-Chủ tử,
xin người chờ ở đây,
thuộc hạ đi thám thính tình hình.
-Được.
Namtử trung niên trả lời
……………………………….
“Ui da” Nàng thức dậy,
đầu nhức nhối. Mở mắt,
ánh nắng chiếu vào làm mắt kịp thời ko thể thích nghi được. Chớp chớp mắt ,
nàng thức thời nhớ lại chuyên hôm qua. “Aaaaa ta chưa chết sao?hahaha mạng ta cũng lớn quá chứ,
rớt từ núi xuống mà chả sao hết,
hơi nhức đầu tí thui. Hừ tức chết ta mà, Mộng Liên đáng ghét, vì boy mà giết ta, nhục quá sức, ta may mắn thoát chết phài đi tính sổ với cô ta mới được”. Suy nghĩ xong, nàng đứng dậy bắt đầu thực hiện kế hoạch. Nhìn xung quanh, chỗ nàng đang đứng là dưới 1 gốc cây cổ thụ cành lá xum xuê toà mát cả 1 khu vực rộng lớn, xung quanh toàn cây và cỏ. “Đây chắc là một cánh rừng. Nhưng mà…duới chân núi ta cũng từng xuống rồi mà, đâu có cây cổ thụ nào đâu. Quái lạ!
”. Nhìn về phía xa,
nàng thấy có một con sông. Đang lúc khát nước, ko nghĩ nhiều nàng liền chạy đến.
-OA! Nước trong veo, thấy cả đáy sông. Đẹp quá! Ở hiện đại mà còn có con sông đẹp như thế này sao?
Xoè tay hớt một ngụm nước,
đưa vào miệng, nước thật ngọt làm tinh thần thật sảng khoái. Đang uống nước bỗng nàng nghe có tiếng người la:”Aaaaaa”. Giật mình “Ui ai vậy nhỉ?” Đi tìm nơi phát ra tiếng la, nhìn sang bên phải, có 1 trung niên nam tử đang ngồi, nàng liền chạy đến. Người này đang ôm chân, vẻ mặt có vẻ rất đau đớn,
trán chảy rất nhiều mồ hôi. Đến gần , nàng ngồi xuống xem vết thương. “Bị rắn cắn,
theo như ta biết thì phải hút nọc độc ngay nếu ko để độc dẫn đến tim sẽ tử vong” Không chần chừ nàng liền cuối xuống hút chất độc. Từng ngụm máu độc được nàng hút ra đến khi máu đã bớt màu đỏ sẫm mới dừng. Vì ko có bông băng ở đây nên nàng đành xé 1 mảnh vải ở áo mình buộc thật chặt lại vết thương. Nàng làm rất tỉ mỉ vả khéo léo, không cho vết thương bị nhiễm trùng và ngăn nọc độc lan đến tim. Nàng không biết nãy giờ đang có một đôi mắt đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của nàng. Băng bó xong, nàng rút trong túi quần ra 1 lọ thuốc nhỏ. Lấy 1 viên, nàng đưa cho trung niên nam tử:
-Bác ơi! Bác uống thuốc này đi,
nó có thể giải độc cho bác.
“Bác? Nữ oa nhi này sao lại xưng hô như vậy? Lạ quá! Thuốc nàng đưa có thật sự giải độc ko hay còn có ý đồ nào khác? Không! Nàng đã hút chất độc giúp ta ko thể nào muốn hại ta được” Đưa tay nhận lấy viên thuốc và uống, trung niên nam tử hỏi:
- Cô nương,
sao cô lại cứu ta?
- Hi thấy người gặp nạn làm sao cháu không giúp được. Hơn nữa, đây chắc chắn là loài rắn độc, màu máu đỏ sẫm để lâu sẽ rất nguy kịch. May là hồi bé nàng bị rắn cắn thiếu chút nữa là tử vong nếu không được cấp cứu và uống thuốc này nàng đã tử vong rồi nên từ đó nàng luôn đem theo bên mình, không ngờ hôm nay lại cứu được người làm nàng vui mừng không thôi.
Bây giờ nàng mới đề ý. Sao bác này lại kêu nàng là cô nương? Lạ quá! Nhìn trung niên nam tử,
nàng thầm đánh giá “Oa bác này thật đẹp lão,
chắc hồi trẻ rất handsome nha. Khí chất tỏa ra rất tôn quý,
có lẽ là người giàu có. Nhưng mà…ách…quần áo người này sao kì vậy? Gíống như của người Trung Quốc hồi xưa mà ta hay xem trên tivi”. Có điều khả nghi, nàng liền hỏi:
- Bác ơi cho cháu hỏi đây…là đâu
Trước câu hỏi kì lạ này, trung niên nam tử có chút ngạc nhiên nhưng vẫn từ tốn đáp:
- Đây là Âu Dương hoàng triều do vua Âu Dương Tĩnh Vũ trị vì.
BOOMMMMMM… ẦM… ẦM…
”TA ĐANG Ở ĐÂU THẾ NÀY? Cái gì mà Âu Dương? Cái gì mà hoàng triều? Không lẽ… ta đang ở cổ đại? Ta có nghe qua mấy đứa bạn nói về tình huống này trong truyện. Điều này có nghĩa là ta đang…XUYÊN-KHÔNG,
OHNOOOO. Ta ăn làm sao? ngủ làm sao? chỗ đâu mà ở? ta không hề quen biết ai ở đây, triều đại này ta còn chưa từng nghe qua trong lịch sử nữa, oaoa thảm rùi”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng, sắc mặt thay đổi liên tục của nàng, trung niên nam tử có phần ngạc nhiên “Nữ oa nhi này sao lại có biểu hiện như vậy? Chẳng lẽ nàng ta ko phải là người ở đây? Trang phục cũng rất kì lạ, ta chưa từng thấy bao giờ”.
- Cô nương, cô không sao chứ?
Như chợt bừng tỉnh, nàng mới nhớ đến bên canh còn có người, nàng trả lời:
- Hix cháu không sao ạ
- Cô nương không phải là người ở đây sao? Trang phục rất đặc biệt.
Ách…giờ nàng mới nhìn đến quần áo của mình. “Quần jean, áo thun, hơ hơ không cảm thấy kì cũng lạ nha. Ta phải nói sao đây? Hix có nói ta là ngưởi ViệtNamcũng không ai biết, vậy chỉ còn cách…nói dối”.
-Cháu không biết ạ. Cháu bị mất trí nhớ nên giờ chỉ nhớ mỗi tên mình, ngoài ra chẳng còn gì khác. Vừa nói nàng vừa làm ra bộ mặt bi thương, nhìn rất tội nghiệp.
“Nữ oa nhi này thật đáng thương. Ta mới gặp lần đầu nhưng sao lại rất thích, nếu không có nàng kịp thời giúp có thể ta đã bỏ mạng tại đây rồi,
hay là ta…”
- Cô nương, nếu cô không chê có thể đến nhà ta, làm nghĩa nữ của ta được chứ? Trung niên nam tử vui vẻ nói.
- Vâng ạ. Nàng cười tươi như hoa nói,
trong lòng thầm mừng chấn kinh, không ngờ mình lại may mắn gặp được người tốt như vậy. Hihi vậy là về khoản ăn,
ngủ,
ở không phải lo nữa ùi, mừng quá đi mất. (pretty: haz giờ này mà tỷ còn nghĩ được đến chuyện này)
- À cô nương tên gì?
- Là Ưu Song Như ạ.
- Chủ tử. Đằng xa tiến lại một hắc y nam tử độ tuổi hai mươi mấy.
- Chủ tử, người có sao không? Nhìn đến vết thương trên chân của trung niên nam tử, hắc y nam tử không khỏi chấn kinh, vội vàng chạy đến. Là vết rắn cắn, nhưng sắc mặt của chủ tử có vẻ khoẻ mạnh.
- Ta không sao. Trung niên nam tử từ tốn đáp
- Xin chủ tử trách phạt,
thuộc hạ đáng chết đã để cho chủ tử bị thương như vậy.
- Ta đã được vị tiểu cô nương này giúp đỡ, đã không có chuyện gì rồi.
Lúc này hắc y nam tử mới phát hiện ra còn có 1 người bên cạnh chủ từ. Tuy có phần ngạc nhiên về cách ăn mặc của nàng nhưng hắn cũng không nói gì chỉ cảm ơn nàng đã cứu chủ tử của hắn.
- Thạch Lam, mau chuẩn bị, chúng ta trở về.
- Tuân lệnh. Nhưng còn vị này?
- Nàng sẽ về cùng chúng ta.
- Chủ tử? hắc y nam tử ngạc nhiên. Tại sao chủ tử lại đưa một nữ tử không rõ lai lịch này về…
- Ta hiểu ý ngươi. Không sao, cứ làm theo lệnh ta.
-Tuân.