Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,117,026
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Ma Tôn Đàm Đàm, lại một lần nữa đồ diệt thiên ma trở về!

Sát khí trên người hắn theo đến gần cũng dần dần được trừ khử, dần dần khôi phục lại bộ dạng bình thường, hắn lắc một cái, trên người vết máu rối rít hóa thành bụi bay, rời khỏi thân thể cùng quần áo.

Trong phút chốc, không nhiễm một hạt bụi, trơn bóng như mới.

Thấy trước mặt bọn người này lại cao hứng, Đàm Đàm rất cảm thấy hứng thú cùng đi lên, nhìn mọi người, đột nhiên vẻ mặt khiếp sợ nói: “Wow! Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các ngươi cao hứng như vậy đây? Mau nói cho ta nghe một chút đi, để cho ta cùng cao hứng với!

Mọi người nhất thời tập thể hỏng mất.

Mặc dù Ma Tôn ngươi tu vi cao, năng lực mạnh, nhưng có thể không nên mỗi lần nói chuyện cũng làm ra khoa trương khiếp sợ? Chúng ta thật không chê ngươi xấu...

. Thật.

“Đúng rồi, các ngươi nhìn ta hôm nay có đẹp trai hay không? Có phải so sánh với hôm trước càng đẹp trai hơn không!

” Đàm Đàm mãnh liệt khiếp sợ hỏi.

Một đám Cửu Kiếp huynh đệ trấn thủ đệ nhất cầu nhiều năm, thần kinh đã biến thành bền bỉ vô cùng, nhất thời cả người nhũn ra bất tỉnh đầy đất.

.

.

Quân Vị Lăng đau khổ cười nói: “Đàm Đàm Ma Tôn các hạ, sư huynh của ngươi sắp thành thân, ngươi không đi chúc mừng sao?”

Không phải là Quân Vị Lăng đối với Đàm Đàm quá khách khí, thật sự là không có biện pháp vì đối với thói quen của Đàm Đàm hắn rất quen thuộc. Khi mới đến hắn đối với tất cả Cửu Kiếp huynh đệ cũng thấy thuận nhãn, thứ nhất đối với mọi người thân thiện, lúc ban đầu mọi người tất cả cũng đối với cải huynh đệ mới tới này cảm thấy hứng thú, hơn nữa có thể cảm nhận được Đàm Đàm tâm tính đơn thuần, cho nên mọi người ở trong thời gian rất ngắn đã thành bạn tốt.

Nhưng tri giao thì vẫn có cực hạn, có thể vì ngươi ngăn chặn đao, có thể vì ngươi bán mạng, thời điểm mấu chốt thay ngươi chết cũng không cói vào đâu, nhưng có nhiều thứ là kháng cự không được.

Tỷ như Đàm Đàm cổ quái, mỗi lần đại chiến mới vừa nghỉ ngơi, mọi người một thân mỏi mệt, hắn tới đâu câu hỏi đầu tiên là: “Ta đẹp trai không? Có phải so sánh với ngày hôm qua ta càng đẹp trai hơn không?”

Câu hỏi như vậy lần một lần hai tất cả mọi người hừ hừ đáp ứng, ba lần bốn lần mọi người miễn cưỡng nói quanh co, nhưng là Đàm Đàm dường như hoàn toàn không biết tiết chế, căn bản cứ bắt được cơ hội là hỏi.

Một lần hai lần, ba năm lần mười tám lần hỏi, Cửu Kiếp huynh đệ cũng là ý khí nam nhi, ngay cả là đối mặt huynh đệ nhà mình cũng không chịu mạt sát lương tâm nói chuyện này, sau khi ứng phó Đàm Đàm một lần hai ba lần đã là cực hạn, hết lần này tới lần khác ở phương diện này Đàm Đàm thật không có ánh mắt, như cũ hỏi không dứt.

Mọi người bất đắc dĩ, là do Quân Vị Lăng nghĩ ra một cái điểm quan trọng, len lén nói cho mọi người, chỉ cần Đàm Đàm hỏi hắn có đẹp trai hay không mọi người bèn hỏi Đàm Đàm Ma Tôn các hạ tên chi, đem hắn thổi phồng lên, khi hắn không hỏi những loại vấn đề này mọi người nên xưng hô như thế nào. Hai ngày đầu Đàm Đàm được mọi người gọi dường như còn rất đã nghiền, nhưng hai ngày sau dần dần buồn nôn, vừa nghe đối phương gọi hắn là Đàm Đàm Ma Tôn các hạ lập tức quay đầu rời khỏi, lúc này mọi người mới đỡ buồn nôn.

Trừ vấn đề đó ra mọi người chung sống hòa hợp lẫn nhau.

Hôm nay đại chiến trở về, Đàm Đàm vừa theo thói quen hỏi mọi người hắn có đẹp trai hay không, Quân Vị Lăng cũng lấy “Theo thói quen” xưng hô đáp lời.

“A?! Ngươi nói?” Đàm Đàm lần này thật vui mừng, cũng là quên mất vẻ khiếp sợ, khuôn mặt kéo dài tới mép, há to miệng nói: “Sư huynh ta muốn thành thân?”

Cửu Kiếp huynh đệ rối rít mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ chuyện thật sự.

Chỉ có ở trong đôi mắt mấy vị trí nang là có sự sầu lo mơ hồ.

Dưới mắt, thiên ma nhất phương thế công càng ngày càng kịch liệt. Hơn nữa cao thủ cấp Thiên Ma Vương cũng càng ngày càng nhiều, trong đó không ít người lực công kích đã vượt ra khỏi năng lực của huynh đệ mình.

Mà Đàm Đàm thực lực trước mắt tuyệt đối là mạnh nhất nơi đây, không ai sánh bằng. Nếu Đàm Đàm trở về tham dự hôn lễ của Sở Dương.

.

. Nơi này phòng ngự chợt mất đi một vị đại cao thủ thực lực quá sức mạnh mẽ, toàn thân thực lực sợ rằng trống rỗng hạ xuống hơn phân nửa. Mà thiên ma bên kia nếu như vẫn coi như có Đàm Đàm phòng ngự mà đưa ra lực lượng công kích như cũ, thậm chí là tiến thêm một bước gia tăng độ mạnh yếu, chỉ bằng vào mọi người phòng thủ, tình huống tuyệt không lạc quan, có khả năng phòng tuyến vỡ vụn.

.

.

Nhưng giờ phút này, mọi người không có ai mở miệng nói chuyện.

Cửu Kiếp Kiếm chủ hôn lễ, chúng ta không trở về đã không thích hợp, cũng không thể để cho người khác cũng không trở về sao? Huống chi, người là sư đệ của Sở Dương!

Đàm Đàm cẩn thận lật xem tin tức đến từ Thiên Khuyết, trên mặt sự vui mừng càng ngày càng đậm, nhưng thần sắc trong mắt lại càng ngày càng là trầm trọng.

Một hồi lâu sau, hắn để tin tức xuống, thật lâu không có mở miệng nói chuyện.

“Còn nghĩ gì thế, mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về đi.

” Qúy Hồi Thiên mỉm cười, nhìn Đàm Đàm nói.

“Chúng ta nhất định chịu đựng được! "Mọi người cùng nhau nói Yên tâm đi!

"

Đàm Đàm sắc mặt cũng là càng thấy trầm trọng, vẻ bất cần đời trong dĩ vãng và đủ loại khôi hài kỳ quái giờ khắc này cùng biến mất không thấy gì. Hắn suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục vẫn phải cúi đầu, nói: “Ta không trở về.

Sau khi nói những lời này hắn trầm mặc một hồi, cúi đầu nói: “Ta không trở về, Sở Dương, xin lỗi. Nơi này.

.

. Ta thật sự là đi không được a.

.

.

Hắn trầm mặc xoay người, nhẹ giọng nói: “Phân phó Tổ chức tình báo Thiên cơ thay ta thăm hỏi sư huynh.

.

. Ta không thể quay về. Ta ở chỗ này chờ hắn.

Áo đen thân ảnh biến mất ở trong sương mù dày đặc.

Nhìn theo Đàm Đàm một đám Cửu Kiếp huynh đệ cũng mặc nhiên không nói.

Đệ nhất cầu, phía đối diện vang lên một tiếng thét dài kinh thiên, chính là thanh âm Đàm Đàm nói: “Các ngươi những thứ Thiên Ma ghê tởm này làm ta không được đi uống rượu mừng.

.

. Đi chết đi đi chết đi.

.

. Hết thảy đi chết đi.

.

.

Hiển nhiên, Đàm Đàm Ma Tôn đại nhân đối với việc không có thể trở về trong lòng rất không thoải mái, đem một cỗ oán khí, dứt khoát toàn bộ phát tiết đến một đám thiên ma!

Cửu Kiếp huynh đệ người người thần tình trên mặt ngưng trọng.

“Tốt lắm! Hảo hán tử!

Quân Vị Lăng cùng Quý Hồi Thiên cơ hồ là cùng nhau mở miệng nói.

Bên kia Sở Dương lấy tốc độ nhanh nhất, nhanh như điện chớp vậy chạy tới Đông Hoàng Thiên, tận lực, trong lúc đó hắn thậm chí vận dụng mấy lần Đồ Hết Thiên Hạ Thì Đã Sao mà rút ngắn thời gian đi đường.

Chờ khi đến Đông Hoàng Thiên, ngự tọa gió bụi mệt mỏi trực tiếp làm cho Lam đại tướng quân cùng Thừa tướng sợ hãi.

Tình huống nào, bệ hạ đi tham gia hôn lễ của ngươi, ngươi chú rể lại tìm bên ta?

đọc truyện tại http://truyencuatui.

net/

“Bệ hạ.

.

. Bệ hạ không có đi đến chỗ ngươi sao?”

“.

.

. Lối đi thông xuống Cửu Trọng Thiên đại lục ư.

.

. Chúng ta không biết a.

.

. Đông Hoàng bệ hạ từ trước đến giờ đem con đường này giữ kín không nói ra, chỉ có hắn tự mình biết.

.

.

“Người khác căn bản không có biết đến, đây chính là bí mật của bệ hạ.

.

.

Sở Dương trợn tròn mắt.

Bản thân thiên tân vạn khổ, một đường bôn ba, vội vàng chạy tới Đông Hoàng Thiên, muốn từ lối đi bí mật đi về Cửu Trọng Thiên đại lục đón cha mẹ lên tham gia hôn lễ của mình, bản thân kết hôn, không có trưởng bối tại chỗ, dường như cũng nói không được a.

Nhưng.

.

. Tuyết Lệ Hàn lại vào lúc này không thấy đâu. Hết lần tới lần khác người khác không biết lối đi ở nơi đâu.

Ban đầu làm giữ bí mật Cửu Trọng Thiên đại lục, Tuyết Lệ Hàn nhưng là thân đem tất cả lối đi toàn bộ phong tỏa, lại đang hoàn toàn phong bế trên cơ sở, hao hết rất nhiều thần thông, hao phí đã lâu năm tháng, lúc mới một mình mở một cái tư nhân lối đi.

Có thể nói, nếu không được Tuyết Lệ Hàn cho phép, coi như là mười Thánh Quân liên thủ cũng không đến được Cửu Trọng Thiên đại lục!

Nhưng điều này cũng có ý nghĩa, cái thông đạo này chỉ có Tuyết Lệ Hàn biết được, không ai khác biết được bí mật này!

Sở Dương trợn mắt há hốc mồm, Sở Dương giờ phút này tu vi thông thiên nhưng đối mặt tình huống này cũng muốn chán không buồn nói, chân tay luống cuống.

Tròng trắng mắt nhìn ngự tọa đại nhân thất vọng, Thừa tướng cùng Lam đại tướng quân cũng là hai mặt nhìn nhau, không thể làm gì.

“Thiên Cơ, mau giúp ta tra ra, Đông Hoàng hiện ở nơi đâu.

” Sở Dương phát ra tin tức cho Mạc Thiên Cơ.

Mạc Thiên Cơ nhanh chóng truyền ra lệnh.

Nhưng, biển người mịt mờ, Đông Hoàng bóng dáng đâu không thấy, quả thực so sánh với mò kim đáy biển còn muốn khó khăn hơn.

Sau khi lưu lại hồi lâu, không thể tìm được tung tích Đông Hoàng Sở Dương lại thất vọng chạy về Yêu Hoàng Thiên.

Tốc độ cũng là nhanh như điện chớp nhưng lúc đi và lúc về tâm tình tuyệt đối không giống nhau. Khi tới mang theo hưng phấn, mang theo hạnh phúc. Cha, mẹ, con muốn thành hôn.

.

.

Muốn đón các ngươi tới đây uống rượu mừng, uống trà của con dâu.

.

.

Nhưng, lúc trở về trong lòng Sở Dương không biết ảo não như thế nào. Lòng quá mức dâng trào nay lại như vậy. Thời gian quá gấp.

Mà Sở Dương lấy tu vi bản thân, chạy tới Đông Hoàng Thiên, lại từ Đông Hoàng Thiên đi xuống, đón cha mẹ cùng người nhà đám người Mạc Thiên Cơ đi lên, tổng cộng cũng phải hao phí đến mười ngày thời gian;.

Nhưng, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính là, chuyện rõ ràng có thể sắp xếp xong xuôi tốt lắm rồi, hết lần này tới lần khác vào lúc này nhân vật mấu chốt là Tuyết Lệ Hàn không thấy.

.

.

Đối với cải này Sở Dương có thể nói ảo não cực kỳ.

Nhưng, vừa về tới Yêu Hoàng Thiên, đập vào mắt có thể thấy được đều là khoác lụa hồng quải thải như che kín bầu trời. Sở Dương nhanh chóng đem tiếc nuối trong lòng thu vào. Bản thân là chú rể, vẻ mặt như đưa đám làm sao được? Làm chú rể phải có bộ dạng làm chú rể.

Giờ khắc này sau khi trải qua chiến hỏa tẩy lễ, Lạc Hoa thành lại lần nữa hoa tươi bay đầy trời, thơm ba vạn dặm.

Muốn nói đến việc làm cho Lạc Hoa thành khôi phục lại hoa nhan dĩ vãng, thậm chí còn hơn dĩ vãng cũng phải quy công cho Tinh linh nhất tộc, Tinh linh nhất tộc lần này không tiếc phát ra Sinh Mệnh chi Tuyền nước suối và đem vô số hoa tươi trông lại trong phạm vi ba vạn dặm, nơi nơi cũng là tiên hoa lục thảo!

Lần này tân tấn Tinh linh Hoàng bệ hạ cưới bốn vị hoàng hậu, đúng là chuyện nhà mình, nào không dốc hết sức lực trù bị!

Đi trên đường, giống như là đi ở trong rừng hoa vậy. Tràn đầy sinh mệnh khí tức, quả nhiên là tâm thần sảng khoái nói không ra lời. Các lộ anh hùng sau khi được tin thì rối rít chạy tới.