Bước ra khỏi hang động, bạch y nam tử một đường đi thẳng về phía trước một cách vô định.
Tâm tình hắn gợn sóng không yên.
Phi thân lên một cái cây gần đó, ngồi xuống một nhánh cây, tựa lưng vào thân cây, hắn rút bạch ngọc tiêu trong tay áo ra, đặt nhẹ lên môi thổi.
Hắn luôn thả tâm hồn mình vào trong tiếng tiêu. Từng đợt tiếng tiêu phát ra lan tỏa trong không gian dường như cũng giống tâm tình của hắn đang xao động, trống rỗng.
Tâm tình của hắn xưa nay chưa bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi nhưng nay lại vì nàng mà trở nên như vậy…...
Có phải là nàng không?
Có phải là nàng không?
Câu hỏi này hắn đã tự hỏi mình cả trăm lần rồi từ lần kiến ngộ một năm về trước.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua nhưng bỗng khiến trái tim hắn đập mãnh liệt.
Chỉ là bóng dáng từ xa thôi.
Nàng xuất hiện bất ngờ và cũng biến mất rất nhanh chóng.
Vậy mà suốt nhiều năm nay hắn vẫn luôn không ngừng tìm kiếm.
Hắn biết, hắn ngu ngốc……
Chỉ vì một phút thoáng qua nhưng lại quyết tìm bằng được thân ảnh hồng y ấy.
Tìm kiếm đã nhiều năm rồi, chưa đêm nào hắn ngủ yên.
Bóng dáng nàng cứ mãi lặp đi lặp lại hằng đêm khi cơn mơ kéo đến.
Vươn tay ra nhưng không bao giờ với tới.
Bóng dáng ấy tưởng như gần nhưng lại xa xôi quá….
.
Cố gắng níu kéo vẫn là vô vọng……
Qua một khoảng thời gian sau, hắn quay về hang động.
Dù có đi cách xa hang nhưng hắn vẫn luôn dõi mắt về hướng này.
Bởi vì nơi này có nàng.
Hắn luôn lo lắng cho an nguy của nàng dù biết nơi đây sẽ khó gặp được kẻ thù muốn hại nàng.
Thấy thoáng y phục màu trắng trên nhánh cây gần đó.
Hắn bước đến nhẹ nhàng kéo xuống.
Đưa tay vuốt ve y phục, hắn cảm thấy ấm áp lạ thường.
Y phục này là do chính tay nàng đã giặc cho hắn.
Tâm hắn như có dòng nước ấm từ từ chảy qua.
Y phục vẫn còn vương hương hoa mẫu đơn đặc trưng của nàng, trong trẻo mà thanh cao.
Bất giác khỏe môi nở nụ cười.
Dù chỉ nhẹ thôi nhưng lại vô cùng tuyệt mỹ.
Liếc mắt nhìn vào trong hang động.
Thân ảnh hồng y đang nằm ngủ say sưa trên tấm đệm rơm hắn đã chuẩn bị cho nàng.
Dù ở một nơi không mấy tốt đẹp như nơi này nhưng nàng vẫn ngủ thật an tĩnh.
Đơn thuần nhưng đáng yêu.
Hắn bước vào trong đem áo choàng lần nữa khoác lên người nàng.
Như cảm nhận được hơi ấm, nàng liền kéo lấy áo choàng ôm chặt vào người, cuộn cuộn thân hình nhỏ nhắn lại, tiếp tục say sưa ngủ.
Hắn khẽ cười.
Thật giống tiểu oa nhi….
Thơm…………
Một mùi hương thật hấp dẫn tỏa ra thơm phức khắp cả hang động.
Song Như đang trong giấc ngủ liền choàng tỉnh dậy.
Tay nhỏ đưa lên che miệng ngáp ngáp mấy cái, chớp chớp mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
OA~~~~thơm quá!
Cách đó không xa là thân ảnh bạch y đang ngồi bên đống lửa.
Trên tay hắn là con gà nướng thơm nứt mũi.
Động tác vô cùng khéo léo cầm xiên gà xoay đều trên ngọn lửa đỏ rực.
Thấy có động tĩnh, hắn liền lên tiếng:
- Như nhi, đến đây ăn nào.
Bụng đang đói meo, đương nhiên nàng không chần chừ gì mà liền chạy ngay đến ngồi xuống đối diện hắn.
Đứng dậy, đột nhiên có cái gì đó rơi khỏi người nàng.
Là áo choàng của hắn.
Không phải nàng đã giặt rồi sao.
Nhíu nhíu mi, cúi người xuống nhặt lên, nàng len lén nhìn hắn.
Là hắn đã đắp áo cho nàng sao?
Lại nhìn cái áo.
May quá không có bẩn….
.
Phù….
.
Thở ra một hơi, nàng đặt áo xuống, chạy đến chỗ hắn.
- Đã đói rồi phải không? _ Hắn hỏi.
Nàng chăm chú nhìn xiên gà thơm lừng trên ngọn lửa.
Nàng gật gật đầu sau đó lại hồ nghi chớp chớp mắt ngước lên nhìn hắn.
- Huynh……biết tên ta sao.
Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu nhưng vẫn chuyên tâm nướng gà.
Nàng càng mở to mắt hơn, thắc mắc nhìn hắn.
Nàng là lần đầu tiên gặp hắn nha, sao hắn lại biết nàng chứ? Lạ thật nha.
Hắn biết nàng muốn hỏi hắn vì sao hắn biết nàng nhưng giờ không phải là lúc để nói.
Như nhi….
.
sẽ có một ngày….
nàng sẽ biết.
Biết hắn sẽ không nói, nàng đành ngậm ngùi im lặng xem như đồng ý.
“Thái độ của hắn thật lạ nha. Chẳng lẽ giận ta chuyện gì sao? Hay là bản tính của hắn xưa nay đều âm trầm như vậy nhỉ? ” Nàng âm thâm nghĩ.
Sau khi con gà đã được nướng chín, hắn bẻ một cái đùi gà đưa cho nàng.
Nàng đưa tay nhận lấy rồi vui vẻ ăn ngon lành.
Chẹp….
.
yummy~~~
Hương vị gà nướng này thật lạ, thơm ngon giòn giòn nhưng không quá béo. Thịt dai mềm vừa phải, cắn vào lập tức cảm nhận được hương thơm xâm nhập khắp miệng.
“Không biết hắn làm cách nào nhỉ? Ta cũng muốn học để sau này làm cho hoàng cung ăn a. Thật thích”
Thấy nàng ăn hết, hắn lại tiếp tục đưa cái khác, cứ như vậy nàng chén gần hết cả con gà.
Nhưng giờ nàng mới để ý, hắn hầu như chẳng ăn gì, chỉ toàn nàng ăn không hà.
Ai da~~~ thật ngại nha~~~
Hắn ăn thật ít a……
Thấy nàng ăn ngon miệng như vậy, tâm tình hắn bỗng vui vẻ lạ thường.
Vì gà cũng có mỡ nên khi ăn, miệng nhỏ của nàng cũng dính không ít mỡ xung quanh.
Đôi mắt thâm thúy của hắn đang nhìn nàng chăm chú khẽ chuyển hướng.
Hắn rút trong tay áo một chiếc khăn trắng với họa tiết rất đơn giản,
, chỉ có một cành lục trúc ở một góc nhỏ của khăn nhưng lại vô cùng nổi bật, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
- Sao lại không cẩn thận như vậy?
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy sủng nịch mà chính hắn cũng không hề phát hiện ra.
Tiếp theo, hắn đưa chiếc khăn lụa thoảng thoảng trúc hương lên nhẹ nhàng lau qua khóe miệng của nàng.
Bị hành động thận mật này của hắn dọa cho giật mình, nàng ngơ ngác mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, trên tay vẫn đang cầm cái cánh gà bất động thanh sắc.
Tim nàng đập thình thịch, hai gò má lập tức phi hồng xấu hổ không dám nhìn thẳng hắn, nàng chỉ dám đưa tầm mắt nhìn xuống cái đùi gà trong tay mình, mặc hắn lau miệng cho mình.
Bên ngoài, đôi hắc mâu sắc bén quan sát nhất cử nhất động người bên trong động ẩn ẩn ý cười.
Sau khi đã ăn no nê, trời cũng đã về đêm, hắn thu dọn chỗ nướng gà xong thì ra ngoài tìm thêm củi khô đốt sưởi ấm.
Nàng nhàm chán ôm áo choàng, ngồi tựa lưng vào vách đá, mắt đẹp mông lung nhìn bên ngoài trời.
Đêm nay trên trời chỉ có lác đác vài ngôi sao nhưng mặt trăng lại rất tròn và đẹp, tỏa ánh sáng màu vàng lấp lánh cả bầu trời đêm.
Thở dài…….
Nhớ nhà quá……….
.
Sáng hôm sau.
Nàng cùng hắn thu dọn một vài thứ rồi bắt đầu lên đường.
Ra đến cửa hang, cầm bạch ngọc tiêu đưa lên miệng, hắn khẽ thổi một tiếng lập tức có một con tuấn mã chạy đến.
Nó nhỏm người, cong hai chân trước lên hí vang, vô cùng dũng mãnh và uy phong.
Nàng chăm chú quan sát nó.
Qúa ấn tượng!
Đột nhiên nàng muốn tiến đến sờ nó a.
Thấy nàng thích ý nhìn nó, hắn cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng, hỏi:
- Như nhi, có muốn đến xem nó không?
- Thật sao?
Nàng kích động xoay người nhìn hắn, đôi mắt long lanh vô cùng đáng yêu.
Hắn gật gật đầu cầm tay nhỏ bé của nàng đặt vào lòng bàn tay hắn, tiến đến tuấn mã, đặt tay nàng lên đầu nó.
Lúc đầu có hơi hơi sợ vì nhìn nó có vẻ không dễ gần nhưng khi tay nàng chạm vào nó, nó lại rất ngoan ngoãn, còn cúi đầu cho nàng chạm nữa.
Nàng cười tít mắt, tay nhỏ qua lại vuốt ve đầu nó.
Nàng vô thức chân thật nói:
- Lông của ngươi thật mượt và sạch như lông mèo nha, chắc là được chăm sóc rất thường xuyên a.
Tuấn mã trong phút chốc mặt tối đen lại, uất ức nhìn chủ nhân.
Từ khi nào một con ngựa cao lớn, hùng dũng như nó trở thành một con mèo như vậy a?
Đường đường là một con ngựa oai phong, khỏe mạnh như nó mà thành một con mèo mướp trong mắt nàng.
Ô….
.
Ô….
Ô……nó khóc không ra nước mắt a…….
.
- Nó thích nàng rồi. _ Hắn cười nói, bỏ qua biểu tình ủy khuất của tuấn mã.
Nàng mỉm cười khoái chí nói:
- Tuấn mã này rất dễ gần sao?
Hắn không nói gì, chỉ cười cười.
Thật ra con tuấn mã này, ngoại trừ hắn ra, chưa một ai chạm được vào nó cả.
Nó đã theo hắn từ khi hắn được năm tuổi, đến bây giờ đã quá lâu.
Hắn đã cứu nó trong một lần đi lạc trong rừng.
Tuy một người một vật nhưng hắn và nó không khác nào huynh đệ, luôn luôn bên cạnh nhau.
Lúc hắn bi thương, nó luôn đứng bên cạnh lắng nghe tiếng tiêu của hắn, đôi lúc hí vang như muốn nói điều gì đó.
Chính hắn cũng không ngờ nó lại dễ dàng tiếp nhận nàng như vậy, dễ dàng để nàng thân cận mà còn tỏ ra rất thích nữa.
Quả không hổ là sủng vật của hắn!
- Như nhi, chúng ta đi.
Nàng gật gật đầu, nhìn hắn rất gọn gàng phi thân yên vị trên lưng ngựa, nàng cũng muốn bắt chước làm như thế nhưng sự thật phũ phàng là nàng làm không được.
Bởi vì nàng quá thấp so với con ngựa, muốn trèo lên là việc không thể.
Nàng chỉ có 1m65 còn hắn ước chừng cũng 1m85, nàng như thế nào có thể leo lên thật dễ dàng như hắn a.
Mím môi ủy khuất nhìn con ngựa.
Nàng còn đang bối rối đứng bên dưới thì hắn đã đưa tay, một đường ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhấc bổng nàng lên, đặt nàng ngồi lên phía trước hắn, thúc roi ra hiệu cho ngựa chạy.
Con ngựa hí vang một tiếng liền phi nước kiệu thẳng tiến về phía trước.
Nàng còn đang thất thần vì hành động của hắn, đến khi con ngựa bắt đầu chuyển động nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Oa….
.
sợ muốn chết….
.
Nàng hơi hơi xoay người ra sau hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đưa nàng về nhà.
Cũng ngay tại thời khắc hai người rời cũng là lúc Gia Kinh Dương cùng thuộc hạ tìm kiếm đến nơi.
Thật đáng tiếc là hắn đã chậm một bước.
Trên đường đi, nàng vô tư ngắm phong cảnh hai bên đường còn hắn luôn âm trầm im lặng. Cả hai đều không nói tiếng nào.
Dừng chân tại một tửu quán, tiểu nhị mắt thấy liền lập tức nhanh nhảu chạy ra mời khách vào quán.
Hắn chưa có định dừng lại đây nên quyết định xoay ngựa tiếp tục tiến về phía trước.
Thấy thế, tiểu nhị không nói hai lời liền chạy đến mời mọc nàng ở lại.
- Tiểu thư, hãy ở lại quán của ta nghỉ ngơi một ngày rồi hãy đi tiếp cũng không muộn mà. Quán của ta tuy bình dân nhưng các món ăn đều là đặc sản của nơi này, mỗi món một hương vị riêng, đảm bảo ăn vào lại muốn ăn nữa.
Mắt nàng tỏa sáng nhưng vẫn không nói gì.
Tiểu nhị lại tiếp tục nói:
- Còn có, ngày mai sẽ có một lễ hội đặc biệt ở địa phương này, phần thưởng vô cùng hấp dẫn và giá thị, nếu tiểu thư ở lại sẽ có cơ hội nhận thưởng ngay.
Mắt sáng rỡ….
Suy nghĩ, suy nghĩ…….
Quay sang, nàng hỏi hắn:
- Chúng ta dừng lại đây nha?
Tính trẻ con ham vui của nàng lại nổi lên rồi….
.
Hắn âm thầm liếc mắt một cái nhìn tên tiểu nhị khiến hắn rét cóng nhưng vẫn âm thầm chờ đợi câu trả lời của hắn.
Thấy nàng đã quá hưng phần như vậy, hắn cũng không nỡ phá hỏng nên đành chấp nhận.
Đưa ngựa cho gia nô dẫn vào chuồng ngựa, nàng và hắn tiến vào quán.
Quán ăn quả đúng chất bình dân nhưng bù lại số thực khách rất đông chứng tỏ tiểu nhị này nói không sai, chắc hẳn quán này nấu ăn rất ngon.
Tên quán chỉ có đúng một chữ “Lục” nhưng nhìn nét chữ được khắc trên tấm gỗ lim với đường nét rồng bay phượng múa thì cũng đoán ra phần nào, chủ nhân của quán là người có học thức.
Chọn một bàn có thể quan sát bên ngoài, nàng và ăn cùng ngồi xuống chờ đợi món ăn được mang đến.
Nàng nhìn xuống dưới đường, người qua kẻ lại khá nhiều dù nơi này khá hẻo lánh.
Nàng đang mơ màng đến lễ hội ngày mai, không biết sẽ như thế nào nhỉ, thật tò mò~!
Nàng không biết rằng đang có vô số cặp mắt đang quan sát nàng, hắc ám….
.
Ăn uống xong xuôi, nàng và hắn được sắp xếp ở hai phòng sát cạnh nhau.
Sau khi giới thiệu một chút cho nàng biết về nơi đây, tiểu nhị đóng cửa lại, mắt hắn âm thầm lóe sáng.
Ngủ một ngày trong hang động thật chẳng thoải mái gì, nàng mệt mỏi muốn chết liền đánh một giấc, đi gặp Chu công ngay.
- Nói, vì sao các ngươi ở đây? _ Giọng nói lạnh như băng trong đêm đen càng trở nên rét lãnh khiến ba người đang quỳ bên dưới không lạnh mà run.
Một nữ nhân trong ba người đó bình tĩnh trả lời:
- Bẩm chủ tử….
.
là chúng thuộc hạ muốn chuẩn bị cho chủ tử và “nàng” một chỗ tốt nên….
.
- Từ khi nào ta cho phép các ngươi tự ý quyết định như vậy?
Bạch y nam tử vẫn lạnh lùng chắp tay sau lưng lạnh lùng hỏi.
- Thuộc hạ biết tội….
. _Cả ba vừa nói vừa dập đầu xuống.
- A……chủ tử….
.
Khi cả ba ngẩn đầu lên đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
- Hazz…….
.
chủ tử thật là, làm ta muốn rớt tim. _ Một nam tử nói.
- Phải a….
.
chúng ta cải trang kĩ thế này mà vẫn bị phát hiện. _ Nam tử khác nói.
- Nếu không nhận ra chúng ta thì đã không phải là chủ tử rồi. _ Nữ tử nói.
- Phải….
phải…. _Hai nam tử kia gật đầu lia lịa.
- Thôi….
chủ tử chắc không trách chúng ta lâu đâu….
trước mắt chúng ta hãy phục vụ chủ tử và “nàng” thật tốt đi, chỉ cần “nàng” vui thì chúng ta cũng thoát nạn a, hai huynh nói đúng không?
- Đúng ….
.
đúng….
. _Hai nam tử kia lại tiếp tục gật đầu như bằm thịt.