Bùi Thiên Hữu lái xe chở Phương Phi tới dưới nhà Giang Tĩnh Viễn, người nào đó ngay tức khắc mở cửa xe phóng như bay ra ngoài, tiếng chân xẹt xẹt chạy lên lầu, nhưng đến khi mở cửa, cước bộ Phương Phi không khỏi chậm dần:Cứ thế xộc vào nói bừa “Tôi tha thứ cho anh” dường như có hơi kỳ quái, vả lại… Dường như tên kia căn bản cũng không làm sai chuyện gì.
Bản thân mình còn bày vẻ cao cao tại thượng nhiều ngày như vậy… Phương Phi buồn bực dựa vào cửa, gãi gãi đầu tóc.
“Cưng à, em biết anh vì muốn tốt cho em, em đã hiểu hết rồi… Em thích anh, anh tha thứ cho sự tùy hứng của em được không?” Ọe… Hoàn toàn không phải phong cách của mình.
“Giang Tĩnh Viễn! Con mẹ nó anh tại sao không nói rõ ràng với tôi, còn khiến tôi hiểu lầm lâu như vậy? Hửm?” Này có vẻ như rất muốn gây lộn đi! ::>_
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!