hắn chậm rài vươn tay, ở trong lòng bàn tay Đông Hoàng có một vết hàn sâu. Đó là dấu vết mũi tên lưu lại.

"Thần tiễn quá mạnh đi!

? Có thể tạo thành thương tổn đối với ngươi?!

" Yêu Hậu chân chính có chút vô cùng kinh ngạc nói.

Tu vi của Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn phóng nhàn toàn bộ Cửu trọng thiên khuyết gần bàng Thánh Quân Vân Thượng Nhân. Yêu Hậu tuy rằng tự phụ tu vi cực cao, nhưng cũng biết chính bản thân không có yếu hơn Tuyết Lệ Hàn một bậc, nếu thực lực của Tinh linh Thần tiễn còn cao hơn Đông Hoàng, chẳng lè không phải là nhân vật ngang với Vân Thượng Nhân sao?!

"Tinh linh bộ tộc đệ nhất cao thủ, nhân vật đứng đầu tứ thần, quả thực cùng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng tu vi dưới ta, dù cho so với ngươi cùng còn không bàng.

" Tuyết Lệ Hàn vặn vùng lông mày nhẹ giọng thờ dài nói : “Nếu như là sinh tử tương bác, ta nhất định có thể đánh chết hắn

"

Nhất định cỏ thể đánh chết hắn ? nói thế có thật không?" Yêu Hậu ánh mẳt sáng ngời nói.

"Chi là nếu ta đánh chết hắn ta tất sè bị hẳn sắp chết phản kích, tu vi của ta hơn phân nửa khả năng là giảm xuống, thậm chí là tuyệt đại bộ phân!

" Tuyết Lệ Hàn mi nhíu lại nặng nề nói: “Ngoại trừ tu vi thất lạc, cảnh giới cũng muốn đồng thời hạ xuống, chi sợ sề một đường hạ đến Thánh nhân trung cấp cấp độ, ngoài ra còn có linh hồn bị thương.

.

. tất cả tổn thất, cả đời đều không bổ sung trở lại được, cho nên kết quả mà nói, Thần tiễn vong, Đông Hoàng cũng vẫn, chi có Tuyết Lệ Hàn còn sống mà thôi!

"

"Bởi vì, trên tên của Thần tiễn có Tạo hóa lực!

" Tuyết Lệ Hàn nhẹ thở phào nhẹ nhòm nói: “Hơn nừa đối với ám khí chi đạo.

.

. Ta chưa hề đọc lướt qua. Cũng căn bản không muốn đọc qua, có người cư nhiên thực sự đem loại ám khí này tu luyện đến cảnh giới kinh thiên động địa như vậy là chuyện cực kỳ khó khăn !

"

Tuy nhiên Đông Hoàng lại là người suốt đời đường đường chính chính.

Ngay cả hắn hiểu được ám khí, nhưng coi như là ám khí của hắn,

cùng là dùng để chính diện ẩu đả chính như lần trước thay thế Tạ

Đan Quỳnh vậy.

"Tê —Yêu Hậu nghe vậy cũng hít một hơi khí lạnh.

Y theo lời Đông Hoàng nói, nếu thật như vậy, chẳng phải là nói, nửa đời sau đêu bị hủy đi? Đông Hoàng tu vi bây giờ mà tôn thât hơn phân nửa mà nói.

.

. Như vậy, Đông Hoàng sau này còn là Đông Hoàng sao?

Thánh nhân trung cấp cấp độ.

.

. Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết bây giờ

được coi là cái gì? Lè nào Đông Hoàng bệ hạ, sau này phải núp ở trong hoàng cung sao ? tránh không được trò cười lớn nhất ở Cửu Trọng Thiên Khuyết ?

Nhưng nếu hắn đi ra, lại có bao nhiêu người muốn giết hán, thủ nhi đại chi? Mà khi đó, chống lại địch nhân có can đảm tranh đoạt Thiên đế vị, Thánh nhân trung cấp tu vi, là tuyệt đối không có nửa điểm năng lực phản kháng.

Thậm chí, ngay cả một chút cơ hội may mẩn cũng sè không tồn tại!

Hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Quả nhiên là Thần tiễn chết, mà Đông Hoàng cũng vẫn!

"Lúc nào quyết chiến?" Yêu Hậu chau mày nói : “Thời gian cụ thể? Đến lúc đó ta cùng ngươi đi!

"

Tuyết Lệ Hàn nhẹ nhàng vỗ tay của nàng, mỉm cười nói : “Không cần phải như vậy ! Ta có thể ứng phó được.

"

Anh mắt của hắn lạnh nhạt, lại tự nhiên có vẻ 'Quyết tâm đã định, không thể thay đổi'.

Yêu Hậu thấy thế kinh ngạc thờ dài một hơi.

Nàng biết, Tuyết Lệ Hàn tuyệt đối sè không đồng ý cho bản thân đi theo!

Hầu như trong cùng một lúc.

Thiên Binh Các nghênh đón 1 khách nhân.

Tử Tà Tình ngoài ý muốn cực kỳ!

"Tạ Đan Quỳnh? Sao ngươi lại tới đây?" Tử Tà Tình kinh ngạc hỏi, tin tức tình báo của Mạc Thiên Cơ nói Tạ Đan Quỳnh hiện nay đà trở về Mặc Vân Thiên, trấn an nhân tâm chuẩn bị chiến tranh thiên ma, lại như thế nào đột nhiên xuất hiện ở nơi này, là chuyện gì xảy ra?

"Ta đi tới nơi này đà được ba ngày!

" trên mặt Tạ Đan Quỳnh có một tia bình tĩnh kiên quyết nói : “Nhất là vừa rồi trận chiến này, ta cùng nhìn thấy.

"

"Vừa rồi trận chiến này, ngươi cũng thấy được?" Tử Tà Tình rất cảm thấy hứng thú nói : “Ngươi đối với sự thẳng bại của bọn họ thấy thế nào?"

Tạ Đan Quỳnh suy nghĩ một hồi, nói : “Hoặc là thực lực của Đông Hoàng hơi chiếm thượng phong, nhưng cuối cùng thế cục vẫn là lường bại câu thương, không có người nào thắng.

"

Tử Tà Tình gật gật đầu nói: “Ta cũng cho là như vậy, ngay cả Đông Hoàng có thể tuyệt sát Thần Tiễn, tự thân thực lực cũng không tránh được hao tổn hơn phân nửa.

"

Tạ Đan Quỳnh trầm mặc một trận nói : “Kỳ thực chuyện ta tới đây, lào đại bọn họ cũng không biết.

" nói xong, hẳn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tử Tà Tình.

Tử Tà Tình nghe vậy tức thì cảnh giác nói : “Tạ Đan Quỳnh, ngươi nói lời này là có ý tứ, ngươi lại muốn làm gì?"

Tạ Đan Quỳnh trầm tĩnh nói: “Ta hiện nay tu vi lần thứ hai đột nhiên tiến thêm một bước. Ở Trung Cực Thiên, lào đại đà chi cho ta sáng tô Đạo thuộc về chính ta, ta liền một mực lục lọi.

.

. sau khi rời khôi Đại Tây Thiên, ta ngạc nhiên phát giác ta đà lục lọi được. Cho nên, bất kể là cảnh giới hay là tu vi, đều đà đạt đến một cái độ cao mới.

"

Hắn lẳng lặng nói: “Tu vi cảnh giới của ta bây giờ đà không thua gì với Đông Hoàng Yêu Hậu!

"

Tử Tà Tình cả giận nói : “Chớ nói nhừng thứ vô dụng, ta không hôi tu vi của ngươi, mà là hôi ngươi, ngươi muốn làm gì! thống khoái nói thật đi!

"

"Đông Hoàng một trận chiến này, dù cho tránh khỏi thế lường bại câu thương, cũng là thực lực đại tổn, đây không phải là kết cục ta hi vọng thấy!

" Tạ Đan Ọuỳnh nhàn nhạt nói : “Cho nên, ta phải thay thế Đông Hoàng xuất chiến!

"

Tử Tà Tình tức giận nở nụ cười nói : “Ngươi phải thay thế Đông Hoàng xuất chiến, Tuyết Lệ Hàn biết không? Ngươi có cảm thấy hẳn có thể đáp ứng sao?"

"Hắn có biết hay không, cũng không quan hệ, cái đó không trọng yếu.

" Tạ Đan Quỳnh kiên trì nói: “Nhưng ta nhất định phải đi!

"

Tử Tà Tình trừng hai mẳt, nhìn người bướng binh trước mát trong lòng cảm giác vô lực.

Nếu người này là Sỡ Dương thì chính bản thân còn có thể dùnậ lực cường chế, dù cho thực lực chân thật đánh không lại, mình còn có tât sát kỳ tuyệt đối hừu hiệu nhưng người trước mẳt là Tạ Đan Quỳnh, là huynh đệ tốt nhất của Sỡ Dương, mình có thể làm sao bây giờ ?

"Lúc đầu tại Mặc Vân Thiên khi đăng cơ đại điển, là Đông Hoàng đứng ra, ra vẻ bộ dáng của ta, mới để cho ta không đến mức bị nhục nhà.

" Tạ Đan Quỳnh ngường mặt lên, nhẹ giọng nói: “Nhưng, như vậy đối với ta mà nói, thủy chung cũng là trốn tránh.

"

"Lúc đó ta liền phát thệ, nếu có một ngày, Đông Hoàng gặp nạn, ta cùng sè thay thế hắn một lần, cái thệ ngôn này ta vẫn nhớ kỳ trong lòng, chuyện này ta nhất định phải làm.

" Tạ Đan Quỳnh lăng lặng nói : “Kỳ thực cái này sớm đà không còn là một cái thệ ngôn đơn thuần, mà là tâm ma của ta!

"

Tâm ma.

Tử Tà Tình trong lòng đột nhiên chấn động, gẳt gao nhìn chàm chàm lấy Tạ Đan Quỳnh.

Tạ Đan Quỳnh lẳng lặng nhìn lại nàng.

Tử Tà Tình trong lòng run lên, nàng có thể rõ ràng nhìn ra, trong lòng Tạ Đan Quỳnh có sự tiếc nuối ngoại lực vĩnh viễn không cách nào bù đắp được.

Đăng cơ đại điển phải nhờ người thay thế!

Đối với cái này, Tạ Đan Quỳnh thủy chung canh cánh trong lòng. Ngay cả chính bản thân không sợ chết làm sao nhưng, khi đó không phải chết là có thể đối phó được.

Ngay cả người trong thiên hạ cũng không biết, nhưng Tạ Đan Quỳnh chính bản thân cũng là biết, gạt người dê, lừa gạt mình khó.

Cho nên hắn vô luận như thế nào, nhất định phải thay thế Tuyết Lệ Hàn tiếp nhận một lần này.

Sau một lần này, tâm cảnh của Tạ Đan Quỳnh mới viên màn.

Thế nhưng lúc đây, đối thủ hắn phải đối mặt là Tinh linh Thần Tiễn!

Một cường giả có thực lực hoàn toàn không thua gì Đông Hoàng, đinh phong cường giả, một đời truyền kỳ của Tinh linh tộc!

Một người ngay cả Tuyết Lệ Hàn cũng không có nắm chẳc có thể ứng phó được.