Chương 1 - Rơi Vào Cạm Bẫy Của Ác Ma
Chương 2 - Mối Quan Hệ Mờ Ám
Chương 3 - Biến Cố
Chương 4 - Thật Sự Quên Đi Anh
Chương 5 - Ranh Giới Giữa Yêu Và Hận (1)
Chương 6 - Ranh Giới Giữa Yêu Và Hận (2)
Chương 7 - Lại Đụng Mặt Nhau
Chương 8 - Quan Tâm
Chương 9 - Thân Mật
Chương 10 - Tôi Thật Sự Có Quen Biết Anh Sao?
Chương 11 - Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng
Chương 12 - Nỗi Khổ Của Những Kẻ Độc Thân
Chương 13 - Quá Khứ Chúng Ta Đã Từng Như Thế Nào?
Chương 14 - Kế Hoạch Vỗ Béo Của Kình Quân
Chương 15 - Đề Nghị Của Kình Quân
Chương 16 - Đàn Ông Là Sinh Vật Khó Hiểu Nhất
Chương 17 - Khi Tình Địch Đối Đầu (1)
Chương 18 - Khi Tình Địch Đối Đầu (2)
Chương 19 - Nặng Lời Với Cố Hỉ Tâm
Chương 20 - Phối Hợp Vỗ Béo Cho Cố Kình Quân
Chương 21 - Có Dấu Hiệu Bắt Đầu Khôi Phục Ký Ức
Chương 22 - Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 23 - Lần Đầu Đến Nơi Anh Làm Việc
Chương 24 - Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt (1)
Chương 25 - Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt (2)
Chương 26 - Hai Người Đang Hẹn Hò Với Nhau Sao?
Chương 27 - Em Có Thể Tin Tưởng Ở Anh
Chương 28 - Không Gả Cho Anh Vậy Em Gả Cho Ai?
Chương 29 - Yêu Đương Là Cảm Giác Như Thế Nào?
Chương 30 - Nó Giống Ai Vậy Chứ?
Chương 31 - Tuyệt Đối Đừng Để Tôi Tìm Ra Em
Chương 32 - Đánh Thức Cố Kình Quân
Chương 33 - Anh Mơ Màng Chiếm Tiện Nghi Của Cô
Chương 34 - Cơn Đau Đến Bất Chợt
Chương 35 - Cố Hỉ Tâm Lại Nổi Điên Lên
Chương 36 - Để Cho Cố Kình Quân Nếm Mùi Đau Khổ
Chương 37 - Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
Chương 38 - Chịu Lời Mắng Nhiếc
Chương 39 - Chiêu Trò
Chương 40 - Giận Dỗi
Chương 41 - Phiền Phức Lại Kéo Tới
Chương 42 - Cố Kình Quân Gắt Gỏng
Chương 43 - Thái Độ Thù Ghét Rất Rõ Ràng
Chương 44 - Em Có Việc Gì Muốn Làm Không?
Chương 45 - Rào Cản Tình Yêu
Chương 46 - Tại Sao Anh Lại Giấu Em?
Chương 47 - Không Có Lí Do
Chương 48 - Sự Quan Tâm Giả Dối
Chương 49 - Sau Khi Cô Đi
Chương 50 - Gặp Lại Cố Hỉ Tâm
Chương 51 - Tao Sẽ Giết Chết Mày
Chương 52 - Vũ Tình Bị Bắt Cóc
Chương 53 - Vũ Tình Bị Bắt Cóc (2)
Chương 54 - Chúng Mày Có Nghĩ Tao Là Người Tốt Không
Chương 55 - Kẻ Đầu Sỏ
Chương 56 - Chọn Một Trong Hai Đi
Chương 57 - Đấu Tranh Sinh Tử
Chương 58 - Kẻ Bắt Cóc Em Là Ai?
Chương 59 - Bất Mãn
Chương 60 - Rốt Cuộc Là Kẻ Nào?
Chương 61 - Anh Càng Ngày Càng Không Thể Hiểu Nổi Em
Chương 62 - Sự Thật
Chương 63 - Gậy Ông Đập Lưng Ông
Chương 64 - Anh Biết Mình Làm Gì Chứ?
Chương 65 - Anh Đừng Có Lấy Bố Ra Hù Dọa Tôi
Chương 66 - Không Biết Hối Cải
Chương 67 - Thì Ra Cố Hỉ Tâm Cũng Có Lúc Thông Minh
Chương 68 - Anh Không Có Đủ Kiên Nhẫn Với Cô Ta
Chương 69 - Có Một Món Mà Anh Rất Muốn Ăn
Chương 70 - Anh Muốn Ăn "Kẹo Môi"
Chương 71 - Sự Đáng Yêu Khó Cưỡng
Chương 72 - Dở Khóc Dở Cười
Chương 73 - Không Chút Ngượng Ngùng
Chương 74 - Anh Giúp Cô Xoa Bụng
Chương 75 - Đêm Đầu Tiên
Chương 76 - Công Việc Quan Trọng Hơn Em Con Sao Hả?
Chương 77 - Bí Mật Bị Giấu Kín
Chương 78 - Em Là Người Anh Yêu Nhất Có Phải Không?
Chương 79 - Đau Lòng
Chương 80 - Ai Cũng Có Nỗi Suy Tư Riêng
Chương 81 - Mình Nên Giết Hay Không Giết Cô Ta?
Chương 82 - Nổi Bão
Chương 83 - Cô Muốn Nói Lời Xin Lỗi
Chương 84 - Anh Lạnh Nhạt Khiến Cho Cô Đau Lòng
Chương 85 - Rơi Vào Nguy Hiểm
Chương 86 - Phát Hiện Ra Một Chuyện Kinh Hoàng
Chương 87 - Người Bí Ẩn
Chương 88 - Bị Điếc Sao?
Chương 89 - Rơi Vào Nguy Hiểm
Chương 90 - Vũ Tình Rơi Vào Cơn Nguy Kịch
Chương 91 - Cô Chỉ Muốn Tới Ôm Anh Vào Lòng
Chương 92 - Quân Tử Trả Thù Mười Năm Chưa Muộn
Chương 93 - Mọi Phong Ba Sau Này Anh Sẽ Gánh Vác
Chương 94 - Sự Đe Dọa Của Tấn Phong
Chương 95 - Người Hai Mặt
Chương 96 - Sự Quan Tâm Của Tấn Phong
Chương 97 - Em Chính Là Điều Quý Giá Nhất Đối Với Anh
Chương 98 - Đại Náo Lễ Đính Hôn
Chương 99 - Bao Che
Chương 100 - Cố Tình Câu Dẫn
Chương 101 - Đến Lúc Em Nên Về Nhà Rồi Nhỉ?
Chương 102 - Tấn Phong Lại Muốn Cưỡng Bức Cô
Chương 103 - Em Không Có Gì Muốn Giải Thích Với Anh Sao?
Chương 104 - Em Là Người Khiến Cho Anh Đau Đớn
Chương 105 - Chúng Ta Nên Nói Chuyện
Chương 106 - Cố Phu Nhân Tìm Đến
Chương 107 - Lập Mưu Chia Rẽ Uyên Ương
Chương 108 - Xuất Viện
Chương 109 - Con Có Người Trong Lòng Rồi Sao?
Chương 110 - Làm Nũng
Chương 111 - Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa
Chương 112 - Hôn Môi
Chương 113 - Đáng Yêu
Chương 114 - Chúng Ta Sẽ Ngủ Chung Sao?
Chương 115 - Cố Ý Khiêu Khích Cố Kình Quân
Chương 116 - Sập Bẫy
Chương 117 - Bất Tỉnh Nhân Sự
Chương 118 - Anh Xin Lỗi
Chương 119 - Nghe Em Lần Này, Có Được Không?
Chương 120 - Chỉ Cần Em Làm, Anh Đều Thích
Chương 121 - Cô Làm Cho Anh Bị Thương
Chương 122 - Hoài Nghi Hay Tin Tưởng?
Chương 124 - Tôi Không Tin
Chương 125 - Chân Tướng
Chương 126 - Tôi Nhất Định Sẽ Tra Ra Chân Tướng
Chương 127 - Là Ai Đã Dạy Hư Em Vậy?
Chương 128 - Là Ai Đã Dạy Em Cách Cắn Người Vậy?
Chương 129 - Giam Cầm
Chương 130 - Xúc Phạm
Chương 131 - Vũ Tình Lại Mất Tích
Chương 132 - Điên Cuồng
Chương 133 - Cố Hỉ Tâm Điên Cuồng
Chương 134 - Tìm Kiếm
Chương 135 - Đe Dọa
Chương 136 - Bạo Hành
Chương 137 - Bác Gái Này Là Ai Vậy?
Chương 138 - Khôi Phục Kí Ức
Chương 139 - Hôn Môi
Chương 140 - Biến Mất
Chương 1 - Rơi Vào Cạm Bẫy Của Ác Ma
Chương 2 - Mối Quan Hệ Mờ Ám
Chương 3 - Biến Cố
Chương 4 - Thật Sự Quên Đi Anh
Chương 5 - Ranh Giới Giữa Yêu Và Hận (1)
Chương 6 - Ranh Giới Giữa Yêu Và Hận (2)
Chương 7 - Lại Đụng Mặt Nhau
Chương 8 - Quan Tâm
Chương 9 - Thân Mật
Chương 10 - Tôi Thật Sự Có Quen Biết Anh Sao?
Chương 11 - Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng
Chương 12 - Nỗi Khổ Của Những Kẻ Độc Thân
Chương 13 - Quá Khứ Chúng Ta Đã Từng Như Thế Nào?
Chương 14 - Kế Hoạch Vỗ Béo Của Kình Quân
Chương 15 - Đề Nghị Của Kình Quân
Chương 16 - Đàn Ông Là Sinh Vật Khó Hiểu Nhất
Chương 17 - Khi Tình Địch Đối Đầu (1)
Chương 18 - Khi Tình Địch Đối Đầu (2)
Chương 19 - Nặng Lời Với Cố Hỉ Tâm
Chương 20 - Phối Hợp Vỗ Béo Cho Cố Kình Quân
Chương 21 - Có Dấu Hiệu Bắt Đầu Khôi Phục Ký Ức
Chương 22 - Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 23 - Lần Đầu Đến Nơi Anh Làm Việc
Chương 24 - Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt (1)
Chương 25 - Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt (2)
Chương 26 - Hai Người Đang Hẹn Hò Với Nhau Sao?
Chương 27 - Em Có Thể Tin Tưởng Ở Anh
Chương 28 - Không Gả Cho Anh Vậy Em Gả Cho Ai?
Chương 29 - Yêu Đương Là Cảm Giác Như Thế Nào?
Chương 30 - Nó Giống Ai Vậy Chứ?
Chương 31 - Tuyệt Đối Đừng Để Tôi Tìm Ra Em
Chương 32 - Đánh Thức Cố Kình Quân
Chương 33 - Anh Mơ Màng Chiếm Tiện Nghi Của Cô
Chương 34 - Cơn Đau Đến Bất Chợt
Chương 35 - Cố Hỉ Tâm Lại Nổi Điên Lên
Chương 36 - Để Cho Cố Kình Quân Nếm Mùi Đau Khổ
Chương 37 - Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
Chương 38 - Chịu Lời Mắng Nhiếc
Chương 39 - Chiêu Trò
Chương 40 - Giận Dỗi
Chương 41 - Phiền Phức Lại Kéo Tới
Chương 42 - Cố Kình Quân Gắt Gỏng
Chương 43 - Thái Độ Thù Ghét Rất Rõ Ràng
Chương 44 - Em Có Việc Gì Muốn Làm Không?
Chương 45 - Rào Cản Tình Yêu
Chương 46 - Tại Sao Anh Lại Giấu Em?
Chương 47 - Không Có Lí Do
Chương 48 - Sự Quan Tâm Giả Dối
Chương 49 - Sau Khi Cô Đi
Chương 50 - Gặp Lại Cố Hỉ Tâm
Chương 51 - Tao Sẽ Giết Chết Mày
Chương 52 - Vũ Tình Bị Bắt Cóc
Chương 53 - Vũ Tình Bị Bắt Cóc (2)
Chương 54 - Chúng Mày Có Nghĩ Tao Là Người Tốt Không
Chương 55 - Kẻ Đầu Sỏ
Chương 56 - Chọn Một Trong Hai Đi
Chương 57 - Đấu Tranh Sinh Tử
Chương 58 - Kẻ Bắt Cóc Em Là Ai?
Chương 59 - Bất Mãn
Chương 60 - Rốt Cuộc Là Kẻ Nào?
Chương 61 - Anh Càng Ngày Càng Không Thể Hiểu Nổi Em
Chương 62 - Sự Thật
Chương 63 - Gậy Ông Đập Lưng Ông
Chương 64 - Anh Biết Mình Làm Gì Chứ?
Chương 65 - Anh Đừng Có Lấy Bố Ra Hù Dọa Tôi
Chương 66 - Không Biết Hối Cải
Chương 67 - Thì Ra Cố Hỉ Tâm Cũng Có Lúc Thông Minh
Chương 68 - Anh Không Có Đủ Kiên Nhẫn Với Cô Ta
Chương 69 - Có Một Món Mà Anh Rất Muốn Ăn
Chương 70 - Anh Muốn Ăn "Kẹo Môi"
Chương 71 - Sự Đáng Yêu Khó Cưỡng
Chương 72 - Dở Khóc Dở Cười
Chương 73 - Không Chút Ngượng Ngùng
Chương 74 - Anh Giúp Cô Xoa Bụng
Chương 75 - Đêm Đầu Tiên
Chương 76 - Công Việc Quan Trọng Hơn Em Con Sao Hả?
Chương 77 - Bí Mật Bị Giấu Kín
Chương 78 - Em Là Người Anh Yêu Nhất Có Phải Không?
Chương 79 - Đau Lòng
Chương 80 - Ai Cũng Có Nỗi Suy Tư Riêng
Chương 81 - Mình Nên Giết Hay Không Giết Cô Ta?
Chương 82 - Nổi Bão
Chương 83 - Cô Muốn Nói Lời Xin Lỗi
Chương 84 - Anh Lạnh Nhạt Khiến Cho Cô Đau Lòng
Chương 85 - Rơi Vào Nguy Hiểm
Chương 86 - Phát Hiện Ra Một Chuyện Kinh Hoàng
Chương 87 - Người Bí Ẩn
Chương 88 - Bị Điếc Sao?
Chương 89 - Rơi Vào Nguy Hiểm
Chương 90 - Vũ Tình Rơi Vào Cơn Nguy Kịch
Chương 91 - Cô Chỉ Muốn Tới Ôm Anh Vào Lòng
Chương 92 - Quân Tử Trả Thù Mười Năm Chưa Muộn
Chương 93 - Mọi Phong Ba Sau Này Anh Sẽ Gánh Vác
Chương 94 - Sự Đe Dọa Của Tấn Phong
Chương 95 - Người Hai Mặt
Chương 96 - Sự Quan Tâm Của Tấn Phong
Chương 97 - Em Chính Là Điều Quý Giá Nhất Đối Với Anh
Chương 98 - Đại Náo Lễ Đính Hôn
Chương 99 - Bao Che
Chương 100 - Cố Tình Câu Dẫn
Chương 101 - Đến Lúc Em Nên Về Nhà Rồi Nhỉ?
Chương 102 - Tấn Phong Lại Muốn Cưỡng Bức Cô
Chương 103 - Em Không Có Gì Muốn Giải Thích Với Anh Sao?
Chương 104 - Em Là Người Khiến Cho Anh Đau Đớn
Chương 105 - Chúng Ta Nên Nói Chuyện
Chương 106 - Cố Phu Nhân Tìm Đến
Chương 107 - Lập Mưu Chia Rẽ Uyên Ương
Chương 108 - Xuất Viện
Chương 109 - Con Có Người Trong Lòng Rồi Sao?
Chương 110 - Làm Nũng
Chương 111 - Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa
Chương 112 - Hôn Môi
Chương 113 - Đáng Yêu
Chương 114 - Chúng Ta Sẽ Ngủ Chung Sao?
Chương 115 - Cố Ý Khiêu Khích Cố Kình Quân
Chương 116 - Sập Bẫy
Chương 117 - Bất Tỉnh Nhân Sự
Chương 118 - Anh Xin Lỗi
Chương 119 - Nghe Em Lần Này, Có Được Không?
Chương 120 - Chỉ Cần Em Làm, Anh Đều Thích
Chương 121 - Cô Làm Cho Anh Bị Thương
Chương 122 - Hoài Nghi Hay Tin Tưởng?
Chương 124 - Tôi Không Tin
Chương 125 - Chân Tướng
Chương 126 - Tôi Nhất Định Sẽ Tra Ra Chân Tướng
Chương 127 - Là Ai Đã Dạy Hư Em Vậy?
Chương 128 - Là Ai Đã Dạy Em Cách Cắn Người Vậy?
Chương 129 - Giam Cầm
Chương 130 - Xúc Phạm
Chương 131 - Vũ Tình Lại Mất Tích
Chương 132 - Điên Cuồng
Chương 133 - Cố Hỉ Tâm Điên Cuồng
Chương 134 - Tìm Kiếm
Chương 135 - Đe Dọa
Chương 136 - Bạo Hành
Chương 137 - Bác Gái Này Là Ai Vậy?
Chương 138 - Khôi Phục Kí Ức
Chương 139 - Hôn Môi
Chương 140 - Biến Mất
"Vũ Tình, em nghe thấy anh mà đúng không?"
Cửa phòng này đâu có cách âm đâu, Cố Kình Quân tin chắc những gì mà mình nói cô đều nghe thấy được.
Vũ Tình như một con thỏ nhỏ đang cố trốn khỏi sói xám, hai tay đưa lên che lấy tai mà dựa lưng mình vào cánh cửa.
Nhưng kỳ lạ là cô đã cố che tai mình hết mức có thể rồi nhưng thanh âm của Cố Kình Quân vẫn giống như một lời ma chú lọt vào tai cô, giọng nói trầm ấm của anh khiến mặt cô đỏ lựng.
"Anh xin lôi, là do anh đã không khống chế được tâm tình.
"
Cố Kình Quân nói rồi ngưng gõ cửa, anh cũng quay lưng mình ngồi dựa vào cánh cửa, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với cô: "Em giận anh cũng được, nếu em thấy khó chịu thì hôm nay anh sẽ ra ngoài.
Nhưng đã đến giờ cơm tối rồi, em không thể bỏ bữa được.
Như thế sẽ làm hại tới bản thân.
"
Cố Kình Quân nói rồi kiên nhẫn đợi một lúc nhưng lại chẳng thấy có hồi âm gì cả.
Anh thở dài một tiếng toan định đứng lên.
Nhưng lúc anh chỉ vừa mới chống tay xuống đất thì thanh âm của Vũ Tình đã truyền tới từ phía sau cánh cửa: "Em...
.
Em không phải là giận anh đâu.
Em chỉ là quá bất ngờ, cho nên mới.
.
.
"
"Nhưng em đã nói ghét anh mà?"
Từ khi Vũ Tình nói lời đó ở công ty, tâm trạng anh như người ngồi trên đống lửa, cứ cảm thấy hết sức lo lắng lẫn bồn chôn.
Vũ Tình nghe Cố Kình Quân nói xong liên trở nên lúng túng.
Quả thật lúc đó cô đã nói vậy, nhưng là do Vũ Tình đã giận quá mà lỡ lời thôi.
Cố Kình Quân đối với cô tốt như vậy, cô làm sao có thể thật sự giận anh được cơ chứ? Vũ Tình đâu có phải là sói mắt trắng đâu? "Anh hiểu nhầm rồi.
Em đâu có.
.
.
Ghét anh đâu.
"
Âm thanh của Vũ Tình càng lúc càng nhỏ lại, chính cô cũng không biết mình nên giải thích thế nào để Cố Kình Quân hiểu được.
"Nhưng em đang tránh mặt anh mà? Thế chẳng phải em ghét anh rồi còn gì nữa?"
Cố Kình Quân trầm giọng, thanh âm giống như một đứa bé đang dỗi hờn vậy.
Em.
.
.
Em không đói.
"
"Không đói thì không ăn tối sao?"
Anh vừa bới cơm vào bát cho cô vừa nói.
"Em.
.
.
"
Vừa mới định lên tiếng thanh minh thì cái bụng rồng của cô đã kêu lên một tiếng, trực tiếp tố cáo lời nói dối trắng trợn của chủ nhân.
Vũ Tình thật không biết giây phút này bản thân nên có biểu hiện gì.
Mặt cô hết trắng rồi lại xanh, sau đó chuyển sang ửng hồng, thật sự là khôn lường biến hóa.
Cố Kình Quân nhìn cô cười đến tươi, ngay cả khi nói dối anh cũng thấy Vũ Tình thật sự quá đáng yêu.
Nếu Zapunzel để lông chân, cô ấy sẽ có một đôi tất.
Còn nếu bây giờ có một cái hố ở đây, Vũ Tình nhất định sẽ không chút do dự mà nhảy vào.
Mất mặt! Thật là quá mất mặt rồi.
Vũ Tình càng nghĩ càng nản lòng, tới câm đũa cũng run hết cả tay lên.
Cố Kình Quân thấy cô run như cầy sấy, anh không nhịn được mà đưa tay lên che miệng cười.
Tiếng cười khúc khích của Cố Kình Quân càng làm cho Vũ Tình cảm thấy ngượng ngùng hơn.
"Sao vậy? Em mà không chịu ăn là anh đút em ăn đấy nhé?"
"Em.
.
.
Em tự ăn là được rồi.
"