Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 46,117,026
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Thành chủ đại nhân sắc mặt lúc xanh lúc hồng táp táp miệng, tư vị này...

. Thật là mụ nội nó chứ kỳ diệu.

.

. Tuy nhiên chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật.

“Ừ, đại ca, cảm giác như thế nào?”. Sở Dương hỏi. Không tự chủ được liếm liếm môi, thành chủ đại nhân bật thốt lên nói: “Có chút dâm khí.

.

.

”.

“Dâm khí?”. Sở Dương trừng lớn mắt, đây là cảm giác gì đây.

“Ô.

.

. Không phải là dâm khí.

.

. Là ảo giác.

.

. Là nói sai”. Thành chủ đại nhân cũng có kinh ‘ngạc, làm sao không cẩn thận đem lời nói thật nói ra nên vội vàng bổ túc nói: “Cảm giác rất nhiều, quá lạnh, quá nóng! Quá đắng! Quá cay.

.

. Thúi quá.

.

.

”. Liên tiếp kêu khổ.

Sở Dương cười ha ha nói: “Thuốc đắng dã tật, nếu đã là điều chỉnh Âm Dương thì tất phải có nóng lạnh giao thế tuần hoàn chứ.

.

. Ta nói Văn đại ca, bệnh này của ngươi khiến hàng tốt trong kho của huynh đệ ta hao tổn khá nhiều đó, đây cũng chính là cho Văn đại ca ngươi, đổi lại là người khác ta tuyệt đối không bỏ ra những thuốc tốt này đâu.

.

.

”.

“Huynh đệ cực khổ rồi”. Văn thành chủ cảm kích nói: “Huynh đệ cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần đi, ở trong địa giới Tử Hà thành này, ca ca vẫn có mấy phần năng lượng, tuyệt sẽ không để cho huynh đệ ngươi bị một điểm ủy khuất nào”.

Hiện tại, thành chủ đại nhân chỉ cảm giác mình cả người ấm áp, thoải mái cực kỳ. Nhất là tiểu huynh đệ nguyên bản vốn hai năm qua cũng không có ngẩng đầu lên thế nhưng nay đã nóng lòng muốn thử, rung đùi đắc ý, một loại nam nhân phấn khởi mà dần dần ngẩng lên.

Thành chủ đại nhân đang cảm thấy loại hiện tượng này thì không khỏi cảm động đến rơi nước mắt. Không để ý tới Sở Dương ở trước mặt mình, cũng không còn nghĩ tới cái gì hình tượng, hắn rơi lệ đầy mặt nói: “Huynh đệ, đã lâu.

.

.

”.

Sở Dương một đầu hắc tuyến.

“Có ai không!

”. Thành chủ đại nhân cơ hồ là dùng khí lực bú sữa mẹ hét lớn một tiếng. Một tiếng này đột nhiên xuất hiện làm chấn động cả thành chủ phủ.

Sở Dương đứng mũi chịu sào chỉ cảm thấy ông một tiếng.

.

. Suýt nữa choáng váng ngất đi. Thằng này tuyệt đối là cố ý mà!

Ngươi còn dám rống ta? Thật là gan chó! Nhìn ta sau này sẽ đem thuốc cho ngươi uống với tư vị tuyệt vời hơn. Để ngươi rống ta?.

.

.

“Đại nhân!

”. Thị vệ nghe thấy thành chủ đại nhân kêu cấp bách thì vãi tè ra quần chạy tới, thấy cả phòng đầy nước đọng lại ngửi thấy được mùi quái dị thì không khỏi rất là kinh ngạc hỏi: “Đại nhân, xảy ra chuyện gì sao?”.

“Cái gì xảy ra chứ!

”. Thành chủ đại nhân rống một tiếng nói: “Đi! Đến chỗ phu nhân đem cái hộp cạnh gối của ta kia lấy tới đây! Nhanh lên! Con mẹ nó còn không mau đi!

”.

Rất là gấp gáp, ý tứ không thể chờ được. Thị vệ nghe vậy thì nơi nào còn dám chậm trễ vội vắt chân lên cổ chạy.

Trong tư gia của Thành chủ đại nhân. Thị vệ thở hồng hộc chạy đi vào, mấy thị nữ muốn ngăn trở hắn liền bị hắn cấp bách đầy sang một bên nói: “Phu nhân, phu nhân đâu.

.

.

”.

“Chuyện gì thế?”. Một mỹ phụ thân thể yểu điệu cau mày nhìn ra hỏi.

“Thành chủ đại nhân nói muốn.

.

. Muốn.

.

. Muốn cái hộp bên gối kia.

.

.

”. Thị vệ thở hào hển nói.

“Cái hộp kia hả?”. Mỹ phụ nói chuyện với giọng điệu có chút ít u oán nói: “Hắn còn muốn cái hộp kia làm gì nữa, có ích lợi gì đâu? Cầm đi đi.

.

.

”.

Thị vệ nhận lấy rồi liền chạy đi. Mỹ phụ nhìn theo bóng lưng gã thị vệ mà trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ nói: “Hắn đã như vậy rồi, làm sao cũng không lên được, còn cần cái này làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn tiêu hủy đi sao? Ai.

.

.

”.

Truyện Của TUi chấm Net Thở dài một tiếng, cảm giác tuổi thanh xuân của mình sẽ cứ như vậy mà hoang phế đi, mỹ phụ không khỏi buồn bực, cực kỳ u oán. Điều này cũng không thể trách ai được, đành tự trách mình lấy phải một ‘Vô năng’ trượng phu như vậy thôi.

.

.

“Đại nhân, cái hộp đã cầm lại rồi, ngài.

.

.

”. Thị vệ kia ngay thở gấp nói, dường như ngay cả chân cũng thiếu chút nữa chạy gấp mà đứt mất.

“Lấy tới đây!

”. Văn thành chủ uy nghiêm nói: “Chớ có giả bộ, ngươi đường đường có Nhân cấp thực lực. Đi mấy bước dường như vậy mà đòi mệt chết đi được hả? Cút đi!

”.

Thị vệ bị vạch trần nhất thời cảm thấy khó xử cười cười rồi quả nhiên cũng không thở hổn hển nữa mà khí định thần nhàn đi ra ngoài. Sở Dương nhìn theo mà con ngươi cơ hồ rót ra ngoài. Quả nhiên là.

.

. Nhân tài.

“Huynh đệ Đây là những thứ mấy năm gần đây ta rất trân quý, ngươi nhìn xem.

.

.

”. Đợi thị vệ kia biến mất, quan uy của Văn Đông Lai kia trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu, hắn tiến tới trước mặt Sở Dương vẻ mặt hèn mọn và còn không ngừng nhọn lông mày.

“Cái gì vậy?”. Sở Dương phi thường tò mò hỏi.

“Đây đều là bảo bối cả.

.

.

”. Thành chủ đại nhân cẩn thận từng li từng tí mở cái hộp ra nói: “Hôm nay lấy ra là ta muốn làm một chút thí nghiệm, xem có thể dùng được hay không.

.

.

”.

“Đồ chơi gì vậy.

.

. Có thể dùng được hay không.

.

.

?”. Sở Dương càng hồ đồ hơn hỏi.

“Ai nha, chính là chỗ này.

.

.

”. Thành chủ đại nhân lấy tay vuốt vuốt đáy quần. Sở Dương trợn mắt hốc mồm, tức thì có một loại vọng động muốn chạy trốn.

Con hàng này.

.

. Muốn thí nghiệm kiểu gì đây, trong phút chốc Sở Ngự Tọa thần thanh mặt trắng, trong lòng bang bang nhảy loạn lên mà âm thầm hạ quyết tâm nói: “Chẳng lẽ tên khốn này muốn đem ta ra làm thí nghiệm? Nếu thằng này có cái loại ý nghĩ nay, dám ra tay đối với ta.

.

. Ta thà rằng liều mạng chạy trốn chứ cũng không để hắn cắt đi của ta.

.

.

”.

Lại thấy thành chủ đại nhân lúc này đã mở cái hộp ra, vẻ mặt hèn mọn lấy từ bên trong ra một quyển sách.

.

. Lại còn hắc hắc cười quái dị

Một tiếng rồi tràn đầy vẻ thần bí ngoắc tay nói: “Huynh đệ, ngươi tới đây nhìn, rất hay đó, cạc cạc cạc.

.

.

”.

Sở Dương bị cử động của thành chủ làm cho sửng sốt, lòng hiếu kỳ đại thịnh đi tới nhìn, nhất thời một đầu hắc tuyến. Ta kháo, nguyên lai là đồ chơi kia, một đám xuân cung đồ!

Chỉ thấy mỗi một bản xuân cung đồ đều là sắc thái tiên diễm, vô luận nhân vật nam nữ đều trông rất sống động, bất kể là da thịt hay là đường cong hay vẻ mặt đều rất chân thực.

Thật là thứ tốt!

“Ngươi nhìn, cái loại tư thế này.

.

. Đó là loại nào.

.

.

”. Thành chủ đại nhân trong mắt tỏa ra sói quang, bộ dạng như nhặt được chí bảo lần lượt giở từng trang cẩn thận lật xem.

Sở Dương đầu đầy hắc tuyến như chẳng thèm ngó tới, về phần trong lòng nghĩ như thế nào thì cũng chỉ có hắn tự mình biết.

Thành chủ đại nhân nhìn nhìn 1 lúc rồi đột nhiên rên rỉ lên, trong cổ họng ‘Nga nga’ mấy tiếng, trong lúc bất chợt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đem xuân cung đồ thu vào rồi thân thể nhảy dựng lên, nói: “Không được, ta không được rồi, mau.

.

.

”.

Trong lúc bất chợt hắn xông ra ngoài đồng thời hét lớn nói: “Thị vệ, cung tiễn Sở thần y đi ra ngoài.

.

. Huynh đệ, ngày khác ta tới cửa bái tạ.

.

. Cái kia, bí mật nhé.

.

. Chúng ta ngày khác.

.

. Phu nhân đâu? Phu nhân ngươi ở đâu vậy.

.

.

”. Càng nói về sau âm thanh như líu lại không nên lời nữa.

Thân pháp nhanh chóng đến mức Sở Dương bình sinh hiếm thấy! Cái thế thần y, hiệu quả trị liệu tốt như vậy.

.

. Thành chủ đại nhân trong nội tâm kích động.

.

.

Nhìn thành chủ đại nhân động dục mà thoáng cái bóng lưng đã biến mất trong tầm mắt, Sở Dương hoàn toàn trợn mắt hốc mồm, mắt mũi trợn tròn, á khẩu không trả lời được.

Con hàng này.

.

. Lại có thể làm được thành chủ, cũng có thể phải có chút lòng dạ chứ, làm sao.

.

. Lúc này mà háo sắc như vậy?!

Sở Dương được thị vệ cung kính đưa ra ngoài tạm thời không đề cập tới. Lại nói thành chủ đại nhân một đường chạy như điên về nhà, tốc độ này quả nhiên là như tia chớp vậy.

Thành chủ phu nhân lúc này đang ở trong vườn hoa ngắm hoa giải sầu thì chợt nghe thấy tiếng kêu của hắn từ xa xa đến, tiếng hô cực kỳ cấp bách nói: “Phu nhân.

.

. Phu nhân đâu.

.

.

”.

“Lại có chuyện gì thế?”. Thành chủ phu nhân mới vừa nói thì lại cảm giác được mình bị người mới tới bế lên nên không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi nói: “Ngươi làm gì đấy?”.

“Làm gì ư?”. Thành chủ đại nhân cả người tản mát ra hơi thở của giống đực thở hồng hộc nói: “Đương nhiên là làm.

.

. Ngươi.

.

.

”.

Không chờ nói hết, hắn ôm phu nhân như một trận gió vọt vào trong phòng, chân sau hất lên: “Phanh” một tiếng đóng cửa lại. Phía ngoài mấy vị thị nữ hai mặt nhìn nhau: Đây là cái gì thế. Tại sao có thể như vậy đây? Mặt trời mọc từ hướng tây rồi?

Đột nhiên chỉ nghe thấy trong phòng thành chủ phủ có một tiếng người kêu sợ hãi nói: “Này.

.

. Đây là chuyện gì xảy ra?.

.

.

”.

Nhưng ngay sau đó, căn phòng như đất rung núi chuyển và có một loại thanh âm truyền ra.

.

. Rầm rầm rầm.

.

. Rầm rầm rầm.

.

.

Mấy vị thị nữ nhất thời đỏ mặt như ánh bình minh, từng người hoảng hốt chạy ra bên ngoài.

.

. Thật sự là.

.

. Quá.

.

. Xấu hổ.

.

.

Người trong Thành chủ phủ nghe nói có một loại thanh âm rất kỳ lạ vang lên suốt một đêm.

.

. Thành chủ cùng phu nhân sinh tử tương bác, không biết rốt cuộc ai thắng ai thua.

.

.

Lúc Sở Dương trở về thì đã là xế chiều nhưng hắn cũng không dừng lại mà trực tiếp hiệu triệu mọi người rồi hạo hạo đãng đãng đi đến Lý gia đại viện. Thành chủ đại nhân bên này đã làm xong, Sở Dương cảm thấy có tiếp tục mở lại Nam Nhân đường cũng không còn có ý tứ gì nên mau tiến hành bước kế tiếp, thời gían không còn nhiều.

Không thể không nói, Lý gia đại viện tương đối lớn. Sở Dương đi vào sơ lược nhìn nhìn rồi chọn một tòa nhà lớn nhất an bài người tới ở cái nhà này hiển nhiên là cho hộ vệ hộ viện ở rồi. Nơi này tương đối rộng rãi, thủ hạ của Sở Dương lúc này hơn một ngàn người vẫn còn rộng chán.

Buổi tối hôm đó lại bắt đầu xây dựng rầm rộ. Vườn hoa núi giả.

.

. Những thứ không có chỗ dùng thực tế đều bị san thành bình địa.

Sau đó ở phía trên xây dựng các kiến trúc làm phòng ở. Bằng không, sau này nhân viên càng ngày càng nhiều sẽ không có chỗ ở.

.

. Không thể không nói, hiện tại Sở Dương đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo, xây dựng căn cơ là phi thường cần thiết.

.

.

Hiện tại nhân thủ không ít nhưng tuyệt đại đa số cũng là tiểu hài tử nên Sở Dương dứt khoát phát mình đóng giường tầng và thang leo, trong một phòng đặt bảy tám cái giường, mỗi cái giường có ba tầng, mỗi một tầng ở một người. Theo đó, trong một phòng có thể ở hơn hai mươi người.

Thậm chí vẫn còn có một chút chỗ trống đặt một chút vật dụng hàng ngày. Buổi tối hôm đó, Sở Dương thuê một số phụ nhân đến làm đầu bếp nữ và bảo mẫu, sau khi những người này tiến vào Lý gia đại viện. Đại viện vốn trống rỗng nhất thời nhiệt náo loạn lên.

.

.

Lương thực Hổ ca trộm về cũng được Sở Dương lần nữa bỏ vào kho lúa của Lý gia, sơ tính thì những lương thực này ít nhất đủ cho một vạn người ăn trong ba năm mà còn dư dả.

.

.

Tạm thời là không cần vì phương diện lương thực mà lo lắng rầu rĩ nhưng ở phương diện quản lý thì dường như còn thiếu một quản gia. Địa phương lớn như vậy mà không có người để ý trông coi là không thể được.

Cho nên Sở Dương cau mày một cái rồi tiến vào Cửu Kiếp Không Gian. Trong khoảng thời gian này, Sở Dương mỗi một ngày cũng vào xem một chút. Nơi này còn có một đống nương tử quân đây. Chỉ bất quá, rốt cuộc nên dùng người nào làm quản gia đây? Nhìn thấy Sở Dương đi vào, nhất thời một mảnh tiếng kêu vang lên: “Sở đại ca.

.

.