Sau vài phút, tiểu Vi đã được mang đến.
Hai tên lính, mỗi người một bên xách tay tiểu Vi bước vào thả nàng ấy xuống đất.
Trông bộ dạng của tiểu Vi lúc này thật quá thê thảm: toàn thân rướm máu thấm qua cả y phục, sắc mặt trắng bệt, đôi mắt nhắm nghiền đầy đau đớn, những dòng nước mắt dường như đã chảy ra rất nhiều và giờ đây khô lại trên đôi má…
Song Như nhìn thấy cảnh tượng này mà lòng đau đớn khôn nguôi. Nàng liền chạy ngay đến đỡ tiểu Vi gối đầu lên chân mình, lay nhẹ nói:
- Tiểu Vi…em sao rồi? Tỉnh lại đi, tỷ tỷ đã về rồi đây, tiểu Vi…
Tiểu Vi đau đớn nhắm mắt, đang trong tình trạng hôn mê thì nghe thấy tiếng của Song Như gọi, nàng khẽ cựa mình cố gắng mở mắt ra nhìn:
- Công…chúa…
Nói được đúng hai chữ “công chúa” rồi nàng lại lâm vào hôn mê.
Giọng nói yếu ớt vang lên khiến lòng Song Như đau đớn. Nàng hận bản thân mình, chỉ có một tiểu muội mà không bảo vệ được để muội ấy ra nông nỗi này. Trong thời gian qua nàng đi, không biết tiểu Vi đã chịu bao nhiêu là hành hạ rồi, nàng thật đáng trách mà. Càng đau nàng càng hận, hận kẻ đã gây ra cho tiểu Vi những đau đớn này.
Nàng trừng mắt nhìn Giai Mộng đang đứng run rẩy bên cạnh cung nữ tiểu Hoàn kia.
Ả ta vừa nhận được cái trừng mắt của nàng thì giật mình kinh sợ, cười gượng nói:
- Muội muội đừng trách, tỷ chỉ thay muội dạy dỗ ả cung nữ lười biếng không chịu cọn dẹp tử tế cung của muội một chút thôi mà.
Nàng nhếch miệng cười khinh bỉ vấn:
- Tỷ tỷ thật tốt như vậy sao….
HẢ?
Nghe được giọng nói giận giữ xen lẫn căm hận của nàng mà Giai Mộng cứng họng, lắp bắp nói:
- Là thật mà, tỷ chỉ muốn giúp muội thôi.
- HAHA…từ khi nào tỷ tốt với ta như vậy hả? Đến nước này còn dám chối sao?
- Ta…ta….
- Được lắm, chuyện này ta không cần phiền nói phụ hoàng mẫu hậu làm gì,
tự ta sẽ xử lí.
Ả giật nảy người lo sợ không biết được nàng sẽ trừng trị ả như thế nào. Chuyện này mà để ả tìm được ai dám mách lẻo với nàng ả sẽ giết không tha.
Song Như đứng dậy ra lệnh:
- Người đâu…
- Thuộc hạ có mặt. – Giọng nói của hai thị vệ vừa nãy vang lên.
- Cẩn thận mang tiểu Vi về Huyết Đơn điện của ta đồng thời mời ngự y đến khám cho nàng ngay.
- Thuộc hạ tuân chỉ.
Hai tên thị vệ liền lập tức mang tiểu Vi đi.
Còn lại nơi đây chỉ có Song Như, Giai Mộng và cung nữ tiểu Hoàn dang quỳ dưới đất không dám đứng lên từ nãy giờ.
Song Như nhẹ nhàng bước đến trước mặt Giai Mộng nhỏ nhẹ hỏi:
- Tỷ nghĩ sao nếu trên mặt của tỷ có vài vết sẹo nhỉ?
Nàng vừa hỏi vừa áp con dao nhỏ sắc bén lên mặt ả khiến ả run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy, nói:
- Muội muội…đừng…đừng đùa như vậy…nguy…nguy hiểm lắm.
- Hihi ai nói muội đùa chứ? Muội là nói thật a.
- Muội…muội tha…tha cho ta.
- Tha được sao?
Lúc này đây tức giận của nàng đang dâng trào như núi lửa, gằng giọng nói.
Ả ta không dám nhúc nhích gì vì con dao vẫn đang kề trên mặt, nhìn con dao sáng loáng mà mồ hôi ả túa ra như mưa.
- Như….
Như…muội bình…tình….
Thật ra nàng chỉ muốn hù doạ ả một chút mà thôi nhưng lần sau sẽ không chỉ là như thế này thôi đâu.
- Tiểu Hoàn. – Nàng gọi.
Tiểu Hoàn đang quỳ bên dưới thì nghe gọi tên mình, hồn vía lên mây lập tức đứng dậy cung kính nói:
- Công chúa…có….
có gì sai bảo ạ?
- Ngươi và nhị tỷ của ta có vẻ rất thân thiết nhỉ?
- Dạ…dạ đúng ạ.
- Tốt! Vậy ta muốn cả hai cùng chịu chung một hình phạt.
- Muội…muội…muốn phạt gì? - Giai Mộng lo lắng.
- Cả hai cùng vả mặt nhau cho ta.
- Công…công chúa…chuyện này…
Song Như cười mỉa mai vấn:
- Hình như hai người muốn hình phạt nặng hơn thì phải nhỉ?
- KHÔNG CÓ. – Cả hai cùng đồng thanh run sợ nói.
- Vậy mau thực thi ngay cho ta. Vả cho tới khi ta bảo dừng thì dừng.
- Ân.
Nói xong cả hai thi nhau vả vào mặt nhau. Tiểu Hoàn không dám vả mạnh vì Giai Mộng là chủ tử của nàng ta, nàng ta không muốn bị chết đâu còn Giai Mộng vì tức giận mà trút hết bực tức lên mặt tiểu Hoàn khiến nàng ta đau đớn nhăn mày.
- Vả mạnh lên cho ta, cả hai! Nếu không sẽ không có lúc dừng đâu.
- Ân.
Tiếng bốp bốp vang lên liên tục, âm thanh vang vọng khắp cung điện.
Cả hai không dám trái lệnh cố gắng tát nhau thật mạnh đến nỗi máu chảy ra cả khoe miệng, trên hai má bầm tím đầy vết máu và vết móng tay vì móng tay quá nhọn mà đánh phạm vào má, nhăn mày nhăn mặt, nước mắt túa ra đầy đau đớn.
Sau một quãng thời gian khi má của hai người mất luôn cả cảm giác vì quá đau, máu rỉ ra không ngừng, tay và má đều đau nhức thì Song Như mới nói:
- Được rồi, dừng lại đi.
Cả hai nghe được tín hiệu dừng lại thì mừng rỡ vô cùng như bắt được vàng liền dừng lại ngay, quỳ xuống cảm ơn nàng rối rít.
- Từ này nếu còn chuyện gì phạm đến ta thì đừng trách ta có hình phạt nặng hơn gấp trăm lần như vậy.
Nàng là vậy. Cũng chỉ vì lòng thương người mà nàng bị Mộng Liên hãm hại đẩy xuống núi mà xuyên không đến đây, kể từ lúc đó nàng đã quyết tâm chỉ giúp những người mà nàng cho là thật sự đáng được giúp. Người không phạm ta, ta không phạm người. Người đã phạm ta, ta quyết không tha.
Nàng xoay người bỏ đi.
Giai Mộng nhìn theo với đôi mắt căm hận.
“Ta sẽ trả thù” Ả ta tự nhủ.
Huyết Đơn Điện
Sau khi được thái y băng bó và bóc thuốc thì tiểu Vi đã khoẻ hơn một chút và đang nằm trên giường dưỡng thương.
Song Như nhanh chóng chạy vể hỏi hai tên thị vệ lúc nãy về tình hình của tiểu Vi, được biết tiểu Vi đã đỡ hơn và đưa cho nàng một lọ thuốc để rắc lên vết thương.
Nàng cho cả hai lui xuống.
Cầm lấy lọ thuốc, Song Như chạy đến bên giường đỡ tiểu Vi ngồi dậy cho tiểu Vi uống thuốc.
Nàng đau xót hỏi:
- Muội có còn đau không?
- Dạ….
không… - Tiểu Vi yếu ớt trả lời.
Thật sự tiểu Vi còn rất đau nhưng vì không muốn nàng lo lắng nên mới nói dối như vậy.
- Đừng gạt tỷ, bị thương nặng như vậy còn dám giấu tỷ sao chứ? Tỷ đã dặn trước khi đi rồi mà, nếu có chuyện gì phải nhờ người báo ngay cho tỷ nhưng sao muội lại không làm để ra nông nỗi này chứ? Có biết tỷ rất giận muội hay không hả?
- Công chúa…tiểu Vi…không muốn công chúa lo lắng, công chúa đừng giận em mà.
- Nhị tỷ đã làm gì muội trong những ngày ta đi?
- Công chúa…bỏ qua được không? Dù sao nhị công chúa vẫn là chủ tử, chủ tử muốn trách phạt hạ nhân như thế nào thì hạ nhân đều phải chịu, em không dám làm trái đâu.
- Không được! Em là muội muội duy nhất của ta, ta không để cho ai dám làm hại em đâu. Em đã không muốn nói, tỷ cũng không ép, tỷ đã trừng trị hai chủ tử họ rồi, họ sẽ không dám đụng đến em nữa đâu. Đừng lo nữa nhé! An tâm dưỡng thương đi.
- Công chúa….
sao lại tốt với em như vậy? – Tiểu Vi nâng đôi mắt yếu ớt lên nhìn nàng cảm kích.
- Vì em là muội muội của ta mà. Con người sinh ra là một việc không dễ dàng gì, sinh mệnh rất quan trọng không có gì sánh bằng, vì vậy em phải biết quý bản thân mình, có biết không?
- Dạ, em biết rồi ạ.
- Ngoan! Giờ để tỷ bôi thuốc cho nhé. Ráng chịu đau một chút sẽ lành thương nhanh thôi.
- Ân.
Nàng thoa nhẹ lên các vết thương của tiểu Vi, sợ sẽ làm đau nàng ấy nên nàng làm rất cẩn thận. Đột nhiên lưng tiểu Vi run run làm nàng giật mình dừng lại lo lắng hỏi:
- Em sao vậy? Tỷ làm em đau có phải không? Cho tỷ xin lỗi tỷ vô ý quá.
- Không phải….
bởi vì…bởi vì…em cảm động thôi.
Nàng cười hihi ôm tiểu Vi nói:
- Ngốc à! Đừng khóc nữa, cử động nhiều vết thương sẽ lâu lành a. Tỷ thoa xong rồi, muội ngủ đi nhé.
Tiểu Vi sụt sịt lau nước mắt ái ngại nói:
- Nhưng đây là giường của công chúa mà, để em về phòng của mình ngủ cũng được mà.
- Không sao, tỷ còn có việc phải đi, em cứ ngủ đi.
- Ân.
Nàng đặt tiểu Vi nằm xuống rồi ra ngoài khép cửa lại.