Chương 1 - Cảm Giác Tim Đập Rộn Ràng
Chương 2 - Anh Là Anh Rể Của Tôi, Là Người Thân Của Tôi
Chương 3 - Cô Em Hàng Xóm
Chương 4 - Anh Thiên Bách, Anh Thấy Em Thế Nào?
Chương 5 - Có Sẵn Sàng Trở Thành Người Đàn Ông May Mắn Đó Không?
Chương 6 - Anh Đã Hứa Sẽ Cưới Em
Chương 7 - Đi Thôi Ạ!
Chương 8 - Cô Ấy Là Em Gái Nuôi Của Tôi
Chương 9 - Thứ Gì Mà Rất Quan Trọng Vậy?
Chương 10 - Cô Nàng Táo Bạo Chủ Động
Chương 11 - Có Thể Sử Dụng Là Được Rồi
Chương 12 - Anh Rể, Em Rất Lo Lắng Cho Anh
Chương 13 - Anh Thấy Tin Nhắn Thì Trả Lời Em Nhé!
Chương 14 - Nếu Có Thể Cả Đời Thì Tốt Biết Mấy
Chương 15 - Ông Nội
Chương 16 - Em Như Thế Nào Anh Đều Thích
Chương 17 - Cái Gì Mà Người Yêu?
Chương 18 - Lần Đầu Tiên Mua Thứ Này Cho Đàn Ông
Chương 19 - Diệp Thiên Bách Trả Lời Rất Đơn Giản
Chương 20 - Em Đi Ngay Đây
Chương 21 - Không Còn Việc Gì Thì Anh Cúp Máy Đây?
Chương 22 - Em Đã Ăn Rồi!
Chương 23 - Chị Mà Nấu Đồ Ăn Cái Gì?
Chương 24 - Gửi Lên Xem!
Chương 25 - Anh Rể
Chương 26 - Sợ Cái Gì?
Chương 27 - Nếu Đã Không Biết Gì Thì Im Lặng Đi Được Không?
Chương 28 - Bà Nghe Nói Cháu Ly Hôn
Chương 29 - Cảm Ơn Bác Sĩ Ngô
Chương 30 - Sau Khi Mọi Người Rời Đi
Chương 31 - Vậy Là Đủ Rồi
Chương 32 - Anh Thiên Bách
Chương 33 - Tên Nhóc Cậu Cũng Khá Đấy
Chương 34 - Cảm Ơn Anh
Chương 35 - Nếu Đã Vậy Thì Tôi Sẽ Không Từ Chối Nữa
Chương 36 - Vậy Cũng Không Tốt
Chương 37 - Chuyện Là
Chương 38 - Có Phải Chúng Ta Đã Làm Điều Gì Sai
Chương 39 - Chẳng Lẽ Cậu Biết Thằng Nhóc Này?
Chương 40 - Không Biết?
Chương 41 - Khi Nhìn Thấy Thông Tin Trên Trang Web
Chương 42 - Vậy Để Tôi Sẽ Chứng Minh Cho Cậu Thấy
Chương 43 - Chỉ Vậy Thôi Sao?
Chương 44 - Cái Này
Chương 45 - Cái Gì?
Chương 46 - Tiểu Hi?
Chương 47 - Trước Khi Quen Biết Cậu Diệp
Chương 48 - Điều Đó Không Cần Thiết
Chương 49 - Vậy Thì Cảm Ơn Em
Chương 50 - Không Có Gì
Chương 51 - Giáo Viên Y Khoa
Chương 52 - Cậu Đang Đùa Cái Gì Đấy?
Chương 53 - Anh Thật Tuyệt Vời
Chương 54 - Diệp Thiên Bách Thở Dài
Chương 55 - Không Vất Vả
Chương 56 - Anh Không Biết Cậu Ta Tên Gì
Chương 57 - Em Muốn Biết
Chương 58 - Một Cậu Thanh Niên Nói Cháu Có Bệnh
Chương 59 - Cậu Thanh Niên Kia Đã Đúng
Chương 60 - Thật Lợi Hại
Chương 61 - Phần Thưởng
Chương 62 - Đợi Có Cơ Hội Rồi Nói
Chương 63 - Anh Không Phải Có Ý Đó
Chương 64 - Kẹo Mút?
Chương 65 - Con Đi Nghỉ Ngơi Đây
Chương 66 - Tài Nấu Nướng
Chương 67 - Ông Chủ Sang Sảng Cười Nói
Chương 68 - Bạn Của Anh Đã Giới Thiệu Cho Anh
Chương 69 - Đưa Tay Trái Cho Anh
Chương 70 - Vậy Phải Làm Sao
Chương 71 - Cảm Ơn Anh Rể
Chương 72 - Biết Nói Chuyện Đấy
Chương 73 - Đây Mới Chỉ Là Bắt Đầu
Chương 74 - Đúng Là Cực Kỳ Ngon
Chương 75 - Cũng Không Biết Mọi Người Đang Nói Cái Gì
Chương 76 - Mất Rồi Mới Hối Tiếc Không Kịp
Chương 77 - Xe Chỉ Có Thể Chạy Ra Nhưng Không Thể Chạy Vào
Chương 78 - Kiếm Tiền Đều Là Chuyện Không Khó
Chương 79 - Sao Em Cảm Thấy Như Có Ai Đó Theo Đằng Sau Chúng Ta
Chương 80 - Về Nhà Tự Chơi Đi
Chương 81 - Báo Thù Cho Đại Ca
Chương 82 - Anh Không Đủ Tư Cách Để Ra Điều Kiện
Chương 83 - Anh Rể, Sao Đột Nhiên Anh Trở Nên Lợi Hại Như Vậy
Chương 84 - Đều Là Rác Rưởi
Chương 85 - Đó Là Khẩu Phần Của Em Trong Hai Ngày Tới
Chương 86 - Có Thể Là Do Em Suy Nghĩ Nhiều
Chương 87 - Nguyện Ý Vì Anh Mà Làm Bất Cứ Chuyện Gì
Chương 88 - Anh Nói Thật Sao
Chương 89 - Tắt Hết Rồi
Chương 90 - Cũng Tạm Được
Chương 91 - Tối Qua Ngủ Không Ngon
Chương 92 - Trông Cũng Được
Chương 93 - Không Cần Phải Trịnh Trọng Như Vậy
Chương 94 - Chúng Ta Đến Trường Học
Chương 95 - Người Bị Tổn Hại Vẫn Là Đàn Ông
Chương 96 - Chúng Ta Qua Đó Xem Thử Xem
Chương 97 - Em Muốn Đến Cùng Không
Chương 98 - Ở Đây Cũng Có Nhiều Người Quá
Chương 99 - Cậu Nói Xem
Chương 100 - Rất Tốt
Chương 101 - Vậy Hiệu Trưởng Lưu Định Làm Gì?
Chương 102 - Vừa Mới Đến
Chương 103 - Vị Bạn Học Này
Chương 104 - Đúng Vậy
Chương 105 - Cô Gái Gọi Là
Chương 106 - Đúng Rồi
Chương 107 - Ánh Sáng Trắng Bạc
Chương 108 - Tôi Hiện Tại
Chương 109 - Giáo Viên Diệp
Chương 110 - Hiệu Trưởng Lưu
Chương 111 - Hiệu Trưởng Lưu
Chương 112 - Em Cũng Nghĩ Như Vậy
Chương 113 - Lúc Này
Chương 114 - Hạ Tiểu My Gửi Tin Nhắn Hỏi
Chương 115 - Vậy Sao?
Chương 116 - Được Rồi!
Chương 117 - Anh Nghĩ Tôi Có Thể Tin Anh Sao?
Chương 118 - Tiểu Vương Nghe Vậy Cười Nói
Chương 119 - Nói Tới Nói Lui
Chương 120 - Hiệu Trưởng
Chương 121 - Chuyện Này Đột Nhiên
Chương 122 - Cụ Thể Phương Pháp Thao Tác
Chương 1 - Cảm Giác Tim Đập Rộn Ràng
Chương 2 - Anh Là Anh Rể Của Tôi, Là Người Thân Của Tôi
Chương 3 - Cô Em Hàng Xóm
Chương 4 - Anh Thiên Bách, Anh Thấy Em Thế Nào?
Chương 5 - Có Sẵn Sàng Trở Thành Người Đàn Ông May Mắn Đó Không?
Chương 6 - Anh Đã Hứa Sẽ Cưới Em
Chương 7 - Đi Thôi Ạ!
Chương 8 - Cô Ấy Là Em Gái Nuôi Của Tôi
Chương 9 - Thứ Gì Mà Rất Quan Trọng Vậy?
Chương 10 - Cô Nàng Táo Bạo Chủ Động
Chương 11 - Có Thể Sử Dụng Là Được Rồi
Chương 12 - Anh Rể, Em Rất Lo Lắng Cho Anh
Chương 13 - Anh Thấy Tin Nhắn Thì Trả Lời Em Nhé!
Chương 14 - Nếu Có Thể Cả Đời Thì Tốt Biết Mấy
Chương 15 - Ông Nội
Chương 16 - Em Như Thế Nào Anh Đều Thích
Chương 17 - Cái Gì Mà Người Yêu?
Chương 18 - Lần Đầu Tiên Mua Thứ Này Cho Đàn Ông
Chương 19 - Diệp Thiên Bách Trả Lời Rất Đơn Giản
Chương 20 - Em Đi Ngay Đây
Chương 21 - Không Còn Việc Gì Thì Anh Cúp Máy Đây?
Chương 22 - Em Đã Ăn Rồi!
Chương 23 - Chị Mà Nấu Đồ Ăn Cái Gì?
Chương 24 - Gửi Lên Xem!
Chương 25 - Anh Rể
Chương 26 - Sợ Cái Gì?
Chương 27 - Nếu Đã Không Biết Gì Thì Im Lặng Đi Được Không?
Chương 28 - Bà Nghe Nói Cháu Ly Hôn
Chương 29 - Cảm Ơn Bác Sĩ Ngô
Chương 30 - Sau Khi Mọi Người Rời Đi
Chương 31 - Vậy Là Đủ Rồi
Chương 32 - Anh Thiên Bách
Chương 33 - Tên Nhóc Cậu Cũng Khá Đấy
Chương 34 - Cảm Ơn Anh
Chương 35 - Nếu Đã Vậy Thì Tôi Sẽ Không Từ Chối Nữa
Chương 36 - Vậy Cũng Không Tốt
Chương 37 - Chuyện Là
Chương 38 - Có Phải Chúng Ta Đã Làm Điều Gì Sai
Chương 39 - Chẳng Lẽ Cậu Biết Thằng Nhóc Này?
Chương 40 - Không Biết?
Chương 41 - Khi Nhìn Thấy Thông Tin Trên Trang Web
Chương 42 - Vậy Để Tôi Sẽ Chứng Minh Cho Cậu Thấy
Chương 43 - Chỉ Vậy Thôi Sao?
Chương 44 - Cái Này
Chương 45 - Cái Gì?
Chương 46 - Tiểu Hi?
Chương 47 - Trước Khi Quen Biết Cậu Diệp
Chương 48 - Điều Đó Không Cần Thiết
Chương 49 - Vậy Thì Cảm Ơn Em
Chương 50 - Không Có Gì
Chương 51 - Giáo Viên Y Khoa
Chương 52 - Cậu Đang Đùa Cái Gì Đấy?
Chương 53 - Anh Thật Tuyệt Vời
Chương 54 - Diệp Thiên Bách Thở Dài
Chương 55 - Không Vất Vả
Chương 56 - Anh Không Biết Cậu Ta Tên Gì
Chương 57 - Em Muốn Biết
Chương 58 - Một Cậu Thanh Niên Nói Cháu Có Bệnh
Chương 59 - Cậu Thanh Niên Kia Đã Đúng
Chương 60 - Thật Lợi Hại
Chương 61 - Phần Thưởng
Chương 62 - Đợi Có Cơ Hội Rồi Nói
Chương 63 - Anh Không Phải Có Ý Đó
Chương 64 - Kẹo Mút?
Chương 65 - Con Đi Nghỉ Ngơi Đây
Chương 66 - Tài Nấu Nướng
Chương 67 - Ông Chủ Sang Sảng Cười Nói
Chương 68 - Bạn Của Anh Đã Giới Thiệu Cho Anh
Chương 69 - Đưa Tay Trái Cho Anh
Chương 70 - Vậy Phải Làm Sao
Chương 71 - Cảm Ơn Anh Rể
Chương 72 - Biết Nói Chuyện Đấy
Chương 73 - Đây Mới Chỉ Là Bắt Đầu
Chương 74 - Đúng Là Cực Kỳ Ngon
Chương 75 - Cũng Không Biết Mọi Người Đang Nói Cái Gì
Chương 76 - Mất Rồi Mới Hối Tiếc Không Kịp
Chương 77 - Xe Chỉ Có Thể Chạy Ra Nhưng Không Thể Chạy Vào
Chương 78 - Kiếm Tiền Đều Là Chuyện Không Khó
Chương 79 - Sao Em Cảm Thấy Như Có Ai Đó Theo Đằng Sau Chúng Ta
Chương 80 - Về Nhà Tự Chơi Đi
Chương 81 - Báo Thù Cho Đại Ca
Chương 82 - Anh Không Đủ Tư Cách Để Ra Điều Kiện
Chương 83 - Anh Rể, Sao Đột Nhiên Anh Trở Nên Lợi Hại Như Vậy
Chương 84 - Đều Là Rác Rưởi
Chương 85 - Đó Là Khẩu Phần Của Em Trong Hai Ngày Tới
Chương 86 - Có Thể Là Do Em Suy Nghĩ Nhiều
Chương 87 - Nguyện Ý Vì Anh Mà Làm Bất Cứ Chuyện Gì
Chương 88 - Anh Nói Thật Sao
Chương 89 - Tắt Hết Rồi
Chương 90 - Cũng Tạm Được
Chương 91 - Tối Qua Ngủ Không Ngon
Chương 92 - Trông Cũng Được
Chương 93 - Không Cần Phải Trịnh Trọng Như Vậy
Chương 94 - Chúng Ta Đến Trường Học
Chương 95 - Người Bị Tổn Hại Vẫn Là Đàn Ông
Chương 96 - Chúng Ta Qua Đó Xem Thử Xem
Chương 97 - Em Muốn Đến Cùng Không
Chương 98 - Ở Đây Cũng Có Nhiều Người Quá
Chương 99 - Cậu Nói Xem
Chương 100 - Rất Tốt
Chương 101 - Vậy Hiệu Trưởng Lưu Định Làm Gì?
Chương 102 - Vừa Mới Đến
Chương 103 - Vị Bạn Học Này
Chương 104 - Đúng Vậy
Chương 105 - Cô Gái Gọi Là
Chương 106 - Đúng Rồi
Chương 107 - Ánh Sáng Trắng Bạc
Chương 108 - Tôi Hiện Tại
Chương 109 - Giáo Viên Diệp
Chương 110 - Hiệu Trưởng Lưu
Chương 111 - Hiệu Trưởng Lưu
Chương 112 - Em Cũng Nghĩ Như Vậy
Chương 113 - Lúc Này
Chương 114 - Hạ Tiểu My Gửi Tin Nhắn Hỏi
Chương 115 - Vậy Sao?
Chương 116 - Được Rồi!
Chương 117 - Anh Nghĩ Tôi Có Thể Tin Anh Sao?
Chương 118 - Tiểu Vương Nghe Vậy Cười Nói
Chương 119 - Nói Tới Nói Lui
Chương 120 - Hiệu Trưởng
Chương 121 - Chuyện Này Đột Nhiên
Chương 122 - Cụ Thể Phương Pháp Thao Tác
Chung Linh Hi ăn rất nhiều rau, nhưng Diệp Thiên Bách ăn rất nhiều cơm. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Thiên Bách lúc nào cũng ăn cực kỳ nhiều cơm.
Sau gần một giờ gió thu cuốn trôi lá cây, Chung Linh Hi cuối cùng cũng no nê.
Mặc dù Diệp Thiên Bách ăn rất nhiều cơm, nhưng lúc này cũng đã thấy no bụng rồi.
"Nếu em thấy không đủ, anh đi làm thêm cho em.
"
Diệp Thiên Bách nhìn dáng vẻ vẫn chưa thấy thỏa mãn của Chung Linh Hi mà nói.
"Hả? Không, em không ăn nữa, em thực sự không ăn nổi nữa rồi.
"
Chung Linh Hi vội vàng trả lời.
Nghĩ lạ hình như cô đã ăn ngấu ăn nghiến như một chú hổ đói, không ra dáng thục nữ gì cả, anh Diệp Thiên Bách sẽ không chán ghét cô đấy chứ?
"Vậy được rồi.
"
Diệp Thiên Bách mỉm cười.
"Anh Thiên Bách, lúc em ăn có hơi không dịu dàng thục nữ. Có phải anh sẽ thích một người con gái dịu dàng tiểu thư hơn hay không?"
Chung Linh Hi ngập ngừng hỏi.
"Em chỉ cần là những gì em thích, anh thích người con gái thế nào không quan trọng.
"
Diệp Thiên Bách cười ngốc nghếch.
"Sao có thể như vậy được, như vậy quá tùy tiện.
" Chung Linh Hi lắc đầu.
"Nói đi cũng phải nói lại, anh rất thích vẻ ngoài của em.
" Diệp Thiên Bách mỉm cười.
Diệp Thiên Bách nói ra câu này, gương mặt xinh đẹp của Chung Linh Hi ửng đỏ lên một chút, sau đó cô xoay người trở về phòng.
Diệp Thiên Bách nhìn bóng lưng Chung Linh Hi rời đi, bật cười. Sao cô ấy có thể cứ giống như một đứa trẻ mới mười tám tuổi thế chứ? . truyện teen hay
Sau khi Chung Linh Hi rời đi, Diệp Thiên Bách bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trở lại trong phòng, phải một lúc lâu sau trái tim rực lửa của Chung Linh Hi mới nguôi xuống.
"Nói vậy nghĩa là, anh Thiên Bách cũng thích mình. Vậy hai chúng ta có tình cảm với nhau sao?"
"Nếu quan hệ giữa mình và anh ấy kéo dài, có thể sớm tối gặp nhau. Sau này mình thật sự có thể cùng anh Thiên Bách bên nhau sớm tối sao?
Chung Linh Hi đang nằm trên giường, cầm con búp bê lớn sang trọng, tự nói chuyện với chính mình.
Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, cô lấy điện thoại di động ra, tìm đến số điện thoại của Chung Vân Hải rồi bấm gọi đi.
Không lâu sau cuộc gọi được nối máy.
"Sao vậy, Tiểu Hi? Sao rồi, mọi thứ sắp xếp ổn thoả chưa?"
Giọng nói của Chung Vân Hải từ bên kia điện thoại truyền đến.
"Đương nhiên rồi ạ, cũng không phải chuyện khó khăn gì. Chuyện của anh Thiên Bách con đã sắp xếp xong xuôi rồi.
" Chung Linh Hi trả lời.
"Thế nào rồi, gọi điện thoại cho ông nội muộn như vậy có chuyện gì sao?" Chung Vân Hải lại hỏi.
"Không có gì. Cháu chỉ muốn nói với ông là kỹ năng nấu nướng của anh Thiên Bách thực sự rất tuyệt, tuyệt hơn nhiều so với những đầu bếp trong gia đình chúng ta.
"
Chung Linh Hi hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Diệp Thiên Bách.
"Haha… Vậy sao? Cháu nói như vậy làm ông càng muốn nếm thử nhiều hơn.
"
"Nhưng mà, con nói nó ngon, ông không thể tin được hoàn toàn. Bởi vì trong mắt người yêu ắt biến thành Tây Thi. Trong mắt con khuyết điểm của đối phương đều sẽ trở thành ưu điểm hết.
"
Chung Vân Hải cười, không khỏi trêu ghẹo.
"Cái gì mà người yêu? Cháu với anh Thiên Bách còn chưa chính thức đâu đó!
"
Chung Linh Hi ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
"Ông nhớ ba bốn năm trước, khi Diệp Thiên Bách bước vào Hạ gia ở rể, nhà chúng ta không biết có ai lại trốn đi khóc một ngày một đêm, hai con mắt đều sưng hết cả lên.
"
"Còn nói cái gì mà, anh Thiên Bách đồng ý cưới mình, tại sao anh Thiên Bách lại nói không giữ lời.
" Chung Vân Hải lại chọc ghẹo.
"Ông nội, sao ông lại cứ thích trêu chọc con thế? Thôi con không nói chuyện với ông nữa đâu, con đi học bài đây.
"
Gương mặt xinh xắn của Chung Linh Hi hương ửng đỏ không kìm nén được. Sau vài lời chào hỏi với Chung Vân Hải, cô cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Chung Linh Hi mở Zalo ra, thấy biểu tượng thông báo đã nổ tung, có đến 99+ bình luận từ bạn bè.
Khi cô mở ra, 99+ bình luận đều là từ những bức ảnh đồ ăn cô vừa đăng, và hầu hết đều là con trai.
"Linh Hi, người này là ai? Đừng nói đó là bạn trai của cậu nha?"
"Linh Hi, đây là bạn trai của em sao? Đây là thiếu gia nhà ai vậy?"
"Anh Thiên Bách, anh Thiên Bách là cái gì? Anh Thiên Bách có phải là loại anh trai nghiêm túc không đấy?"
"Nếu anh ta là bạn trai của em, tôi sẽ chém chết anh ta…"
"Ha ha...
. Đừng để tôi nhìn thấy thằng nhóc này ở Giang Thành, gặp nó một lần, tôi sẽ đánh nó hai lần…"
Chung Linh Hi đọc được vài bình luận, tất cả đều là những bình luận lộn xộn, tào lao.