Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Cập nhật: 04/06/2024
Tác giả: Superpanda
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 2,465
Đánh giá:                      
Đam Mỹ
Điền Văn
     
     

Một lát sau, Hạ Cửu Gia cảm giác Thẩm Hi trở lại, ngã cái bịch lên giường, ngủ tiếp một giấc.

Hạ Cửu Gia hỏi: "Không học bài à?"

Thẩm Hi đáp: "Cậu cũng không học mà, tớ ngủ thêm một chút.

"

"Ừ.

" Hạ Cửu Gia lạnh lùng đáp lại. Nhưng vốn đã định sẽ đọc hai bài tin tức trên FOX, cậu lại phá vỡ thói quen chưa từng gián đoạn suốt mấy tháng nay, lẳng lặng nằm trên giường, không thèm dậy. Thôi, cậu nghĩ: Hôm nay không đọc nữa, để cho Thẩm Hi "vì cậu cũng không học" mà ngủ thêm. Hạ Cửu Gia nằm một tí lại cảm thấy mình cách vị trí Trạng nguyên của kì thi đại học xa thêm nửa bước; cậu dường như thấy nhóm học sinh hạng nhất của trường P, trường T, trường F đang cười giễu – phải biết là các thành phố xung quanh luôn sản sinh ra Trạng nguyên kì thi đại học, không được khinh thường. Lỡ như từ vựng hay câu cú xuất hiện trong tin tức hôm nay có thể được sử dụng trong đề thi đại học thì sao...

. haiz. Cậu quay đầu nhìn Thẩm Hi, phát hiện khi rũ bỏ sự lông bông, ngạo mạn thường ngày thì Thẩm Hi trông đẹp trai hơn hẳn.

10 giờ, mẹ Thẩm Hi gõ cửa, gọi hai người thức dậy: "Buổi trưa có ăn ở nhà không?"

"Dạ không dì ơi", tính tình Hạ Cửu Gia cứng rắn nhưng giọng nói lại mềm mại, rất dễ khiến người ta có thiện cảm, "Trưa nay cháu sẽ tới nhà bà nội, buổi tối tới nhà bà ngoại, chút nữa cháu xin phép về ạ.

"

"Ừ", mẹ Thẩm Hi cũng không giữ lại nữa, "Vậy cháu dậy ăn chút điểm tâm đi, cháo trứng muối thịt nạc được không?"

"Dạ được, cảm ơn dì.

" Hạ Cửu Gia cũng không phải người kén ăn.

Mẹ vừa đi, Thẩm Hi liền vùng dậy: "Nhóc Thịt Đông à, Nhóc Thịt Đông ơi, hôm qua tớ đã mang cậu về nhà thăm hỏi, hôm nay cậu cũng mang tớ về nhà cậu thăm hỏi được không?"

Hạ Cửu Gia nhíu mày: "Có kỳ không?"

Thẩm Hi đẩy mạnh tấn công: "Một mình cậu ở lại trường suốt hai ngày nghỉ, vậy mang bạn bè về nhà ăn một bữa cơm thì quá đáng lắm sao?"

Thẩm Hi đã kéo mình về nhà qua ngày 31/12, Hạ Cửu Gia cũng không nỡ lòng cự tuyệt Thẩm Hi về nhà mình, suy nghĩ một chút cũng chẳng thấy vấn đề gì, liền đáp: "Thôi được, cậu theo tôi đi.

"

"Ừm", Thẩm Hi lập tức thức dậy, vô cùng buồn nôn mà nói: "Nhóc Thịt Đông, cậu tốt với tớ quá chừng!

"

Hạ Cửu Gia: ".

.

.

"

Ăn xong điểm tâm hai người liền ra cửa gọi xe, chạy thẳng đến một khu nhà cũ kĩ. Hạ Cửu Gia dắt Thẩm Hi đi đến căn nhà thứ ba, đưa tay gõ cửa: "Bà nội, bà nội ơi.

" Ông bà nội đã hơn 70 tuổi, hai ông bà ở một mình, bác và cô đều ở Bắc Kinh, không thường về nhà. Bây giờ hai ông bà vẫn khá khỏe, có thể tự mình lo liệu, ông nội bị cao huyết áp, bà nội bị tiểu đường nhẹ, nhưng đều không nghiêm trọng lắm, có thể kiểm soát được.

Vài giây sau có một cụ già ra mở cửa, Hạ Cửu Gia giới thiệu: "Bà nội, đây là bạn học của con, tên Thẩm Hi. Thẩm Hi, đây là bà nội tôi, cậu xưng hô là.

.

.

"

Thẩm Hi ngay lập tức mở miệng chào: "Bà nội.

"

Hạ Cửu Gia: ".

.

.

"

Thẩm Hi vào nhà lại kêu: "Ông nội.

"

Hạ Cửu Gia: ".

.

.

"

Hạ Cửu Gia nhanh chóng phát hiện ra, trước mặt người lớn Thẩm Hi vô cùng đứng đắn đàng hoàng, khác biệt cực lớn với bình thường. Đề tài nói chuyện của hai bên rất nhiều, Thẩm Hi kể cho ông bà nội đủ thứ chuyện của Hạ Cửu Gia trong trường học, từ lễ kỉ niệm thành lập trường đến việc thi cử, ông bà nội rất hứng thú, hỏi mãi những chi tiết nhỏ. Bữa trưa tương đối đơn giản, ông bà nội phải ngủ trưa nên Hạ Cửu Gia gọi Thẩm Hi ra về, sau đó đến trung tâm thương mại gần đây đi dạo nửa tiếng, mua hai món quần áo đang sale đại hạ giá dịp tết rồi đến nhà ông bà ngoại.

Mẹ Hạ Cửu Gia là người Nam Kinh, nên Hạ Cửu Gia không gọi "mỗ mỗ, mỗ gia" mà gọi là ông ngoại, bà ngoại (ngoại công, ngoại bà; hai cách gọi khác nhau nhưng cùng một nghĩa). Hai ông bà ở cùng với cậu mợ Hạ Cửu Gia, nhưng sau khi mẹ qua đời Hạ Cửu Gia cùng nhà cậu cũng có chút xa cách, không thường thăm hỏi.

Ông ngoại bà ngoại đều nói giọng miền nam, Thẩm Hi phải cố gắng lắm mới nghe hiểu được. Đang lúc ăn cơm, chẳng biết làm sao mà bà ngoại lại nhớ đến cô con gái đã bệnh nặng qua đời của mình. Bà lau nước mắt nói: "Gia Gia bây giờ đạt hạng nhất trường R, nếu mẹ nó có thể nhìn thấy được thì tốt biết bao ----"

Ngày đầu tiên của năm mới, vì những lời này mà tâm tình mọi người đều nặng nề. Hạ Cửu Gia là người mong mỏi mẹ có thể nhìn thấy được nhất. Mấy năm trôi qua, nỗi buồn long trời lở đất, nỗi đau thấu đến tâm can đều biến mất, chỉ còn lại một nỗi cô đơn, trống vắng rất thông thường. Bình thường thì chẳng sao cả, nhưng khi lơ đãng đọc được vài tin tức, nghe được vài câu chuyện sẽ nhớ đến một ít kỉ niệm cũ, tim lại đột nhiên quặn thắt, nước mắt thỉnh thoảng tuôn trào. Còn khi nhìn thấy phong cảnh đẹp, nghe được vài chuyện thú vị, nếm được mấy món ăn ngon, lại cực kỳ nhớ đến mẹ, muốn dẫn mẹ đi xem, muốn kể chuyện cho mẹ nghe, muốn cho mẹ nếm đồ ngon.

.

. Tóm lại, lúc bình thường thì không nhớ đến, nhưng lúc vui, lúc buồn, trong đầu lập tức hiện lên một bóng hình.

Bà ngoại còn nói: "Tại sao ông trời không mang bà lão này đi, lại bắt con gái tôi làm gì.

.

.

" Bà không ngừng lặp lại lời này.

"Được rồi mẹ", cậu mợ Hạ Cửu Gia vội vàng cắt đứt, "Ngày đầu năm mới, bạn học Cửu Gia còn đang ở đây, mẹ lại làm gì thế.

"

"Ờ.

.

.

" Bà ngoại có chút mơ hồ, nhưng cũng không mơ hồ đến mức đó.

Bởi vì sau bữa cơm tối bà ngoại lại buồn bã, nên cậu liền bảo Hạ Cửu Gia về sớm, còn nói: "Haiz, bà ngoại thấy cháu sẽ nhớ tới Chiêu Chiêu. Nếu không thì.

.

.

sau này cháu tới thăm vào tết âm lịch và quốc khánh là được.

.

. Còn tết tây, ngày 1-5, đoan ngọ, trung thu thì khỏi cần tới đây, cậu dẫn cháu ra ngoài ăn cơm.

"

Hạ Cửu Gia thật biết điều "Dạ.

" Mẹ sớm qua đời, ba thường ở ngoài làm việc, Hạ Cửu Gia chỉ còn ông bà nội, ông bà ngoại bên cạnh, từ nay về sau, một năm chỉ có thể được gặp ông bà ngoại hai lần. Cậu lại mất đi một ít tình thân, người thân từng bước từng bước rời xa mà cậu chẳng có cách nào níu giữ được.

Hạ Cửu Gia hơi hối hận vì mang Thẩm Hi đi cùng. Bình thường, cậu luôn là hạng nhất, người đứng đầu, hào hoa phong nhã. Cậu không muốn để cho Thẩm Hi nhìn thấy những việc này.

Đi ra khỏi nhà ông bà ngoại cũng chưa đến bảy giờ tối. Thẩm Hi thấy Hạ Cửu Gia tâm tình không vui, lòng rất khó chịu, rất muốn làm Nhóc Thịt Đông cao hứng hơn.

Thẩm Hi lại nhớ đến câu đã đọc trên mạng: "Nam sinh dỗ nữ sinh: Mua mua mua. Nữ sinh dỗ nam sinh: Cởi cởi cởi", bèn nói: "Nhóc Thịt Đông tớ tặng cậu quà năm mới nhé.

"

Hạ Cửu Gia nhàn nhạt trả lời: "Không cần.

" Không có hứng thú.

"Tặng cậu một đôi giày đá bóng nha.

"

"Không cần.

"

"Tặng cậu một cái bàn phím xịn nhé?"

"Không cần.

"

Thẩm Hi đem những món đồ con trai thích đều hỏi qua một lượt, Hạ Cửu Gia đều không hứng thú lắm. Thẩm Hi nghĩ đến một món đồ khác, nhưng là.

.

. cậu cúi đầu do dự, băn khoăn, đấu tranh tư tưởng.

.

. Cuối cùng, nhìn dáng vẻ ủ rũ của Hạ Cửu Gia, liền ngẩng đầu nhìn trời, nặng nề thở ra một hơi dài: "Nhóc Thịt Đông, đi thôi, Thẩm ca tặng cậu một món quà năm mới.

"

".

.

.

???"

Thẩm Hi lại nắm chặt cổ tay Hạ Cửu Gia, kéo cậu vào nhà sách Tân Hoa trên đường lớn.

Hạ Cửu Gia: "???"

Bên ngoài nhà sách có người đang bán biểu ngữ, có thể dán lên tường để khích lệ tinh thần. Thẩm Hi nhìn thấy liền dừng bước, bảo Hạ Cửu Gia chờ chút, lại hỏi ông chủ kia: "Biểu ngữ này có thể tách ra bán được không? Hai cái kia.

.

. cháu chỉ cần nửa câu thôi, tự cháu sẽ ráp lại thành một câu nguyên vẹn.

"

Ông chủ do dự một chút, nói: "Được, cậu lấy hai nửa câu nào?"

"Cái kia", Thẩm Hi chỉ rất rõ ràng, "Học tập thật giỏi.

"

"Không muốn câu sau <ngày ngày tiến lên> à?"

"Dạ không cần.

"

"Còn nửa câu nữa là gì? Nghiên cứu thật chăm?" Nghe cũng rất vần điệu.

"Không phải, bên dưới đó chú, sánh bước đến già", Thẩm Hi nói, "Cháu muốn cả câu là <Học tập thật giỏi, sánh bước đến già> để khích lệ mình.

"

Ông chủ: ".

.

.

" Gì vậy trời, còn lại hai câu non nửa là <Cầm tay đã hẹn> và <Ngày ngày tiến lên> ghép vô sao nó kì cục quá chừng.

Cầm hai câu <Học tập thật giỏi, sánh bước đến già>, Thẩm Hi lại nắm cổ tay Hạ Cửu Gia, giải thích: "Dán vào tường chỗ giường ngủ.

"

Hạ Cửu Gia cũng không lên tiếng.

Thẩm Hi kéo Hạ Cửu Gia đến khu vực "Sách tham khảo", tìm hồi lâu trong tầng tầng lớp lớp sách, cuối cùng lấy ra một cuốn bìa màu cam, trịnh trọng nói: "Nhóc Thịt Đông, tớ tặng cậu cuốn giải đề mà cá nhân tớ thấy rất hay.

"

".

.

.

Hửm?" Từ khi đi ra khỏi nhà ông bà ngoại, đây là lần đầu Hạ Cửu Gia thấy hứng thú.

Thẩm Hi như được khích lệ, càng muốn dỗ người ta vui vẻ hơn, vội vàng mở sách ra, lật trang rào rào, cuối cùng dừng ở trang 48, chỉ một đề bài, như hiến bảo bối mà nói: "Nhìn đi, dạng đề này có phải rất thú vị đúng không? Chưa từng gặp qua trước đây.

"

Hạ Cửu Gia cúi đầu nhìn, quả nhiên là chưa từng gặp. Thẩm Hi lại lật trang ào ào, ngừng ở trang 96, nói tiếp: "Nhìn nè, đề này cũng thú vị lắm. Người ra đề tư duy rất sáng tạo.

"

Hạ Cửu Gia thán phục trong lòng: "Ừm", quả thật người ra đề rất thông minh. Woah, cậu nghĩ: Làm xong bộ đề này, lại có thể nắm giữ những kiến thức mới. Như vậy, lỡ đề thi đại học cũng xuất hiện dạng đề tương tự, mình cũng có thể tự tin thoải mái giải đề.

Thẩm Hi lại rút ra một cuốn <Vật lý>, mở ra trang 72: "Xem nè.

.

.

"

"Ừm.

" Thú vị.

Thẩm Hi đưa tay lên giá sách, rút ra từng quyển một, không bỏ sót môn nào, cuối cùng ôm thành một chồng: "Nhóc Thịt Đông, đây là quà năm mới cho cậu.

"

Hạ Cửu Gia trả lời: "Để tôi tự mua.

"

"Vậy còn có ý nghĩa gì?"

"Được rồi, cảm ơn cậu.

" Hạ Cửu Gia có chút cảm động với sự quan tâm này của Thẩm Hi.

Thấy Hạ Cửu Gia lại dấy lên nhiệt tình cuộc sống, Thẩm Hi thật vui vẻ trong lòng, đồng thời cảm thấy mình thật là yêu cậu ấy đến cùng cực! Bộ sách tham khảo này chính là đòn sát thủ của Thẩm Hi, có rất nhiều đề hiếm đề lạ trong này. Hơn nữa cậu còn phát hiện, những câu khó nhằn trong kỳ thi giữa kì hơn phân nửa đều xuất phát từ bộ sách này, chẳng qua vẫn còn dừng ở cấp bậc khá đơn giản. Mấy đề bài cậu vừa chỉ khi nãy ngay cả Hạ Cửu Gia cũng phải suy nghĩ một lúc mới hiểu. Nói cách khác, lỡ mà trường R lên cơn điên, cho đề thi khó hơn, một mình Thẩm Hi làm qua đề bài trong bộ sách này nhất định sẽ chiếm ưu thế.

Nhưng mà.

.

. cậu đã chia sẻ. Vì muốn Nhóc Thịt Đông vui vẻ hơn.

Thôi lại càng cố gắng học tập, haiz.

Thẩm Hi ôm một bộ sách đầy đủ đến quầy tính tiền. Trong lúc xếp hàng, Hạ Cửu Gia không nhịn được mà lấy cuốn <Toán học> bìa cam nằm phía trên, lật đến trang 48 nhìn đến câu cuối cùng. Mới vừa nãy nhất thời cậu không có nghĩ ra cách giải đề, rất là không cam lòng. Chờ đến lượt hai người tính tiền, Hạ Cửu Gia đưa sách cho thu ngân quét mã barcode, sau đó trong lúc Thẩm Hi mở ví điện tử ra trả tiền lại tiếp tục cầm sách đọc.

Thẩm Hi liếc nhìn bằng khóe mắt, đột nhiên cảm thấy mình như một tiểu tam đáng chết – là người thứ ba xen giữa Hạ Cửu Gia và học tập, lúc nào cũng không biết xấu hổ mà cố gắng quyến rũ, muốn Hạ Cửu Gia thay lòng đổi dạ, đem tâm tư dành cho học tập phân cho mình một ít.

[Hết chương 25]

- ---------

Chương 25,

5.

Mấy ngày sau Tết tây chính là thi cuối kỳ. Khu vực Đông Bắc thường nghỉ đông dài, nghỉ hè ngắn, nên đầu tháng 1 liền thi cuối học kỳ.

Hạ Cửu Gia là hạng nhất khối nên ngồi bàn đầu sát cửa sổ; Thẩm Hi là hạng nhì khối nên ngồi bàn thứ hai sát cửa sổ, hai người ngồi gần nhau.

Ngày thứ nhất, Hạ Cửu Gia vừa vào phòng đã thấy Thẩm Hi đang ngẩn người. Cậu lên tiếng chào, đem áo khoác treo ngay ngắn trên ghế và đem túi hồ sơ trong suốt đặt lên bàn. Cậu nhìn bàn học lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, cố gắng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc phát hiện mình quên mang nước!

! Buổi sáng thi văn mất 2 tiếng rưỡi, thi sinh mất 1 tiếng, nhất định phải có nước uống.

Cậu nhìn thời gian, vẫn kịp để chạy về ký túc xá, liền quay đầu hướng bàn sau bảo: "Thẩm Hi, tôi quay về lấy bình nước, cậu trông đồ giúp tôi nhé.

"

"Ừ.

" Thẩm Hi lười biếng trả lời.

"Cảm ơn.

" Bởi vì định chạy trở về nên Hạ Cửu Gia cũng không mặc áo khoác, trực tiếp rời đi. Với người phải chạy bộ thì áo khoác là một sự phiền toái, càng khiến người ta ra mồ hôi dễ cảm lạnh.

Sau khi Hạ Cửu Gia rời đi, Thẩm Hi ngơ ngác nhìn "đồ" mà Hạ Cửu Gia bảo mình trông – một chiếc áo phao màu đen dài đến gối và một túi hồ sơ trong suốt. Nhìn một tí mà lồng ngực đã hơi nóng lên. Cậu chống cằm suy tư một lúc, sau đó duỗi cánh tay dài nắm lấy túi hồ sơ của Hạ Cửu Gia, đặt trên bàn mình, rồi lại cầm lấy áo khoác của Hạ Cửu Gia phú lên người mình, cúi người nằm sấp trên bàn, ôm túi hồ sơ giả bộ ngủ. Nhiệt độ cơ thể còn sót lại trong áo khoác len lỏi theo sống lưng đến hai vai, bộ "văn phòng phẩm" Hạ Cửu Gia hay dùng cách một tầng nylon mà dán vào gò má chóp mũi. Tim Thẩm Hi không ngừng đập, như thật sự đang được Nhóc Thịt Đông ôm chầm từ đằng sau lưng. Vì để trông không quá kì quái, Thẩm Hi nhắm mắt giả bộ ngủ.

Ước chừng tầm mười phút sau, Hạ Cửu Gia bước vào phòng thi, vừa thấy túi hồ sơ của mình biến mất thì hết hồn hoảng hốt, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Hi, liền phát hiện đối phương đang ôm túi hồ sơ, khoác áo khoác của mình nằm ngủ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không gọi Thẩm Hi dậy, mà chờ đến sắp bắt đầu thi mới vỗ vỗ vai Thẩm Hi: "Dậy, dậy nào.

.

. Sao lại lấy áo khoác của tôi khoác lên người?"

"Không gì làm nên muốn ngủ chút ý mà.

" Thẩm Hi nói dối không chớp mắt, "Cậu bảo tôi trông đồ cho cậu, nên chỉ có thể khoác nó lên người mới không sợ mất.

"

"À, cảm ơn cậu.

"

Hạ Cửu Gia nhận lấy áo khoác của mình, treo lại trên ghế, sau đó lấy từ trong túi mấy viên kẹo mềm vị trái cây, xé vỏ bọc, ném hai viên vào trong miệng. Cậu vốn huyết áp thấp nên trước khi vận động hay thi cử đều thích ăn chút đồ ngọt.

"Đông nhi,

" Thẩm Hi càng kêu càng đơn giản, "Tớ cũng muốn".

(Nhi ở đây đọc là er, là từ gọi thân mật thêm sau tên để gọi chàng trai trẻ, bé trai)

"Ừ", Hạ Cửu Gia không suy nghĩ nhiều, cầm lấy một viên kẹo đưa ra sau vai cho Thẩm Hi.

Thẩm Hi nhận lấy, đưa vào giữa môi răng, không nỡ nhai liền dùng đầu lưỡi ngậm lấy nó, để viên kẹo mang mùi vị đầu ngón tay đối phương khuấy tới khuấy lui trong cổ họng. Viên kẹo lăn từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, chuyển từ vòm họng đến vòm miệng, đầu lưỡi, hàm răng.

.

. ngậm cho đến khi miệng tê dại, kẹo tan ra không còn sót gì, cậu vẫn còn nhấm nháp vị ngọt lưu lại. Mặc dù đã sớm biết rồi nhưng Thẩm Hi vẫn xác định lại lần nữa – mình là một đại biến thái.

Thân thể chạm qua, miệng nếm qua đồ Nhóc Thịt Đông đã dùng, thật là vui vẻ.

Môn Văn cũng không quá khó, buổi trưa Hạ Cửu Gia vì tiêu chí "ăn ít uống ít" nên không đợi bạn cùng phòng mà tự mình đi căntin, Thẩm Hi cũng theo sát.

"Đông nhi,

" nghe xong lý do Thẩm Hi vẻ mặt phức tạp, "Ăn nhiều một chút đi. Như vậy được không, cậu ăn gì tớ ăn đó, lỡ có đau bụng cũng cùng nhau, Thẩm ca tuyệt đối sẽ không trộm lấy hạng nhất.

"

"Không được,

" Hạ Cửu Gia bình tĩnh nói, "Không thể để Tề Noãn lớp thực nghiệm được lợi.

"

Thẩm Hi: ".

.

.

"

Bạn học Tề Noãn đang ở căntin khu hai đột nhiên nhảy mũi năm cái: "???"

Buổi chiều thi Toán và Anh. Lại là đề các môn tự nhiên cực khó, Hạ Cửu Gia cũng khó khăn lắm mới làm xong. Hơn nữa.

.

. đề cuối cùng lại nằm trong cuốn sách tham khảo <Toán học> mà Thẩm Hi đã tặng!

!

! Là cái đề siêu khó!

!

!

Hạ Cửu Gia luôn tự biết rõ khả năng của mình. Cậu làm xong bài thi, tự mình đánh giá, nếu không phải Thẩm Hi tặng cậu bộ sách tham khảo kia thì câu hỏi cuối trong đề chắc chỉ có thể làm một nửa. Như vậy, cậu sẽ không được 150 điểm, mà chỉ có 148 điểm thôi – đề cuối cùng 10 điểm, câu hỏi cuối trong đề 4 điểm.

Thẩm Hi --- thôi, đừng nghĩ nữa.

Ngày thi thứ hai, địa lý lịch sử rất ổn, vật lý hóa học cực khó.

Thẩm Hi lại đòi một viên kẹo, ngậm trong miệng đến ghiền, lòng thoải mái vô cùng.

Nhưng mà, sự thoải mái này đã tuột xuống đáy vực trong nháy mắt khi Hạ Cửu Gia quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Thẩm Hi, câu hỏi cuối trong đề cuối, chắc chắn cậu làm sai rồi.

" Hạ Cửu Gia còn bổ sung: "Cô giám thi thu bài của tôi động tác khá chậm, bài thi cậu nằm ở dưới cùng, cô nâng xấp bài thi lên là tôi nhìn thấy được, chắc chắn sai rồi, cậu tính lại đi.

"

Thẩm Hi: ".

.

.

"

Dù thế nào thì