Máu nhuộm đường về
Hoàng Đề đốc nắm hai vai Anh Kiệt dặn dò:
- Thôi cháu lên đường nhớ lời ta khuyên bảo, tuy ở xa nhưng ta sẽ theo dõi
cháu luôn. Đừng bao giờ quên mình là người của hai dòng họ Vũ, Hoàng.
Anh Kiệt cúi đầu chào thúc phụ, lên yên.
Con tuấn mã hí lên một tiếng vui mừng như sẳn sàng đưa chủ qua vạn dặm
đường
Đề đốc bỗng gọi giật lại:
- Hiền điệt, cho ta gởi lời thăm mẫu thân cháu nhé ?
Anh Kiệt vâng dạ và khẽ liếc nhìn lên lầu hoa như tìm kiếm một người. Bức
màn the lay động, bóng ai vội vã trở vào phòng.
Anh Kiệt cúi chào Đề đốc lần sau cùng rồi ra roi cho ngựa rời khỏi dinh thự
nhà họ Hoàng.
Ngồi trên lưng ngựa, chàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Mấy hôm nay
chàng đã sống trong sự thắc mắc, khổ tâm: "Lệ Hồng cáo bệnh ở mãi trong phòng
riêng không cho chàng gặp mặt để giải bày hay xin lỗi về chuyện đã qua". Anh
Kiệt hết sức ngạc nhiên về thái độ cố chấp của Lệ Hồng. Nàng tức giận đến nỗi
không muốn nhìn mặt chàng nữa ư?
Đã mấy lần Anh Kiệt xin phép vào thăm, Lệ Hồng đều cáo thác, sai tỳ nữ ra
bảo nàng đang ngủ hay đang mệt để chàng trở về phòng riêng.
Anh Kiệt buồn lắm. Trong bao nhiêu năm trời sống chung, anh em rất thuận
hòa, nay vì một câu nói đùa không suy nghĩ mà chàng lại làm phật lòng đứa em
gái nhỏ rất quý mếm của mình ? . . . Chàng muốn đem c âu chuyện thưa với thúc phụ
nhưng lại sợ Lệ Hồng sẽ giận nhiều hơn.
Bỗng nhiên sáng nay, chàng đang ngồi trong thư phòng đọc sách thì tên tiểu
đồng vào gọi chàng lên hầu Đề đốc.
Anh Kiệt vội vã đi ngay, trong lòng lo lắng vô cùng. Chàng không hiểu
chuyện lành, dữ thế nào?
Khi chàng bước vào phòng riêng của Đề đốc thì gặp lúc ông đang ngồi xem
các công văn từ các nơi gởi đến. Thấy Anh Kiệt, Đề đốc xếp gọn đồ đạc, chỉ ghế
bảo chàng ngồi.
Anh Kiệt không dám đường đột ngồi đối diện nên khoanh tay đứng hầu. Đề
đốc mỉm cười bảo:
- Cháu cứ tự nhiên, đừng giữ lễ nữa, chúng ta sắp phải xa nhau rồi đấy!
Anh Kiệt kinh ngạc nhìn thúc phụ không chớp mắt.
Đề đốc lại hỏi:
- Có phải cháu muốn về Hạnh Hoa thôn thăm mẹ không? Tại sao cháu không
thố lộ cho ta biết?
Anh Kiệt ngơ ngác chưa hiểu sự thể ra thế nào thì Đề đốc gật gù như tự bảo
mình:
- Năm, sáu năm trời còn gì nữa? Ta bận luyện tập cho cháu nên người, để khỏi
phụ lời gởi gấm của Vũ huynh mà quên nghĩ đến việc cho cháu về thăm nhà? Chắc
mẫu thân cũng buồn phiền ta nhiều lắm. Nếu không có Lệ Hồng nhắc nhở...
.
Anh Kiệt bỗng thốt ra:
- Lệ Hồng, thưa thúc phụ. . .
Đề đốc hơi ngạc nhiên, vì từ khi Anh Kiệt vào gia đình này, đây là lấn đầu tiên
chàng sơ suất đến ngắt ngang lời nói của ông. Đề đốc nhìn chàng nói:
- Phải, chính Lệ Hồng nhắc nhở ta? Cháu muốn hỏi gì?
Biết mình lỡ lời, Anh Kiệt vội vàng thưa:
- Bẩm thúc phụ, cháu nghe tin hiền muội thọ bịnh, nhưng biết đã qua khỏi
chưa. Vì nóng lòng cháu đã sơ suất, mong thúc phụ khoan dung.
.
.
Hoàng Đề đốc mỉm cười dễ dãi:
- Không sao, cháu đừng ngại, Lệ Hồng đã bình phục rồi.
Và ông tiếp theo câu chuyện:
- Đêm qua nhờ Lệ Hồng nhắc nhở, ta mới nhớ ra. Vậy cháu kịp sửa soạn về
Hạnh Hoa thôn đi.
Anh Kiệt bàng hoàng trước quan Đề đốc vì sự mong muốn của chàng bỗng
dưng được thực hiện một cách bất ngờ.
Chàng chắp tay thưa:
- Bẩm thúc phụ? Cháu xin được về Hạnh Hoa thôn trong ít lâu rồi trở lại Phiên
Ngung để hầu thúc phụ và học thêm kiếm pháp.
Đề đốc vuốt râu bạc, lộ vẻ cảm động.
- Ta hiểu lòng cháu lắm? Cháu muốn đền ơn, đáp nghĩa ta ư? Đừng bận tâm
đến việc đó. Ta còn mạnh khỏe lắm? Hơn nữa, có thím cháu và em Lệ Hồng luôn
luôn ở bên ta. Cháu yên lòng về Hạnh Hoa thôn phụng dưỡng mẫu thân cháu thì ta
đẹp dạ lắm rồi.
Đề đốc ngừng lại, ngước nhìn ra ngoài nói tiếp:
- Kiếm pháp của cháu ngày nay không phải học thêm nữa, chỉ cần được luyện
tập luôn luôn cho thuần phục. Vả lại, ta muốn cháu giao tiếp với đời, tìm kết giao
với những tay anh hùng hào kiệt, trừ gian, diệt ác. Cháu phải học nhiều ở ngoài
đời hơn là ở đây.
Đề đốc nhìn xem có ai ở trong phòng không rồi tiếp, giọng nghiêm nghị hơn:
- Tổ quốc ta rồi đây không thoát khỏi thời ly loạn. Đức vua thì còn nhỏ mà
Hoàng thái hậu lại quá chuyên quyền, dung dưỡng cho quân Hán hoành hành trên
đất nước.
Các quan trong triều ai nấy đều phẫn uất. Ta ngày đêm hằng lo nghĩ đến việc
đó mà mất ăn mất ngủ song dù muốn làm gì đi nữa, cũng chỉ cốt ở lòng dân.
Đề đốc nắm lấy vai Anh Kiệt thốt ra lulullg lời tâm huyết:
- Cháu nhớ lời ta dặn. Khi về Hạnh Hoa thôn rồi phải tìm cách kết giao với tất
cả những tay anh kiệt trong vùng, quy tụ trong những kẻ tài giỏi đồng chí hướng
như ngày xưa ta và phụ thân cháu đã làm và lúc nào cũng lấy tinh thần hiệp sĩ đặt
lên trên hết.
.
. Biết đâu rồi cũng có ngày ta sẽ cần sự giúp đỡ của các cháu.
Đề đốc dút lời, Anh Kiệt cúi đầu vâng dạ. Chàng nghĩ đến một ngày nào đó,
chàng sẽ có dịp giúp ích cho thúc phụ để đền đáp ơn dưỡng dục của người.
Hoàng Đề đốc đứng lên bảo Anh Kiệt:
- Thôi cháu về phòng lo thu xếp hành lý để lên đường cho sớm và nhớ kỹ
lulullg lời căn dặn của ta.
Anh Kiệt sụp xuống đất lạy hai lạy rồi lui ra.
Chàng đi dọc theo hành lang, cốt ý tìm Lệ Hồng lần cuối cùng để từ giã nàng.
Thái độ của Lệ Hồng làm cho chàng nghĩ ngợi rất nhiều. Bên ngoài, nàng tỏ ra
oán giận Anh Kiệt nhưng luôn luôn lo nghĩ đến chàng.
Tại sao nàng lại thưa chuyện với Đề đốc để giúp chàng sớm trở về Hạnh Hoa
thôn? Hay là