- ...
. Tứ muội đến nhà của ta đúng lúc ta đang ngủ trong phòng, a hoàn tiểu Vy của ta không biết phép tắc, không hầu hạ tứ muội chu đáo, tứ muội cũng có ý tốt mà thay ta dạy dỗ a hoàn.
.
. nhưng lại không may làm vỡ mấy món đồ cổ mà cha ta để lại cho ta nên mới viết giấy ghi nợ này.
.
.
.
Nghe đến đây không ít người đã hiểu ra vấn đề.
- Tứ Bạch tiểu thư thật là quá quắt mà. Lợi dụng lúc Tam tiểu thư nghỉ ngơi vào định trộm đồ lại còn đánh a hoàn của người ta.
.
.
- ai dà chanh chua đanh đá xấu tính quá thể, không chút gia giáo nào cả.
.
. Nhà ai mà lấy ả về làm vợ thì đúng là vô phúc.
.
.
- Tam tiểu thư thật là đáng thương.
.
.
Bạch Nhược Tâm nhịn không nổi nữa, dây da trong tay lại vung lên , mồm hét lớn :
- Ngậm máu phun người ! Ngươi câm mồm lại cho ta !
Bạch Đan Đan lùi lại một bước, tay ôm ngực, hét lớn :
- Tứ muội, ta không có nói điêu. Lúc đó trên đường lớn phía ngoài cổng biệt viện có rất nhiều người nhìn thấy muội không mặc.
.
.
- Câm mồm! Câm mồm.
.
.
.
Bạch Nhược Tâm nhảy dựng lên, không tài nào kìm được ngọn lửa thù hận trong lòng, cũng không quản hiện đang ở đâu nữa, ả lao vào muốn đánh Bạch Đan Đan.
- Bạch Đan Đan ngươi câm mồm ngay ! Ngươi mà nói thêm một từ nữa thôi thì chính là ngươi muốn chết đấy !
Những người đứng xem xung quanh thấy cảnh này ,
thì còn gì mà không rõ nữa ?
Bạch Nhược Tâm không cho Bạch Đan Đan nói tiếp, chứng tỏ có chuyện khuất tất ở đây mà.
- Đây chính là gia giáo lễ nghĩa của Vũ Uy hầu phủ sao? Nợ tiền không trả lại còn công khai lăng mạ chị họ.
.
.
- Thật không thể xem thêm được nữa.
.
.
Trong phút chốc Vũ Uy gầu phủ và Bạch Nhược Tâm bị chỉ trích không còn gì để nói .
.
.
Mặt Bạch Nhược Tâm đỏ bừng lên vì xấu hổ, mà cũng không làm gì được Bạch Đan Đan.
Bạch Đan Dan lên tiếng :
- Được rồi ! Tứ muội, muội không cho ta nói thì ta không nói nữa, đều là người một nhà việc gì phải động tay động chân vậy ?
- Huh, ai là người một nhà với ngươi chứ ? Biết sợ là tốt , còn dám nói linh tinh thì xem ta sẽ đối phó ngươi như nào.
.
Bạch Nhược Tâm thấy Bạch Đan Đan cắn cắn môi không nói gì , nghĩ rằng nàng sợ ả báo thù , nợ nụ cười nhạt.
.
.
Nhưng ả cũng không còn mặt mũi mà tiếp tục ở lại Ngàn Trân các, buông một câu dọa nạt rồi định bỏ đi.
- Tứ muội.
. đợi chút.
.
.
.
Bạch Đan Đan vội vàng gọi ả.
.
.
.
- Còn giấy ghi nợ.
.
.
Tờ giấy ghi nợ lại bay bay trước mắt ả.
.
.
Lần này dưới ánh nhìn soi mói của mọi người xung quanh ả không dám chối nợ nữa.
.
. nếu không may Bạch Đan Đan lại nói ra chuyện hôm qua.
.
.
Ả cho tay vào túi áo, móc ra một túi tiền ném cho Bạch Đan Đan.
- Cầm lấy ! Xem như ngươi giỏi đi.
Bạch Đan Đan bắt lấy túi tiền , nhìn vào đôi mắt muốn ăn người của ả, đổ tiền trong túi ra đếm :
- Chưa đủ !
Bạch Nhược Tâm trợn tròn mắt :
- Ngươi nói cái gì ?
Bạch Đan Đan chớp chớp đôi mắt to tròn :
- Tứ muội trên giấy ghi nợ viết là 1000 lượng , tại sao muội đưa ta có 100 lượng chứ ?
- 1000 lượng ? Sao ngươi không đi ăn cướp ý.
- Nhưng trên giấy ghi nợ ghi như vậy mà? Nếu muội không thừa nhận thì ta có thể đi tìm nhân chứng.
.
.
- Đủ rồi !
Bạch Nhược Tâm nghiến răng nghiến lợi chặn lời.
.
.
. bàn tay ả run lên vì tức giận.
.
.
1000 lượng tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Ả là con gái của tì thiếp sinh nên mỗi tháng cũng chỉ được lĩnh có 15 lượng từ Hầu phủ mà thôi.
Đăng bởi: admin