Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Cập nhật: 13/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 645
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Cái lồng chân khí của Thiếu niên kia cũng rất cường hãn, vững như thành đồng, vậy mà có thể ngăn cản được quyền kích điên cuồng như sấm kia của Thẩm Tường, nhưng Thẩm Tường lại không để ý chút nào, chỉ thấy hắn vốn là chân khí màu xanh đột nhiên xen lẫn một chút màu đỏ.

Thẩm Tường vừa rồi chỉ là sử dụng Thanh Long chân khí thuộc tính Mộc, nhưng bây giờ hắn lại tăng thêm chút Chu Tước chân khí thuộc tính Hỏa, hai loại chân khí cộng dồn dung hợp, không chỉ là gia tăng gấp đôi!

Trông thấy chân khí của Thẩm Tường thay đổi màu sắc, con ngươi của Thẩm Phú Vinh kia co vào, một người có thể phóng xuất ra hai loại chân khí, chuyện này cũng không thấy nhiều!

Thiếu niên trên người có chân khí màu vàng kim lượn lờ quanh người kia cũng hơi chập trùng, nhìn ra được nắm đấm kia của Thẩm Tường đang làm rung chuyển cái lồng chân khí kiên cố của hắn.

Thẩm Tường quát lên một tiếng, song quyền lập tức phun trào ra một ngọn lửa cực nóng, lôi điện cuồn cuộn xuất hiện trong ngọn lửa, khí tức từng cơn bạo ngược cường hãn, từng đợt tiếp lấy từng đợt tỏa ra bốn phía, cực kỳ rung động.

Một đôi nắm đấm chứa lôi hỏa chớp động của Thẩm Tường oanh kích ra lần nữa.

"Rầm rầm rầm...

.

" Nắm đấm của Thẩm Tường vẫn nhanh như trước đay, trong nháy mắt oanh ra tầm mười quyền, va chạm với lồng chân khí màu vàng kim phía trên người của thiếu niên kia, phát ra tiếng nổ như sấm, chấn động đến mặt đất run rẩy, cả tòa lầu các rung động, tiếng vang truyền khắp tứ phương.

Tung ra quyền liên tục không ngừng, tiếng nổ vang rền không ngừng được tuôn ra, công kích điên cuồng như vậy, đã chấn nhiếp Thẩm Lộc Tông và Thẩm Phú Vinh vùng với mấy tên thiếu niên kia, thiếu niên đối chiến với Thẩm Tường không nghĩ tới chân khí của Thẩm Tường vậy mà hùng hậu đáng sợ tới mức như thế này, có thể điên cuồng thi triển loại loại công kích cuồng mãnh hơn nữa còn tiêu hao rất nhiều chân khí.

Sắc mặt của thiếu niên trên người có lồng chân khí màu vàng kim đã trở nên ảm đạm, hắn bị Thẩm Tường đánh cho lui lại, thân thể của hắn ngay lập tức bị quyền kình cuồng mãnh kia xuyên thấu qua cái lồng chân khí của hắn chấn động đến tê dại đau nhức không thôi, hơn nữa càng lúc càng thống khổ.

"Ngã xuống cho ta!

" Thẩm Tường quát khẽ một tiếng, song quyền lôi hỏa lực mạnh nâng cao, như là sao băng đâm vào trên người của tên thiếu niên kia, trực tiếp phá vỡ cái lồng màu vàng kim trên người của thiếu niên kia, thiếu niên kia bị đánh bay ra ngoài, va vỡ một bức tường, rơi xuống ở bên trong đường lớn, miệng tuôn ra máu tươi rồi ngất đi.

Ánh mắt Thẩm Tường quét qua, trong mắt chưa một loại lệ khí, nhìn về phía ba tên thiếu niên còn lại khác, quát lạnh một tiếng: "Các ngươi còn ai muốn chiến?"

Ba tên thiếu niên kia thì đều một lời nửa câu, lúc này bọn hắn cũng không còn giữ được sự bình tĩnh, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, Thẩm Tường phát ra chủng loại sát khí kia, thật giống như một đại tướng sát phạt lâu năm.

"Chúng ta đi!

" Thẩm Phú Vinh không còn lời nào để nói, thực lực của Thẩm Tường đã làm cho hắn phải rung động thật sâu, hắn nhìn ra được võ công của Thẩm Tường rất cường đại và kinh khủng.

"Chờ một chút, hắn nhưng là đệ tử môn phái, tuy rằng chúng ta là luận bàn, nhưng ta không cẩn thận đả thương hắn, ta phải chữa thương cho hắn, để tránh bị ghét bởi đại môn phái.

" Thẩm Tường nói xong, lấy ra một cái đan lô, ngồi xếp bằng xuống, từ trong túi trữ vật lấy ra một số linh dược.

Thẩm Tường lại muốn luyện đan!

"Ngươi trực tiếp lấy ra đan dược chữa thương cho hắn không được sao? Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện!

" Vẻ mặt của Thẩm Phú Vinh không thay đổi nói.

Thẩm Tường cười lạnh nói: "Ngươi thử dùng một chút đan dược bình thường tới chữa thương cho hắn xem? Hắn thế nhưng là bị chân khí lôi hỏa cùng lúc đả thương, không có đan dược tương ứng, thương thế của hắn thế nhưng là rất khó lành nhanh.

"

Nói xong, Thẩm Tường bắt đầu hướng vào lò luyện đan rót hỏa diễm vào, sau khi Thẩm Phú Vinh nhấc thiếu niên nằm ở trên đường kia trở về, dò xét thương thế một chút, quả nhiên là bị thương rất nặng, hơn nữa vết thương trong cơ thể đều có lôi điện và hỏa diễm, những lôi hỏa kia cũng đều không phải là lôi hỏa bình thường.

Nửa canh giờ trôi qua, Thẩm Phú Vinh và mấy tên đồ đệ cùng một mực yên lặng không lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ cũng muốn nhìn thấy thuật luyện đan của Thẩm Tường!

Thẩm Tường mở lò luyện đan ra, múi thuốc bay ra ngoài, chỉ là một canh giờ thì đã luyện ra được đan dược chữa thương, đây không khỏi quá nhanh đi! Điều này làm cho Thẩm Phú Vinh và ba tên thiếu niên kia vô cùng kinh hãi.

"Đây là Đại Hồi Xuân đan, phàm cấp trung phẩm!

" Thẩm Tường đưa một viên đan dược màu hồng cho Thẩm Phú Vinh, hắn làm như vậy cũng là vì không muốn để cho lão bối trong tộc này oán hận, đồng thời cũng muốn thay đổi cách nhìn của Thẩm Phú Vinh đối với hắn.

Phàm cấp trung phẩm! Thẩm Tường chỉ cần khoảng thời gian hơn nửa canh giờ để luyện chế! Thẩm Phú Vinh nhận lấy đan dược này thì ngay lập tức xác định đây là sự thực, lúc này hắn cũng không thể không thừa nhận Thẩm Tường là một người có tiền đồ vô lượng.

"Các ngươi là muốn bá đan dược làm ăn sao? Nơi này chẳng những có Đan Hương Dược trang, còn có Dược gia, các ngươi chỉ có hai tên luyện đan thì căn bản không có cách nào chống đỡ được! Loại ý nghĩ này thật sự là quá ngây thơ rồi, ta sẽ để cho Thẩm gia ngăn cản các ngươi, đây quả thực là lãng phí tiền tài! Còn có, các ngươi thức thời mà nói thì tốt nhất là đi xin lỗi Dược gia!

" Thẩm Phú Vinh ném câu nói này liền cùng mấy tên thiếu niên kia rời đi.

Sau khi Thẩm Phú Vinh đi, Thẩm Lộc Tông thở dài: "Gia hỏa này cho tới nay tâm tư đều rất nặng, cho nên hắn đã rời khỏi Thẩm gia từ rất sớm, không nghĩ tới sau khi hắn nhận được ân huệ của Dược gia, lại có thể trở mặt đi qua đối phó người nhà mình, nếu như là gia gia của ngươi ở chỗ này thì cái tên này chắc chắn sẽ bị gia gia của ngươi trừng phạt.

"

Thẩm Tường quét đất trên sàn và hỏi: "Thúc tổ, đệ tử đại môn phái đều có thực lực như vậy sao?"

Thẩm Lộc Tông lắc đầu nói: "Loại đệ tử này chỉ là đệ tử ngoại môn, nếu như là đệ tử nội môn hay là đệ tử chân truyền thì một phần thắng ngươi cũng không có! Chính Thẩm Phú Vinh kia khả năng cũng chỉ là ở trong đám đệ tự ngoại môn có địa vị tương đối cao mà thôi.

"

Thẩm Tường ngây ngẩn cả người, hắn đoán chừng thực lực của Thẩm Phú Vinh ít nhất cũng là Phàm Võ cảnh tầng chín, vậy mà cũng chỉ là đệ tử ngoại môn! Vậy đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền là cao minh cỡ nào?

"Ta phải đi tìm mấy tên luyện đan sư đến mới được.

" Thẩm Tường nói, hắn đã có chủ ý.

"Trong Vương thành này đại đa số Luyện Đan sư đều gia nhập vào thế lực, nếu muốn tìm mời đến đây thì chính là rất khó khăn.

" Thẩm Lộc Tông thở dài, bởi vì Luyện Đan sư là có rất ít người cho nên đều được các thế lực tranh nhau tới bể đầu, nếu không thì chính là những gia tộc kia tự mình bồi dưỡng mà có.

Con mắt Thẩm Tường đảo quanh, nói ra: "Ta đi Đan Hương Dược trang một chuyến, tìm nữ nhân kia nói chuyện làm ăn một chút.

"

Nói xong, Thẩm Tường để chổi quét nhà xuống và chạy ra khỏi cửa hàng, đi về phía tòa nhà của Đan Hương Dược trang lớn nhất nằm ở trung tâm của Vương Thành, đó cũng là tổng bộ của tất cả cửa hàng của Đan Hương Dược trang trong Vương thành.

Tổng bộ của Đan Hương Dược trang chính là một cái trang viên rất lớn, Thẩm Tường tiến vào bên trong, sau khi nói ra thân phận của mình thì lập tức được tiếp đón nhiệt tình, sau đó một thị nữ dẫn hắn đi qua rất nhiều lầu các đình viện ở trong trang viên mới đi tới bên trong một khu vườn trồng đủ các loại hoa với màu sắc rực rỡ khác nhau, ở gữa vườn hoa thì có một căn phòng ở không lớn cũng không nhỏ.

Đặt mình vào trong rừng hoa toàn hoa là hoa, hương hoa xung quanh khiến tinh thần của Thẩm Tường rất thoải mái, lúc này bên trong căn phòng kia truyền đến một giọng nói dịu dàng quyến rũ: "Thẩm công tử, mời đi vào đi! Ta biết ngươi sẽ 'trở lại'.

"

Tiếng cười động lòng người, lời nói của Hoa Nguyệt Vân kia không thể không khiến người ta phải suy nghĩ lung tung, sau khi trong lòng Thẩm Tường thầm mắng nhỏ một tiếng 'Hồ ly tinh' thì lấy lại sự bình tĩnh và đi tới.

Thẩm Tường đi tới một cái phòng khách nhỏ lịch sự tao nhã và tràn ngập hương thơm, một thân thể nữ tử có dáng vẻ thướt tha, dung mạo xinh đẹp và quyến rũ đang ngâm một ít cánh hoa trà.

Lần trước Hoa Nguyệt Vân là lấy khăn mỏng che mặt, cho nên Thẩm Tường không thể nhìn rõ được mặt của nàng, bây giờ nhìn thấy thì còn xinh đẹp hơn cả so với trong sự tưởng tượng của hắn, hơn nữa lúc này trên người nàng ta mặc váy sa màu trắng trong suốt, có thể trông thấy cánh tay như ngó sen trắng như ngọc kia cùng với đôi chân thon dài của nàng ta, càng trí mạng là có thể nhìn thấu vòng eo thon thả và khe rãnh sâu hoắm ở trước ngực nàng ta.

Đây chính là dụ hoặc một cách trần trụi, nếu như Thẩm Tường không phải là người có định lực cực tốt thì chỉ sợ sớm đã làm ra trò hề, để hắn nghi ngờ là, một cái vưu vật như vậy tại sao phải đối với hắn như thế?