Chương 1 - Cảm Giác Tim Đập Rộn Ràng
Chương 2 - Anh Là Anh Rể Của Tôi, Là Người Thân Của Tôi
Chương 3 - Cô Em Hàng Xóm
Chương 4 - Anh Thiên Bách, Anh Thấy Em Thế Nào?
Chương 5 - Có Sẵn Sàng Trở Thành Người Đàn Ông May Mắn Đó Không?
Chương 6 - Anh Đã Hứa Sẽ Cưới Em
Chương 7 - Đi Thôi Ạ!
Chương 8 - Cô Ấy Là Em Gái Nuôi Của Tôi
Chương 9 - Thứ Gì Mà Rất Quan Trọng Vậy?
Chương 10 - Cô Nàng Táo Bạo Chủ Động
Chương 11 - Có Thể Sử Dụng Là Được Rồi
Chương 12 - Anh Rể, Em Rất Lo Lắng Cho Anh
Chương 13 - Anh Thấy Tin Nhắn Thì Trả Lời Em Nhé!
Chương 14 - Nếu Có Thể Cả Đời Thì Tốt Biết Mấy
Chương 15 - Ông Nội
Chương 16 - Em Như Thế Nào Anh Đều Thích
Chương 17 - Cái Gì Mà Người Yêu?
Chương 18 - Lần Đầu Tiên Mua Thứ Này Cho Đàn Ông
Chương 19 - Diệp Thiên Bách Trả Lời Rất Đơn Giản
Chương 20 - Em Đi Ngay Đây
Chương 21 - Không Còn Việc Gì Thì Anh Cúp Máy Đây?
Chương 22 - Em Đã Ăn Rồi!
Chương 23 - Chị Mà Nấu Đồ Ăn Cái Gì?
Chương 24 - Gửi Lên Xem!
Chương 25 - Anh Rể
Chương 26 - Sợ Cái Gì?
Chương 27 - Nếu Đã Không Biết Gì Thì Im Lặng Đi Được Không?
Chương 28 - Bà Nghe Nói Cháu Ly Hôn
Chương 29 - Cảm Ơn Bác Sĩ Ngô
Chương 30 - Sau Khi Mọi Người Rời Đi
Chương 31 - Vậy Là Đủ Rồi
Chương 32 - Anh Thiên Bách
Chương 33 - Tên Nhóc Cậu Cũng Khá Đấy
Chương 34 - Cảm Ơn Anh
Chương 35 - Nếu Đã Vậy Thì Tôi Sẽ Không Từ Chối Nữa
Chương 36 - Vậy Cũng Không Tốt
Chương 37 - Chuyện Là
Chương 38 - Có Phải Chúng Ta Đã Làm Điều Gì Sai
Chương 39 - Chẳng Lẽ Cậu Biết Thằng Nhóc Này?
Chương 40 - Không Biết?
Chương 41 - Khi Nhìn Thấy Thông Tin Trên Trang Web
Chương 42 - Vậy Để Tôi Sẽ Chứng Minh Cho Cậu Thấy
Chương 43 - Chỉ Vậy Thôi Sao?
Chương 44 - Cái Này
Chương 45 - Cái Gì?
Chương 46 - Tiểu Hi?
Chương 47 - Trước Khi Quen Biết Cậu Diệp
Chương 48 - Điều Đó Không Cần Thiết
Chương 49 - Vậy Thì Cảm Ơn Em
Chương 50 - Không Có Gì
Chương 51 - Giáo Viên Y Khoa
Chương 52 - Cậu Đang Đùa Cái Gì Đấy?
Chương 53 - Anh Thật Tuyệt Vời
Chương 54 - Diệp Thiên Bách Thở Dài
Chương 55 - Không Vất Vả
Chương 56 - Anh Không Biết Cậu Ta Tên Gì
Chương 57 - Em Muốn Biết
Chương 58 - Một Cậu Thanh Niên Nói Cháu Có Bệnh
Chương 59 - Cậu Thanh Niên Kia Đã Đúng
Chương 60 - Thật Lợi Hại
Chương 61 - Phần Thưởng
Chương 62 - Đợi Có Cơ Hội Rồi Nói
Chương 63 - Anh Không Phải Có Ý Đó
Chương 64 - Kẹo Mút?
Chương 65 - Con Đi Nghỉ Ngơi Đây
Chương 66 - Tài Nấu Nướng
Chương 67 - Ông Chủ Sang Sảng Cười Nói
Chương 68 - Bạn Của Anh Đã Giới Thiệu Cho Anh
Chương 69 - Đưa Tay Trái Cho Anh
Chương 70 - Vậy Phải Làm Sao
Chương 71 - Cảm Ơn Anh Rể
Chương 72 - Biết Nói Chuyện Đấy
Chương 73 - Đây Mới Chỉ Là Bắt Đầu
Chương 74 - Đúng Là Cực Kỳ Ngon
Chương 75 - Cũng Không Biết Mọi Người Đang Nói Cái Gì
Chương 76 - Mất Rồi Mới Hối Tiếc Không Kịp
Chương 77 - Xe Chỉ Có Thể Chạy Ra Nhưng Không Thể Chạy Vào
Chương 78 - Kiếm Tiền Đều Là Chuyện Không Khó
Chương 79 - Sao Em Cảm Thấy Như Có Ai Đó Theo Đằng Sau Chúng Ta
Chương 80 - Về Nhà Tự Chơi Đi
Chương 81 - Báo Thù Cho Đại Ca
Chương 82 - Anh Không Đủ Tư Cách Để Ra Điều Kiện
Chương 83 - Anh Rể, Sao Đột Nhiên Anh Trở Nên Lợi Hại Như Vậy
Chương 84 - Đều Là Rác Rưởi
Chương 85 - Đó Là Khẩu Phần Của Em Trong Hai Ngày Tới
Chương 86 - Có Thể Là Do Em Suy Nghĩ Nhiều
Chương 87 - Nguyện Ý Vì Anh Mà Làm Bất Cứ Chuyện Gì
Chương 88 - Anh Nói Thật Sao
Chương 89 - Tắt Hết Rồi
Chương 90 - Cũng Tạm Được
Chương 91 - Tối Qua Ngủ Không Ngon
Chương 92 - Trông Cũng Được
Chương 93 - Không Cần Phải Trịnh Trọng Như Vậy
Chương 94 - Chúng Ta Đến Trường Học
Chương 95 - Người Bị Tổn Hại Vẫn Là Đàn Ông
Chương 96 - Chúng Ta Qua Đó Xem Thử Xem
Chương 97 - Em Muốn Đến Cùng Không
Chương 98 - Ở Đây Cũng Có Nhiều Người Quá
Chương 99 - Cậu Nói Xem
Chương 100 - Rất Tốt
Chương 101 - Vậy Hiệu Trưởng Lưu Định Làm Gì?
Chương 102 - Vừa Mới Đến
Chương 103 - Vị Bạn Học Này
Chương 104 - Đúng Vậy
Chương 105 - Cô Gái Gọi Là
Chương 106 - Đúng Rồi
Chương 107 - Ánh Sáng Trắng Bạc
Chương 108 - Tôi Hiện Tại
Chương 109 - Giáo Viên Diệp
Chương 110 - Hiệu Trưởng Lưu
Chương 111 - Hiệu Trưởng Lưu
Chương 112 - Em Cũng Nghĩ Như Vậy
Chương 113 - Lúc Này
Chương 114 - Hạ Tiểu My Gửi Tin Nhắn Hỏi
Chương 115 - Vậy Sao?
Chương 116 - Được Rồi!
Chương 117 - Anh Nghĩ Tôi Có Thể Tin Anh Sao?
Chương 118 - Tiểu Vương Nghe Vậy Cười Nói
Chương 119 - Nói Tới Nói Lui
Chương 120 - Hiệu Trưởng
Chương 121 - Chuyện Này Đột Nhiên
Chương 122 - Cụ Thể Phương Pháp Thao Tác
Chương 1 - Cảm Giác Tim Đập Rộn Ràng
Chương 2 - Anh Là Anh Rể Của Tôi, Là Người Thân Của Tôi
Chương 3 - Cô Em Hàng Xóm
Chương 4 - Anh Thiên Bách, Anh Thấy Em Thế Nào?
Chương 5 - Có Sẵn Sàng Trở Thành Người Đàn Ông May Mắn Đó Không?
Chương 6 - Anh Đã Hứa Sẽ Cưới Em
Chương 7 - Đi Thôi Ạ!
Chương 8 - Cô Ấy Là Em Gái Nuôi Của Tôi
Chương 9 - Thứ Gì Mà Rất Quan Trọng Vậy?
Chương 10 - Cô Nàng Táo Bạo Chủ Động
Chương 11 - Có Thể Sử Dụng Là Được Rồi
Chương 12 - Anh Rể, Em Rất Lo Lắng Cho Anh
Chương 13 - Anh Thấy Tin Nhắn Thì Trả Lời Em Nhé!
Chương 14 - Nếu Có Thể Cả Đời Thì Tốt Biết Mấy
Chương 15 - Ông Nội
Chương 16 - Em Như Thế Nào Anh Đều Thích
Chương 17 - Cái Gì Mà Người Yêu?
Chương 18 - Lần Đầu Tiên Mua Thứ Này Cho Đàn Ông
Chương 19 - Diệp Thiên Bách Trả Lời Rất Đơn Giản
Chương 20 - Em Đi Ngay Đây
Chương 21 - Không Còn Việc Gì Thì Anh Cúp Máy Đây?
Chương 22 - Em Đã Ăn Rồi!
Chương 23 - Chị Mà Nấu Đồ Ăn Cái Gì?
Chương 24 - Gửi Lên Xem!
Chương 25 - Anh Rể
Chương 26 - Sợ Cái Gì?
Chương 27 - Nếu Đã Không Biết Gì Thì Im Lặng Đi Được Không?
Chương 28 - Bà Nghe Nói Cháu Ly Hôn
Chương 29 - Cảm Ơn Bác Sĩ Ngô
Chương 30 - Sau Khi Mọi Người Rời Đi
Chương 31 - Vậy Là Đủ Rồi
Chương 32 - Anh Thiên Bách
Chương 33 - Tên Nhóc Cậu Cũng Khá Đấy
Chương 34 - Cảm Ơn Anh
Chương 35 - Nếu Đã Vậy Thì Tôi Sẽ Không Từ Chối Nữa
Chương 36 - Vậy Cũng Không Tốt
Chương 37 - Chuyện Là
Chương 38 - Có Phải Chúng Ta Đã Làm Điều Gì Sai
Chương 39 - Chẳng Lẽ Cậu Biết Thằng Nhóc Này?
Chương 40 - Không Biết?
Chương 41 - Khi Nhìn Thấy Thông Tin Trên Trang Web
Chương 42 - Vậy Để Tôi Sẽ Chứng Minh Cho Cậu Thấy
Chương 43 - Chỉ Vậy Thôi Sao?
Chương 44 - Cái Này
Chương 45 - Cái Gì?
Chương 46 - Tiểu Hi?
Chương 47 - Trước Khi Quen Biết Cậu Diệp
Chương 48 - Điều Đó Không Cần Thiết
Chương 49 - Vậy Thì Cảm Ơn Em
Chương 50 - Không Có Gì
Chương 51 - Giáo Viên Y Khoa
Chương 52 - Cậu Đang Đùa Cái Gì Đấy?
Chương 53 - Anh Thật Tuyệt Vời
Chương 54 - Diệp Thiên Bách Thở Dài
Chương 55 - Không Vất Vả
Chương 56 - Anh Không Biết Cậu Ta Tên Gì
Chương 57 - Em Muốn Biết
Chương 58 - Một Cậu Thanh Niên Nói Cháu Có Bệnh
Chương 59 - Cậu Thanh Niên Kia Đã Đúng
Chương 60 - Thật Lợi Hại
Chương 61 - Phần Thưởng
Chương 62 - Đợi Có Cơ Hội Rồi Nói
Chương 63 - Anh Không Phải Có Ý Đó
Chương 64 - Kẹo Mút?
Chương 65 - Con Đi Nghỉ Ngơi Đây
Chương 66 - Tài Nấu Nướng
Chương 67 - Ông Chủ Sang Sảng Cười Nói
Chương 68 - Bạn Của Anh Đã Giới Thiệu Cho Anh
Chương 69 - Đưa Tay Trái Cho Anh
Chương 70 - Vậy Phải Làm Sao
Chương 71 - Cảm Ơn Anh Rể
Chương 72 - Biết Nói Chuyện Đấy
Chương 73 - Đây Mới Chỉ Là Bắt Đầu
Chương 74 - Đúng Là Cực Kỳ Ngon
Chương 75 - Cũng Không Biết Mọi Người Đang Nói Cái Gì
Chương 76 - Mất Rồi Mới Hối Tiếc Không Kịp
Chương 77 - Xe Chỉ Có Thể Chạy Ra Nhưng Không Thể Chạy Vào
Chương 78 - Kiếm Tiền Đều Là Chuyện Không Khó
Chương 79 - Sao Em Cảm Thấy Như Có Ai Đó Theo Đằng Sau Chúng Ta
Chương 80 - Về Nhà Tự Chơi Đi
Chương 81 - Báo Thù Cho Đại Ca
Chương 82 - Anh Không Đủ Tư Cách Để Ra Điều Kiện
Chương 83 - Anh Rể, Sao Đột Nhiên Anh Trở Nên Lợi Hại Như Vậy
Chương 84 - Đều Là Rác Rưởi
Chương 85 - Đó Là Khẩu Phần Của Em Trong Hai Ngày Tới
Chương 86 - Có Thể Là Do Em Suy Nghĩ Nhiều
Chương 87 - Nguyện Ý Vì Anh Mà Làm Bất Cứ Chuyện Gì
Chương 88 - Anh Nói Thật Sao
Chương 89 - Tắt Hết Rồi
Chương 90 - Cũng Tạm Được
Chương 91 - Tối Qua Ngủ Không Ngon
Chương 92 - Trông Cũng Được
Chương 93 - Không Cần Phải Trịnh Trọng Như Vậy
Chương 94 - Chúng Ta Đến Trường Học
Chương 95 - Người Bị Tổn Hại Vẫn Là Đàn Ông
Chương 96 - Chúng Ta Qua Đó Xem Thử Xem
Chương 97 - Em Muốn Đến Cùng Không
Chương 98 - Ở Đây Cũng Có Nhiều Người Quá
Chương 99 - Cậu Nói Xem
Chương 100 - Rất Tốt
Chương 101 - Vậy Hiệu Trưởng Lưu Định Làm Gì?
Chương 102 - Vừa Mới Đến
Chương 103 - Vị Bạn Học Này
Chương 104 - Đúng Vậy
Chương 105 - Cô Gái Gọi Là
Chương 106 - Đúng Rồi
Chương 107 - Ánh Sáng Trắng Bạc
Chương 108 - Tôi Hiện Tại
Chương 109 - Giáo Viên Diệp
Chương 110 - Hiệu Trưởng Lưu
Chương 111 - Hiệu Trưởng Lưu
Chương 112 - Em Cũng Nghĩ Như Vậy
Chương 113 - Lúc Này
Chương 114 - Hạ Tiểu My Gửi Tin Nhắn Hỏi
Chương 115 - Vậy Sao?
Chương 116 - Được Rồi!
Chương 117 - Anh Nghĩ Tôi Có Thể Tin Anh Sao?
Chương 118 - Tiểu Vương Nghe Vậy Cười Nói
Chương 119 - Nói Tới Nói Lui
Chương 120 - Hiệu Trưởng
Chương 121 - Chuyện Này Đột Nhiên
Chương 122 - Cụ Thể Phương Pháp Thao Tác
“Để chúc mừng ngày đầu tiên đi làm thuận lợi của anh, em quyết định tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ ăn ngon cho anh Thiên Bách. Anh nghĩ sao?”
Chung Linh Hi nói như đó là chuyện đương nhiên. “Em biết nấu ăn?” Diệp Thiên Bách nghe xong, suýt nữa bật cười.
“Sao anh biết em không làm được? Em có nấu được hay không thì thử một chút không phải là biết liền sao!
”
Giọng điệu của Chung Linh Hi có chút bướng bỉnh.
“Vậy em có thể thử một chút. Nếu có thể ăn cơm em nấu, anh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
”
Diệp Thiên Bách thuận theo nói, nhưng Chung Linh Hi, người có đầu óc không nhanh nhạy, lại không nghe ra được.
“Anh Thiên Bách, anh nói thật sao? Anh sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu em nấu ăn cho anh sao?”
Nghe lời Diệp Thiên Bách, trong lòng Chung Linh Hi cảm thấy ngọt ngào. “Đương nhiên rồi. Nhưng đừng miễn cưỡng, chuyện nấu ăn khá vất vả.
”
Diệp Thiên Bách đáp.
“Vậy không được. Hôm nay là một ngày đặc biệt, em phải đích thân khao anh.
” Chung Linh Hi bướng bỉnh nói.
“Được rồi! Nhưng em chú ý an toàn. Nếu có vấn đề gì có thể gọi cho anh hoặc gọi đến đường dây nóng cứu hỏa 119”
Diệp Thiên Bách mỉm cười nói.
“Hừ, anh đừng coi thường người ta! Cũng chỉ là nấu ăn thôi mà? Cứ làm theo hướng dẫn trên mạng là được, anh chờ xeml”
Chung Linh Hi quật cường nói.
“Được rồi, tối nay anh sẽ đợi để thưởng thức món ăn ngon.
” Diệp Thiên Bách mỉm cười nói.
“Hehe, đúng vậy, đúng vậy.
”
Chung Linh Hi trông khá vui vẻ.
“Anh có một cuộc gọi đến, là của hiệu trưởng Lưu, anh nghe máy một chút, buổi trưa gặp.
"
Diệp Thiên Bách nhìn điện thoại, phát hiện Lưu Quốc Đông đang gọi điện, anh tắt thông báo cuộc gọi của Lưu Quốc Đông, sau đó nói với Chung Linh Hi.
“Vâng, được rồi, anh Thiên Bách, anh làm việc trước đi.
”
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé...
Diệp Thiên Bách tạm biệt Chung Linh Hi, cúp điện thoại của cô rồi ngay lập tức trả lời cuộc gọi của Lưu Quốc Đông.
“Hiệu trưởng Lưu, có chuyện gì vậy?” Diệp Thiên Bách hỏi.
“Thầy Diệp, giáo sư Trương Cảnh Niên còn chưa tới, e rằng cậu cần phải dạy hết lớp này.
”
Lưu Quốc Đông vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề.
“Cho dù giáo sư Trương có quay lại thì tôi cũng sẽ không để ông ấy dạy hết. Bởi vì bài giảng này là dựa theo mạch suy nghĩ của tôi.
”
Diệp Thiên Bách nghe vậy, chỉ cười nói.
“Ha ha ha.
.
. Vậy thì tốt. Thầy Diệp học thức hơn người, nói không chừng có thể mang đến cho sinh viên nhiều phương hướng tư duy mới.
”
Lưu Quốc Đông nghe vậy thì cười lớn.
“Thầy Diệp, tôi không làm phiền cậu nữa, tôi có việc bận trước, hết buổi học tôi sẽ tìm cậu bàn chuyện sắp xếp công việc.
”
Sau đó Lưu Quốc Đông lại nói. “Được.
” Diệp Thiên Bách thản nhiên trả lời, nói tạm biệt xong thì cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiên Bách nhìn đồng hồ, thời gian ra chơi là mười lăm phút, vẫn còn vài phút, bây giờ về lớp thì vừa kịp lúc.
Tuy nhiên, ngay khi anh vừa xoay người, một bóng người quen thuộc đã bước về phía Diệp Thiên Bách.
Người này không ai khác ngoài Hạ Thanh Nguyệt.
“Diệp Thiên Bách, có vẻ như anh đang sống rất tốt. Mới rời khỏi mấy ngày đã có được một chiếc điện thoại tốt như vậy.
”
Hạ Thanh Nguyệt nhìn chiếc điện thoại trong tay Diệp Thiên Bách rồi chế giễu.
“Tôi chỉ mượn điện thoại của một người bạn để dùng tạm thôi. Bạn học Hạ Thanh Nguyệt có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì tôi về lớp trước. Gần đến giờ vào lớp rồi.
”
Diệp Thiên Bách miễn cưỡng cười một tiếng, giải thích.
“Diệp Thiên Bách, hôm nay nhìn thấy anh ở đây tôi cảm thấy thực sự khó tin. Tuy anh đã lừa được tất cả mọi người nhưng anh không thể lừa được tôi.
”
“Thành thật nói cho tôi biết, anh dùng cách nào để vào Đại học Quốc gia Giang Thành?”
Hạ Thanh Nguyệt nhìn chằm chăm Diệp Thiên Bách, chất vấn với giọng điệu nghiêm nghị.