Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,116,092
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Tử Vô Cực cũng không có tức giận, chỉ vào cái mũi của mình nói: “Làm sao lại là nhiều lời, ta nói với các ngươi, lão tử cũng họ Tử, quý danh Tử Vô Cực, chính là Tử Hào đệ đệ, thân đệ đệ!

Tử Vô Cực ghé sát vào mặt hai người gần như dại ra tàn bạo nói: “Ta và Tử Hào là chung một! Loại quan hệ này các ngươi hiểu không?”

Nói đến nước đó mà còn không hiểu?

Đổng Vô Thương cùng Ngạo Tà Vân hoàn toàn mắt mũi trợn tròn!

Tử Vô Cực trong lòng lanh lẹ vô cùng, cuồng cười một tiếng nói: “Hai vị Đại Đế bệ hạ, các ngươi biết cái gì gọi là thân thúc thúc không? Thân thẩm thẩm? Gọi là nhà mẹ đẻ? Trừ Tử Hào sống lại, còn có ai có thể so sánh với ta có tư cách hơn đưa nàng xuất giá sao?”

Ngạo Tà Vân hữu khí vô lực nói: “Ngươi có chứng cớ gì không? Ngươi nói ngươi là?”

Thật ra thì khi hắn nói những lời này thật ra thì trong lòng đã tin, chẳng qua là đang vùng vẫy giãy chết, thật sự là không cam lòng!

Tử Vô Cực nói: “Đông Hoàng cùng Yêu Hậu cùng có thể làm chứng! Chẳng lẽ...

. Lấy thân phận của ta, còn có thể lừa các ngươi sao? Hiện tại hai người các ngươi có thể đi được rồi, không tiễn a!

Đổng Vô Thương cùng Ngạo Tà Vân hoàn toàn không có ngôn ngữ, cúi đầu, vẻ mật thất bại, chết sống không chịu đi.

Thật sự là thật vất vả a, trước sau mất nhiều chuyện, phải ưng thuận nhiều chuyện mới miễn cưỡng đem mấy huynh đệ khác trấn an, cướp được cái cơ hội đưa gả cuối cùng, kết quả bị hai câu nói đoạt đi.

.

.

Hơn nữa người ta thân phận đặc thù, bản thân căn bản ngay cả đoạt lý do cũng bị mất.

.

.

Quá bi kịch!

Đợi đến khi Tuyết Lệ Hàn cùng Yêu Hậu chạy tới, Tử Vô Cực bên này đã lấy thế gió thu cuốn hết lá vàng đại hoạch toàn thắng. Nhìn phía đối diện hai vị Đại Đế giống như gã trống đấu thua, Đông Hoàng cùng Yêu Hậu đồng loạt chợt cười ra khỏi miệng.

Hắc hắc, cái này kêu là nhất phách lưỡng tán, hai người các ngươi không cho chúng ta làm nhà mẹ đẻ đưa lập gia đình, các ngươi cũng không được sao!

Đổng Vô Thương Ngạo Tà Vân vô tội trợn mắt.

“Ta nói hai người các ngươi chính là đồ con lừa, nắm không đi đánh thì rút lui!

” Yêu Hậu rốt cuộc tìm được cơ hội phát tiết mắng nói: “Lúc ấy ta cũng sai Ninh Ninh nói với các ngươi, nói đạo lý, rõ ràng tất cả thiên thời địa lợi nhân hoà đều ở chúng ta mà các ngươi con cố cãi, nói gì chúng ta ức hiếp các ngươi.

.

. Hiện tại tốt lắm sao? Thích ý đi? Thỏa mãn sao? Hừ!

Đổng Vô Thương cùng Ngạo Tà Vân hai người ngốc đầu đứng đó, thất hồn lạc phách, tùy ý hăng hái Yêu Hậu quở trách.

.

.

Trong lúc nhất thời buồn năn ngay cả nói cũng không muốn nói.

Nhưng Tử Vô Cực rất nhanh gặp được phiền toái mới, khó giải quyết vô cùng.

Hắn có thể làm việc xong với mọi người, thậm chí bao gồm cả Sở Dương ở bên trong, nhưng chỉ có một người hắn làm không được, người đó chính là Tử Tà Tình.

Tử Tà Tình đi ra.

Tử Tà Tình nghe nói có ông chú này.

“Thúc thúc?” Tử Tà Tình nghe vậy nhất thời đầu đầy mê hoặc nói: “Ta Tử gia cả nhà trừ ta ra, toàn bộ vẫn lạc trong Tử Tiêu Thiên luân hãm chi dịch, nơi nào còn có thúc thúc? Không thể nào không thể nào!

Tử Vô Cực gấp đến độ miệng há lưỡi dao động, nhưng nói không ra lời, Tử Tà Tình lời nói được rất trắng trợn nhưng làm hắn thật không có lời nào để nói.

Nếu thật là Tử gia nam nhi, phải cùng nhau vẫn lạc tại Tử Tiêu Thiên, nếu chưa từng vẫn lạc, vậy thì tất nhiên không phải là Tử gia nam nhi, cái suy nghĩ này không khó nghĩ thông suốt, nhưng là một cái vòng tử tuần hoàn!

Tuyết Lệ Hàn cấp bước lên phía trước giải thích, nhưng Tử Tà Tình vẫn như cũ là có chút mờ mịt, thậm chí là có chút kháng cự.

Thật sự không trách được Tử Tà Tình sẽ có phản ứng như vậy, vô số năm tháng tới nay, thủy chung một thân một mình, ngày mai sắp làm đám cưới, hôm nay có một người tự xưng là thân thân thúc thúc tìm tới tận cửa!

Đã có thúc thúc, tại sao nhiều năm qua thủy chung không có tin tức gì?

Đã có thúc thúc, tại sao không có nghĩ cách đi báo thù cho phụ thân?

Đã có thúc thúc, tại sao nhiều năm vẫn đều ở mai danh ẩn tích?

Đã có thúc thúc, tại sao thủy chung cũng không đi tìm Thánh Quân tính sổ?

Vô số nghi vấn, ở trong lòng Tử Tà Tình vắt ngang. Cũng vắt ngang ở nàng cùng Tử Vô Cực!

Nàng thật muốn nói.

.

. “Ta đây có thúc thúc như ngươi có ích lợi gì?”

“Có phải hay không, nếu hiện tại cháu gái ngươi gả cho người bình thường và trải qua hạ cửu lưu cuộc sống, ngươi có nhận ta không?”

Cái nghi vấn này thậm chí đã không phải một lần tràn ngập trong lòng Tử Tà Tình.

Nhưng nàng cuối cùng cũng không nói gì, chẳng qua là lạnh lùng mà đạm mạc nhìn người tự xưng là thân thúc thúc mình, Đại La Thiên Đế Tử Vô Cực.

Nhưng, cũng chỉ là sắc mặt đạm mạc này đã làm cho Tử Vô Cực hình như là bị đánh 1 đòn cảnh cáo, liên tâm cũng đau lên.

“Hài tử, ta.

.

. Ta thật sự là thúc thúc của ngươi.

.

. Ban đầu.

.

. Ta.

.

. Ta xin lỗi đại ca.

.

.

” Tử Vô Cực khó khăn giải thích, cảm giác được miệng mình cứng ngắc.

Tuyết Lệ Hàn thở dài một tiếng, tiến lên giải thích nói: “Nha đầu, chúng ta cũng biết, cũng hiểu, ngươi trong lúc nhất thời không chịu được. Nhưng chuyện này ban đầu là phụ thân ngươi quyết định.

.

. Giống như Tuyết gia chúng ta vậy, tất cả trứng gà sẽ không đặt vào 1 giỏ.

.

. Vạn nhất vỡ cả rổ, tất cả trứng gà không phải đồng thời vỡ sao, tổng yếu phải lưu lại một hậu thủ.

.

.

“Thúc thúc của ngươi năm đó không phải là không có đi Tử Tiêu Thiên viện thủ, trên thực tế hắn có đi, chẳng qua là ở trên đường bị gặp phải một cái cao thủ không biết lai lịch tập kích, thân chịu trọng thương, sau cũng vẫn muốn vì cha ngươi báo thù, là ta ngăn trở hắn. Bởi vì hắn nếu thật đi báo thù, trừ chịu chết ra, không có cái kết quả thứ hai.

Tử Vô Cực ngây ngốc đứng một bên, khẩn trương chờ đợi vận mệnh thẩm phán!

Hắn tự giác, bản thân không thẹn với lương tâm.

Nhưng hắn nhưng không biết, không rõ ràng lắm, không rõ, phải làm như thế nào để giải với 1 nữ cô nhi, cô cô linh linh qua thời gian dài, giải thích là mình không thẹn với lương tâm.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu là đổi lại ta Tử Vô Cực ta, ta sẽ thống khoái mà tiếp nhận sao?

Tuyết Lệ Hàn ở một bên giải thích, Yêu Tâm Nhi cũng đi hỗ trợ giúp phân trần.

Nhưng sắc mặt Tử Tà Tình thủy chung không có biến hóa, không có có mảy may cải thiện.

Tử Vô Cực trong lòng có chút khẩn trương, xin cầu trợ nhìn về phía Đổng Vô Thương cùng Ngạo Tà Vân.

Hai người tàn bạo trừng mắt nhìn ngược lại hắn, ánh mắt cưỡng bức nói: “Ngươi không phải là rất hung sao? Rất đắc ý sao? Nguyên lai là một thúc thúc, hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!

Mặc dù chưa nói lên tiếng, nhưng, những lời này cũng đang rõ ràng trong ánh mắt.

Tử Vô Cực lần nữa phát ra ánh mắt cầu trợ nói: “Giúp đỡ chút sao.

.

.

“Hừ!

” Hai người đồng thời ngửa đầu mắt trợn trắng.

Ngạo Tà Vân cuối cùng đi tới nói: “Ai nha, loại chuyện này cũng cần giải thích nhiều làm gì? Đại tẩu chúng ta cũng không phải là không biết, không phải người không rõ lí lẽ.

.

. Chẳng qua là những chuyện này tới quá mức đột nhiên.

.

. Dù sao này quan hệ huyết thống muốn phủ nhận cũng phủ nhận không được a.

.

. Ngươi nói đúng không, đại tẩu?”

Tử Tà Tình rốt cục tùng hạ khẩu khí, muốn cười cười, nước mắt chảy ra, nói: “Đúng, ta có chút ít.

.

. Không cách nào tiếp nhận; Ta vẫn cho rằng ta là cô nhi.

.

. Nhưng đột nhiên có người nói cho ta biết, ta có cha mẹ, cha mẹ của ta cũng là anh hùng.

.

.

“Bọn họ vẫn không có xuất hiện, ta đây có thể tiếp nhận, bởi vì bọn họ cũng lấy anh hùng tư thái anh hùng vẫn lạc, ta chỉ biết kiêu ngạo, chỉ biết tự hào, nhưng giờ phút này lại biết được, ta thật ra thì còn có thân nhân, thúc thúc của ta cũng là Thiên Đế, muốn trước khi ta cưới một ngày tới nhận ta.

.

.

Tử Tà Tình nước mắt lã chã đi xuống, nàng dùng sức mím môi nhưng rốt cục wow một tiếng lên tiếng khóc lớn, khóc ròng nói: “Nhưng là ta.

.

. Nhưng là ta vẫn nghĩ mình là một đứa cô nhi.

.

. Vì lâu.

.

.

Đám người Tuyết Lệ Hàn, Yêu Tâm Nhi, Tử Vô Cực ba người ảm nhiên cúi đầu, không giải thích được nữa.

Nói như vậy cũng là đột nhiên! Các ngươi mỗi người đều có thực lực cứng rắn, thế lực khổng lồ, ta là cô nhi đã lâu.

.

.

Yêu Hậu đau lòng đem Tử Tà Tình kéo lại vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, ôn nhu an ủi nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.

.

. Sau này chuyện gì cũng không có, bé ngoan không khóc.

.

.

Tuy nhiên Tử Tà Tình tiếp tục lên tiếng khóc lớn.

Tuyết Lệ Hàn nhìn Tử Vô Cực nói: “Nàng cần phải có một thời gian ngắn thích ứng, quan hệ huyết thống thời gian không cách nào phủ nhận, cần gì phải nóng lòng nhất thời.

Tử Vô Cực gật đầu lia lịa, trên mặt đỏ lên, xoa xoa tay luôn miệng nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, thật tốt quá.

.

. Thật tốt quá.

.

.

Tuyết Lệ Hàn cảnh cáo nói: “Ngươi ngày mai gặp Sở Dương phải khách khí chút ít.

.

. Đứa nhỏ này nhiều năm cũng chỉ có Sở Dương tốt đối với nàng.

.

. Ngươi nếu đối với Sở Dương không có lẽ phép.

.

. Ngươi cẩn thận cháu gái ngươi tại chỗ làm khó cho ngươi đó!

Tuyết Lệ Hàn nghiêm túc nói: “Nàng tuyệt đối làm ra được! Ngươi hiểu, ngàn vạn khác bản thân cho mình tự tìm phiền phức, nếu không ngươi sẽ rất tự tại!

.

Tử Vô Cực oan uổng muốn dạng kêu lên nói: “Ta hiện ở nơi đâu còn có tâm tư khởi binh hỏi tội nữa.

.

. Ta nào dám a! Ta thấy Sở Dương trực tiếp xem như tiểu tổ tông là được a.

.

. Hắn muốn đánh miệng ta, đánh má bên trái của ta, ta liền cười, theo tiếp theo đem má phải.

.

. Hai cái mặt đánh xong ta lại vì hắn xoa bóp tay.

.

. Được chưa? Đủ thành tâm chưa?”

“Cút!

” Tuyết Lệ Hàn nở nụ cười nói: “Ngươi ba hoa! Trước kia làm sao cũng không phát hiện ra miệng lưỡi của ngươi lại bẩn như vậy!

Một trường phong ba trước hôn lễ đại điển cuối cùng rốt cục coi là xong, nhìn Tử Tà Tình rốt cục được Tử Vô Cực coi như tổ tông đón đi, Đổng Vô Thương cùng Ngạo Tà Vân cũng rốt cục mất đi tất cả tinh khí thần.

“Con mẹ nó!

” Đổng Vô Thương chém xéo mắt, một bụng hờn dỗi nói: “Tử Vô Cực lão hỗn đản kia đến trước khi đi lại cũng không nói tiếng cám ơn, biết thế nên làm khó hắn thêm một hồi.

.

.

Ngạo Tà Vân hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, hiện tại lại biết đi tranh công, mới vừa rồi vừa không thấy ngươi đi khuyên đại tẩu, thu thập tàn cuộc, vẫn để ta tự thân xuất mã!

Đổng Vô Thương clàm lành nói: “Chuyện này vậy thì ngươi thành thạo nhất mà!

Ngạo Tà Vân vẻ mặt buồn nôn, “Ngươi cút, ngươi có thể có một bộ sắc mặt như vậy ư? Đây là Vô Thương Đại Đế Đổng Vô Thương sao?”

Đổng Vô Thương thở dài một tiếng nói: “Còn không phải là mấy ngày qua vì muốn có tư cách đưa gả mà liên tục cười làm lành sao, thế mà vẫn không có mò được, thật con mẹ nó buồn bực!