Lăng Thanh Thầm cảm thấy Bối Duyệt nói không sai. Trước đó anh chưa suy nghĩ kỹ, xác thật không nên trêu chọc cô, như vậy chỉ làm sự tình trở nên càng phức tạp, đối với cô tổn thương cũng càng lớn.
Anh nghĩ anh có thể bình tĩnh lại, tự hỏi bản thân đối cô có cảm tình sao.
Nhưng là cô gái nhỏ cũng thật là tâm địa tàn nhẫn, nói không thấy liền không thấy. Nhiên Nhiên trở về cũng oán giận, “Không biết Duyệt Duyệt gần đây bận cái gì, con rủ cậu ấy tới chơi cũng không tới.
”
Anb ngẫu nhiên hai lần đón Lăng Nhiên đi học về, muốn đưa cô về cùng.
Cô gái xấu xa kia, chỉ nhìn anh từ xa, sau đó lắc đầu từ chối. Cho anh một ánh mắt như kiểu bố thí, vẻ mặt mơ màng khi thấy cô cười tươi rói xoay người rời đi.
Ôi, thiếu chút nữa quên nói, đằng sau còn có cậu nhóc cao ráo lẽo đẽo đi theo. Ánh đèn làm bóng dáng hai người dính lại gần nhau, thật xứng đôi.
Nhìn xem, cô đi với người khác thích hợp hơn anh.
Nhưng không biết sao anh lại khó chịu. Trái tim theo bước chân bọn họ nện từng bước, mùi vị này chỉ có thời niên thiếu mới trải qua.
Có chút buồn bực và ghen tị.
Không thể phủ nhận, anh ghen tị với tuổi trẻ của cậu nhóc kia.
Cô gái nhẫn tâm đi cạnh cậu nhóc. Cậu nói gì đó mà khiến cô cười thật tươi?
Đối với anh như có mắt không tròng?
Đắm chìm trong biển dấm nên chú già đã quên, bây giờ Bối Duyệt đặt quyền chủ động vào tay anh, hết thảy đều do anh cố chấp.
Nhưng cảm giác ghen tị chiếm đầy lồng ngực, chú già đứng ngồi không yên, đặc biệt là đêm khuya thanh vắng làm anh rất nhớ Bối Duyệt.
Anh nghĩ nếu cô gái nhỏ đứng trước mặt anh, anh nhất định hung hăng dạy dỗ cô một trận, làm cô ghé vào giữa chân anh sau đó đánh thật mạnh lên cặp mông tròn trịa mềm mại.
Chắc chắn ánh mắt cô sẽ tràn ngập nước mắt, tủi thân nhìn anh, phát ra rên rỉ yêu kiều.
Làm nũng để anh vuốt ve cặp mông bị đánh đau, cô gái nhỏ dựa vào ngực anh biết lỗi nhận sai. Nói bản thân không nên làm lơ anh, cũng không nên cười nói vui vẻ với người con trai khác.
Cô chỉ có thể cười với anh.
Trừng phạt xong, thuận lý thành chương* mà đè cô xuống hung hăng chiếm hữu, trên người cô lưu lại ấn kí của một mình anh, đánh dấu chủ quyền để người khác không dám mơ tưởng.
Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Lăng Thanh Thầm tưởng tượng xong, lại không mấy vui sướng, ngược lại cả người bức bối khó chịu.
Anh nhìn cự vật giữa háng dựng thẳng, đỉnh quần lót thành lều trại. Quy đầu mạnh mẽ chống lấy vải dệt, bộ dáng hùng hổ làm cho người ta sợ hãi, phía trên còn thấm ướt.
Chỉ cần nhớ cô dương vật liền cứng.
Anh nắm lấy dương vật, nằm trong căn phòng cho khách, trên chiếc giường cô thường nằm mỗi khi tới đây. Ngửi mùi thơm cô để lại, kêu tên cô bắt đầu loát động.
“Bé… Bé yêu”
“Duyệt Duyệt… ưmm… Thơm quá…”
Quá kịch liệt, giường rung động phát ra tiếng “cót két…”
Trận chiến dần dần ngừng nghỉ, Lăng Thanh Thầm nhìn tinh dịch trong tay ngửa đầu cười khổ.
Anh nhớ tới cô tựa tinh dịch trong tay, nồng đậm nóng bỏng. Cô xa cách né tránh không làm tình cảm giảm bớt, ngược lại anh càng hiểu rõ sâu trong trái tim anh đã thật sự rung động.
Anh yêu cô.
Rất yêu rất yêu.
Có lẽ đêm hôm đó, anh nghe thấy tiếng khóc như mèo con. Cô ngẩng đầu chớp mắt, trong đôi mắt đỏ hoe vạn phần bi thương làm anh động tâm lại thương tiếc.
Anh đã biết cô là cục cưng của anh.
Anh muốn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, muốn hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt. Nhưng đến cuối anh chỉ biết thở dài, đưa khăn tay cho cô.