Nghịch Thủy Hàn

Nghịch Thủy Hàn

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Ôn Thụy An
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 80,962
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
     
     

Tiếng kêu thảm vừa vang lên, Lưu Độc Phong đã vọt ra khỏi miếu.

*****

Ngay khi thấy Liêu Lục lấy kính ra, Hồng Phóng vừa vội phóng người lướt tới, vừa quát to: “Đừng để cho hắn soi kính!

Không biết bằng cách nào trên tay hắn đã xuất hiện một mũi tiêu có cột dây xích, đưa tay ra sau lấy đà, hắn phóng vèo mũi tiêu về phía Liêu Lục.

Đã bị trọng thương, Liêu Lục không thể né tránh.

Gã chỉ có thể chiếu chiếc kính về phía Hồng Phóng.

Mắt thấy mũi tiêu của mình sẽ trúng đích, đột nhiên Hồng Phóng phát hiện một người đang bắn tiêu về hướng mình.

Ứng biến rất nhanh, Hồng Phóng vút người lên cao, thoát khỏi mũi phi tiêu.

Ngay lúc đó, hắn phát hiện một người nữa cũng đang nhảy lên cao, phóng tiếp một mũi tiêu về phía hắn. Nhưng người này lại chính là hắn!

Hồng Phóng vội vận thiên cân trụy rơi nhanh xuống đất, lăn một vòng rồi chồm dậy. Đang lúc tưởng đã tránh thoát được mũi tiêu đó, hắn lại thấy một người lăn tới gần, nhằm dưới sườn hắn bắn chéo lên một mũi tiêu khác.

Chỉ trong một hơi thở đã tránh thoát được hai mũi phi tiêu, đến mũi thứ ba Hồng Phóng chợt tỉnh ngộ. Động tác không hề chậm lại, hắn liên tiếp xoay tròn tám vòng như con vụ, không những tránh được mũi phi tiêu mà thân hình cũng áp sát gần Liêu Lục.

Thế nhưng mũi phi tiêu lại vèo một tiếng, bay vòng trở lại bắn thẳng vào lưng hắn.

Hồng Phóng đã hạ quyết tâm nên dây xích phi tiêu trên tay vẫn quấn một vòng xiết quanh cổ Liêu Lục, cười gằn: “Đó chỉ là ảo ảnh của chiếc gương mà thôi, ta không tin...

.

” Lời chưa dứt, một luồng gió mãnh liệt đã ập tới ngay lưng hắn.

Có thể nói lần này Hồng Phóng sợ đến mất cả hồn vía, không màng đến việc giết Liêu Lục nữa, hắn chỉ kịp hơi nghiêng người tránh, “phụp” một tiếng, phi tiêu đã cắm vào sau xương cánh tay trái của hắn.

Hồng Phóng đau đến chết đi sống lại. Liêu Lục lại giương kính lên, trong kính xẹt ngang một bóng người đang nhằm Hồng Phóng phóng một mũi tiêu!

Hồng Phóng đau đến hồn vía bay mất, đâu còn sức tránh né.

Nhưng ngay lúc đó, thân hình Liêu Lục chợt cứng đơ, giật nẩy lên rồi ngã gục xuống đất, trên lưng cắm hai thiết xoa (nĩa sắt).

“Trương Ngũ” xuất hiện ngay sau lưng y.

Cái kính đã lọt vào tay “Trương Ngũ”.

Mắt tên “Trương Ngũ” này lóe sáng, tay y nắm chặt chiếc kính, miệng lẩm bẩm: “ Hiên Viên Hạo Thiên Kính! Đúng là Hiên Viên Hạo Thiên Kính! Quả nhiên là thần vật!

Đột nhiên một tiếng rú đau xót vang lên: “Lão Lục!

Hồng Phóng vội gọi lớn: “Cẩn thận!

Một luồng kình phong theo bóng người tấn công “Trương Ngũ” giả.

Trong lúc cấp bách, tên “Trương Ngũ” giả vội ngửa người, dùng thế “lý ngư đã đỉnh” (cá chép quẫy mình), “dã hạc tùng lâm” (chim hạt tung cánh) bật người như hoàng oanh phóng vút lên cao, chuyển người bổ nhào quặp lại kẻ tấn công!

Chỉ trong nháy mắt, tên “Trương Ngũ” giả đã lấy công làm thủ, cũng đã cất kính vào người, liên tiếp sử dụng bốn loại thân pháp ép kẻ tấn công hắn vào tuyệt địa. Chiếc khóa “Âm Dương Tam Tài Đoạt” trên tay hắn vung về phía đối phương.

“Âm Dương Tam Tài Đoạt” đầy gai thép, trên dưới như lưỡi câu, có thể khóa binh khí đối phương dễ như trở bàn tay. Mũi thép nhọn hình mõ vịt, sống hơi lõm, tẩm chất độc cực kỳ lợi hại gặp máu là gây hôn mê, máu văng ra cũng có thể khiến người bị thương, là binh khí cực độc.

Nhưng kẻ kia lại đột nhiên rút ra một thanh vũ khí.

Thứ vũ khí này khiến “Trương Ngũ” giả bất ngờ.

Đó chỉ là một cây bút.

Một cây bút mà dám đối chọi với thanh “Âm Dương Tam Tài Đoạt” người giang hồ vừa nghe hơi đã biến sắc?!

Âm Dương Tam Tài Đoạt là độc môn binh khí do sư phụ truyền cho hắn. Tam Tài Đoạt toàn bộ có hai thanh, thanh hắn đang cầm là Dương đoạt, toàn thanh tỏa ánh sáng trắng nhợt khiến người ta không rét mà run.

Loại vũ khí này có chín chiêu, hắn chỉ học được một chiêu.

Chiêu đó là chiêu “Chỉ Thiên Hoa Địa” (chỉ trời vẽ đất).

Nhưng chỉ cần một chiêu đó thôi cũng đủ tạo nên ngoại hiệu của hắn.

Thanh “Tam Tài Đoạt” của hắn đã từng chụp đứt mười hai đầu người, bảy cánh tay, bốn cái chân, còn có hai người bị chụp đứt ngang hông.

Nếu như hai mươi lăm người đó không bị hủy vào tay hắn thì trên giang hồ có ít nhất trên ngàn nhân vật hắc đạo lợi hại phải lẩn trốn suốt đời, không dám xuất hiện.

Cho nên “Trương Ngũ” giả rất tin tưởng vũ khí của mình.

Hắn cũng biết địch thủ là ai.

Chính là “Trương Ngũ” thật.

Trương Ngũ không hề do dự chút nào.

Cây bút thanh mảnh của gã vừa vung ra đã bị quấn vào trong Tam Tài Đoạt.

Tên “Trương Ngũ” giả chưa kịp sử chiêu thứ nhất mà bút và đoạt đã khóa chặt lấy nhau rồi.

Nhưng kết quả lại khiến Hồng Phóng và “Trương Ngũ” giả kinh hoàng.

“Âm Dương Tam Tài Đoạt” như một cành cây, còn cây bút nhỏ trên tay Trương Ngũ lại như thanh đao bén, từng nhát từng nhát gọt tới.

Chỉ trong chốc lát, Tam Tài đoạt bị tỉa thành một cây gậy trọc lóc.

Mũi bút đã đâm vào giữa. Đó là chiêu thức giết người lợi hại nhất tron