Khăn che như gần như xa ở mặt Nam Ly Ưu ngẫu nhiên đứng lên lộ ra cằm tinh xảo cằm . A Hàn Đạt nuốt nước miếng . “Ngươi nói thật nhiều nếu lại dong dài ta không ngại đâu !
” giọng điệu của Nam Ly Ưu lạnh như băng . A Hàn Đạt xem xét nữ hài tử , vì cái gì không ôn nhu , khi nhìn thấy nàng , nàng tựa hồ thật lạnh nhạt lại như một đóa hoa làm cho người ta muốn ngắt đi . A Hàn Đạt không hề lên tiếng, chỉ ngẫu nhiên đánh giá nàng. Hai người đi được một canh giờ “Chậc chậc, cốc tinh tê này thật đúng là lớn , Ấu ban hạt rốt cuộc ở đâu a!
” A Hàn Đạt nhịn không được , đi cả nửa ngày đừng nói ngay cả người cũng chưa thấy , chính là ngay cả bóng dáng ma thú cũng chưa nhìn thấy.
Nếu cứ đi như vậy , đến buổi tối cũng đừng nghĩ ra được. A Hàn Đạt thật sâu nhìn Nam Ly Ưu liếc mắt một cái, hỏi:“Tiểu thất cô nương, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” “Tiếp tục đi, hiện tại mới là chỗ nhập cốc !
” Nam Ly Ưu nhìnthản nhiên nói. Đi trên đường, nàng luôn luôn quan sát địa hình, phát hiện cốc tinh tê này có hình dạng một cái bình rượu , ở nơi nàng vừa mới vào chỉ có cây cối, trừ bỏ một ít ma thú cấp thấp bay trên trời, không có sinh vật khác . Mà dọc theo đường đi, trừ bỏ đụng tới A Hàn Đạt , cũng không thấy người đi lịch lãm tiến vào .
Cốc tinh tê nếu đã được xưng là cốc , tất nhiên sẽ không phải một mảnh đất rộng lớn . “Phía trước kia chính là đáy cốc!
” Nam Ly Ưu chỉ vào phía trước mấy chục thước . Ngọn núi hình tam giác chân núi là khe hở nhỏ chỉ đủ một người qua được . Có dáu vết hai bên . Đây là dáu vết lưu lại của người đi trước . A Hàn Đạt ngắm nàng tán thưởng đáy lòng khâm phục tiểu cô nương tâm tư kín đáo .
Hai người một trước một sau hướng khe hở đi đến. Khe hở càng đi càng lớn, càng đi địa thế càng xuống , không lâu một mảnh sân rộng lộ ra . Nơi này nhìn không thấy cỏ cây, tất cả đều là đồi . Nam Ly Ưu đã ngửi được trong không khí còn có sinh mệnh của người thứ ba , chủy thủ trong tay không khỏi nắm thật chặt. Tử mâu tản ra nguy hiểm. “Lăn ra đây!
” Nam Ly Ưu nổi giận gầm lên một tiếng, nữ âm non nớt nữ vang lên . Theo đó trên đồi nhảy ra bốn nam tử hắc y che mặt .
A Hàn Đạt cảnh giác trừng mắt nhìn phía trước xuất hiện bốn nam tử, che phía trước Nam Ly Ưu lớn tiếng quát nói:“Người nào!
” “Người nào ngươi không cần biết ! Chúng ta muốn mạng tiểu cô nương này, ngươi nhanh lui ra , bổn đại gia có thể tha mạng chó của ngươi !
” Một nam tử hừ lạnh, khinh miệt nói. “Chậc chậc có lỗi, ta và nàng đi cùng nhau , sao có thể bỏ lại một mình nàng !
” A Hàn Đạt khẽ cười nói. Nam Ly Ưu nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:“Ngươi đi đi! Bọn họ muốn là mạng của ta!
” A Hàn Đạt nhìn nàng khó tin :“Không thể nào, ngươi là tiểu cô nương ! Bọn họ muốn mạng của ngươi làm gì ?” Nam Ly Ưu liếc hắn âm thanh lạnh lùng :“Không có rảnh nói nhảm với ngươi ” Một chưởng đánh hắn ngã ở một bên .