1 ngày trong cung Nó chỉ biết mỗi chỗ cưỡi ngựa thôi nnhưng đi chơi thế là quá đủ rồi ,
phải về nhà thôi ,
hôm qia nó bị hắn lôi vào trong ,
làm nó ko kịp báo cho Hàn Tuyết biết ,
chắc nhỏ bạn nó lo lắm ,
khi đi ngủ nó nói với hắn : “ mai ngươi đưa ta về nhà nha “ hắn ko nói gì chỉ ôm lấy nó rồi ngủ ,
nó nghĩ chắn hắn đồng ý rồi ,
nó cũng chui vào trong lòng hắn mà ngủ ,
cảm nhận mùi hương từ cơ thể hắn ,
thật dễ chịu
Sáng hôm sau nó đòi về hắn nói “ hôm nay ta bận việc rồi mai ta đua nàng về ,
ngoan ngủ tiếp đi” hứ nó mà thèm nghe hắn nói ak “ ko đưa ta về thì ta tự tìm lối về “ nó nhỉ thầm rồi nhanh tay mặc bộ đồ nma nh ,
ko quên cầm theo 2 thanh kiếm rồi lẻn ra ngoài ,
nhưng trong cung quả thật rất rộng ko những thế còn rất rắc rối cứ như mê cung vậy đi mãi ko thấy đường ra , nó cũng định hỏi chứ nhưng lần này ko như lần trước nó đang mặc trên mình bộ đồ nam nhi ,
chỉ sợ người ta ko biết tưởng nó là thích khách thì khốn ,
nó đo lòng vòng loanh quoanh nhưng vẫn như trước rút lại ý nó tìm đường trở về phìng của tên kia nhưng bây h nó mới biết 1 điều ,
nó đã bị lạc
Hắn đến tận chiều mời về “ngự thư phòng “ cũng bời vì sáng nay hắn nói với nàng có việc bận ko cho nàng về ,
nếu hắn về sớm thì chắc chắn nàng lại đòi ra khỏi cung ,
nên hôm nay hắn cố tình làm buổi lên triều của các quan dài ra 1 chút ( thực ra thì họ đứng thêm 1 canh h tức 2 h ),
nhưng khi hắn về thì nàng đã biến đi mất ,
cả bộ đồ nam nhân cũng ko còn trong lòng hắn như có lửa thiêu đốt ,
nhưng nàng có thể đi đâu dc cơ chứ trong hoàng cungrộng lớn như thế này ,
hắn ra lệnh cho 2 thị vệ thân cận nhất của hắn và cũng là 2 tên biết hắn dưa nàng vào cung tìm trong cung trong hôm nay phải tìm ra dc nàng
Trời cũng tối dần ,
thất mắt nàng 10/10 mà đi kiểu gì bị vấp phải cục đá , làm bong gân hết cách Hàn Băng Đành phải ngồi lại tảng đá gần đó ,
bụng đang sôi ầm ỉ ,
hình như rất lâu rồi Nó chưa đi bộ dài như thế này , mặt trời lặn dần nhường chỗ cho màn đâm đen tối ,
cảm giác sợ của nó tăng lên,
cộng thêm trời ngày càng lạnh ,
nó Hàn Băng trời ko sợ ,
đât ko sợ chỉ sợ mỗi Ma ,
và cơn giận của Hàn Tuyết ,
nhưng những t hứ tâm linh như thế này thì nó sợ hơn cả . Da gà ,
da chó ở đâu bỗng nổi lên ,
nó cũng chẳng biết chỗ này là đâu cả 1 ánh đèn cũng chẳng co, số nó chó thật đi lạc đíung cái nơi âm I ,
hẻo lánh này,
khung cảnh thất tốt a, im lặng như tờ ,
im lặng 1 cách đáng sợ ,
rấ tnhiều người thấy cảnh này sẽ rất thik ,
ví dụ như con bạn thân của nó _ Hàn Tuyết ,
ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo ,
có hồ nước ,
những cơn gió từ đâu thổi đến làm những chiếc lá đong đưa ,
nhìn cảnh đó làm nó liên tưởng đến 1 bóng trắng lượn lờ bay qua lại …………….
nó lắc đầu tay ôm chặt lấy cây kiếm nhằm tự tin lên tí chút ,
cầm kiếm cũng ko ích gì ,
với võ công của nó thì 10 tên cũng ko si nhưng đây là ma ,
là ma ,
làm sao có thề giết nổi cơ chứ ,
trong đầu vừa nghĩ thì mắt nó nhìn thấy 1 bóng trắng đang di động ,
nó dục mắt lại chắc chắn rằng điều nó đang nhìn là đúng còn miệng thì ko ngừng niệm “ xin chúa a men ,
cầu đức thánh thần.
v……….
v” nhưng khi mở mắt ra thì caía bóng ấy vẫn đang đi đến gần nó ,
tom nó đập nhanh như chạy maratong vậy ,
nó có cảm giác ngẹt thở ,
như có 1 bàn ta nào đó đang bóp lấy trài tim nhỏ bé của nó ,
cái bóng ấy vẫn cứ lại gần nó ,
bất lên thành tiếng thét “ Á……………...
a”
Hắn đi tìm gần nửa ngày vẫn chẳng thấy nàng đâu ,
trời cũng đã tối hắn gần đến canh 1 rồi (tức 2 h đêm) đang đi đến Tạm Đình cư ,
nơi này thất âm u và lạnh lẽo ,
đây chính là lãnh cuung mà người đời hay nhắc tới nhưng nói lãnh cung thì hơi quá ,
nên khi lên ngôi hắn đã đặt lại tên cho nơi này bây h cây cối um tùm vây thôi chứ chắc 4-5 năm nữa sẽ có người ở thôi vì hiện tai hắn chưa có ai cả ,
đang đi thì hắn thấy 1 bóng người ngồi trên tảng đ1 ,
ko biết là ai hắn lại gần xem xét ,
cách 3 bc là tới thí tai hắn nhói lên và tiếng hét của nữ nhân kia ,
đó là giọng nàng mà ,
hắn ko nhận lầm dc ,
nhanh chân bc lại gần nàng ko ngờ nàng hét lên ,
hắn chạy lại ôm nàng vào lòng ,
Hàn Băng giãy giụa vì sợ ,
còn hắn ôn tồn nói “ đừng sợ ta đây ta ở đây rồi “ nghe thấy tiếng của hắn thì mi72ng như bắt dc vàng ,
nó khóc rống lên ,
nức nở nói “ hức …sao ngươi ko đi tìm ta sớm hơn ,
biết ta ở đây sợ lắm ko .
hức……….
.
” nó vừa nói vừa đấm tên kia liên hồi ,
hắn chỉ biết ôm Hàn Băng vào người lấy tay xoa lưng nàng rồi hắn bế nàng trở về ,
nắm trong vòng tay hắn ,
thất dễ chịu với hương thơm toát ra từ người hắn làm cho nàng có cảm giác rất an toàn ,
thiếp đi lúc nào ko hay ,
khi tới nơi hắn gọi nàng đậy tắm rồi ăn ,
nắn lại chân cho nó ,
1 lần nữa nó khóc vì đau quá mà ,
hắn lại dc thể ôm nó vào lòng ,
trong lòng Hàn Băng vẫn còn sợ và đau nữa ,
nghe nói uống rượu làm cho người ta bình tâm hơn thế là ko 1 chút nghĩ ngợi ,
H,
Băng nốc luôn 4 li vào sau đó trở nên bất tỉnh nhân sự làm hắn phải bế nàng vào gường ,
nhìn khuôn măt đang nghủ của nàng thất làm cho người ta ko tài nào đời mắt nôi ,
đôi môi anh đào kia như đang vời gọi hắn ,
ngay lập tức hắn cúi xuống hôn nàng ,
trong cơn mê man ,
H , hắn ko thể là 1 tên tiểu nhân bỉ ổi như thế dc ,
hắn muốn nàg là của hắn nhưng nàng tự nguyện chứ ko phải như thế này ,
hắn đứng phắt đậy ,
đắp chăn cho nàng rồi đi phê duyệt bản tấu chương ,
đến canh 3 hắn mới trở lại gường ,
thất nhẹ nhàng đóng lại cúc áo cho nàng rồi nắm bên cạnh quay mắt đi ( anh í mà cón nhìn là có chuyện hay rồi nhưng tiếc rằng Tiên Long ca vẫn còn chút “ người “nhỉ ^^………)
àn Băng cảm thấy có cái gì đó đang luồn lách trong miệng mình ,
nó lấy lưỡi chống trả nhưn