Người Ở Rể

Người Ở Rể

Cập nhật: 04/07/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 209
Đánh giá:                        
Lịch sử
Quân sự
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Điền Văn
Cổ Đại
  
  

Chuế tuế (Ở rể)

Editor: Lương Lam Lâm

Bắt đầu dịch: từ chương 1065:

Nguồn convert: Tangthuvien

Ngày hai mươi tháng tám, thời tiết âm trầm.

“Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài” ở Giang Ninh, tấp nập người đến xem, Lâm Tông Ngô mặc một kiện áo cà sa rộng đã đặt chân lên lôi đài, mà hành động của “Cao Thiên Vương” cũng không giống như một loạt những lục lâm nhân sĩ quái dị của các nhà khác mà chỉ đơn giản là một đội binh lính ăn mặc chỉnh tề.

Những binh lính này từng người một bước lên đài, những lục lâm nhân sĩ này nhìn có vẻ chọn dùng phương thức đánh nhau khô khan vụng về cùng Lâm Tông Ngô triển khai chém giết, Lâm Tông Ngô đánh người đầu tiên thành trọng thương, đối phương khiêng người trọng thương xuống, binh lính thứ hai liền theo sát mà lên, sau khi người thứ hai bị trọng thương, kế tiếp lại là người thứ ba...

Toàn bộ bầu không khí trở nên khắc nghiệt mà kiềm chế, không giống như “Ngũ Phương Lôi Đài” ngày đó nhiệt huyết sôi trào, từng binh lính một đi lên, ra sức giao chiến rồi sau đó lại bị khiêng xuống, mỗi một người đều lộ vẻ thấy chết không sờn. Mà Lâm Tông Ngô bên này, từ lúc ban đầu ném ra vài lời về sau cũng trầm mặc xuống, tiếp tục đánh từng binh lính lên đài tác chiến.

Thời điểm đánh được ba đến năm người, rất nhiều người vây xem đã ngẫm ra cách xử lý của Cao Sướng trên phương diện này vừa cao minh vừa đáng sợ, vài người dưới đài lén lút tán thưởng, cũng có người nói Lâm Tông Ngô thắng những người không có có nghệ ngang bằng chính là ỷ lớn hiếp nhỏ. Cứ như vậy thi đấu tiếp diễn đến khi đánh tới người thứ mười, thời điểm đánh hơn mười người, người dưới đài trầm mặc đối với cuộc chiến đấu của song phương, đều ẩn ẩn sinh ra một ít kính ý.

Lâm Tông Ngô thân hình khổng lồ đứng ở chỗ đó, hắn tuy rằng được gọi là người có võ nghệ đệ nhất thiên hạ, nhưng dù sao cũng đã có tuổi. Binh lính bên này lên đài, lúc trước vài người còn có thể nói hắn là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng theo thời gian binh lính lần lượt lên đài, giao thủ, ngã xuống — hơn nữa thời gian cùng mỗi người giao thủ cơ hồ đều cố định, thường là để đối phương xuất chiêu, sau khi người xem dưới đài hiểu âm mưu quỷ kế được thể hiện ra, một chưởng phá ta địch nhân — loại này hình thức chiến đấu không ngừng tuần hoàn này liền khiến làm cho hắn hiện ra khí thế Thái sơn. Ngẩn đầu ngưỡng mộ, hùng hồn không ngã.

Lâm Tông Ngô nửa đời truyền giáo, bôn tẩu tứ phương gặp được sự tình như vậy là nhiều nhất, trừ khi có kẻ tiện nhân một lời khó nói hết nào đó thời điểm hắn cùng với người ở đỉnh phong quyết đấu ném ra hai đồng tiền nhục nhã hắn, những tình huống khác hắn làm sao có thể để vào mắt.

. Biện pháp của Cao Sướng mặc dù không tệ, có thể không tránh khỏi được tranh phong võ lực, cuối cùng liền ở trong sân nhà hắn.

Song phương đều không nói chuyện, ngươi muốn từng người “Thấy chết không sờn” vậy thì cứ đi lên là được đi.

Thân ảnh khổng lồ sừng sững trên đài, một người dùng tay không ứng đối với những binh lính trẻ tuổi cầm theo các loại binh khí tiến lên, từ vài người một mực tiến tới đến hơn mười người, sau khi liên tục đánh đổ hai mươi người, quần chúng dưới đài đều có cảm giác kinh tâm động phách. Mà Lâm Tông Ngô thì không hiển lộ vẻ gì là mệt mỏi, mỗi lần đánh đổ một người, hắn chỉ đứng chắp tay, trầm mặc mà nhìn đối phương được đưa lên cáng thương binh khiêng xuống.

Hắn không có tiến thêm một bước tỏ vẻ gì, Cao Sướng bên này cũng chỉ có thể đưa binh lính lần lượt lên để chịu đánh.

Hai mươi mốt, hai mươi hai.

. hai mươi lăm, hai mươi sáu.

. Cứ như vậy con số một mực tăng lên liên tục đến ba mươi, chờ đến khi tên lính thứ ba mươi bị đánh ngã trên mặt đất, Lâm Tông Ngô rốt cục chắp hai tay sau lưng, xoay người xuống đài, dùng thanh âm hùng hậu nói: “Từ nay về sau, cho phép ngươi bày ra lôi đài.

Thủ hạ phụ trách trông coi “Bách Vạn Binh Mã Lôi Đài” của Cao Sướng lúc đầu có chút đắc ý, đánh tới lúc này thì sớm cả người cả sớm thấm ướt mồ hôi lạnh, nghe được câu nói này rốt cục cũng thở phào ra một hơi thật dài.

Dưới lôi đài là một trận hoan hô cuồng nhiệt. Có người tán thưởng Cao Sướng bên này ứng đối quả thật lợi hại, so với Chu Thương lúc đầu không biết trời cao đất dày bên kia quả thực mạnh hơn quá nhiều; cũng có càng nhiều người tán thưởng Lâm giáo chủ võ nghệ siêu phàm, mà loại ứng đối này cũng quả thực không mất đi bá khí của “Người đệ nhất thiên hạ”.

Trận cuồng hoang cứ như thế diễn ra, tin tức Lâm Tông Ngô mấy ngày nữa sẽ đặt chân tới “Thiên Bảo Đài” của Thời Bảo Phong từ từ lan truyền ra.

“Sắp xảy ra chuyện.

. Sắp xảy ra chuyện.

.

Buổi chiều, sắc trời âm trầm là bao trùm thành thị.

Thành Giang Ninh trên ngỏ lớn ngỏ nhỏ, ban đầu các loại lời đồn trong chốc lát được truyền ra, ngay sau đó có một ít chủ tiệm thấy sắc trời âm trầm bắt đầu dọn quán đóng cửa.

Nhà cũ Tô gia phụ cận đường phố, Tiết Tiến đi ăn xin nửa ngày mà không nhận được quá nhiều sự chú ý, sau đó nhận thấy bầu không khí có chút không đúng lắm bầu, cũng thấp giọng rì rầm vội vàng chạy về “Nhà”, hắn một đường lục tìm một số cây củi, trở lại bên dưới vòng cầu phụ cận khách điếm Ngũ Hồ mới thoáng cảm thấy một chút kiên định.

“Sắp xảy ra chuyện.

. Sắp xảy ra chuyện.

.

Hắn rúc ở dưới vòm cầu u ám, Nguyệt Nương ngồi kế bên hắn, thấp giọng nói chuyện, ngồi dưới vòm cầu nhìn sắc trời bên ngoài chán nản tựa như muốn chuyển đen.

Bên trong đại đường của khách điếm Ngũ, từng nhóm từng nhóm người giang hồ từ bên ngoài quay về, ngồi ở đây thấp giọng trò chuyện về sự tình phát sinh buổi sáng, có người cùng với lão bản ngày thường coi như cũng có quan hệ tốt chỉ điểm vài câu. Lão bản bên này là giơ cờ của “Công Bình Vương” Hà Văn, nhưng cũng đã gia cố tốt cửa sổ, phòng cho sẽ có chút chuyện gì đó phát sinh sau này.

Phòng nhỏ ở trong góc lầu hai của khách sạn, Ninh Kỵ đang chỉ đạo tiểu hòa thượng nằm nhoài tại trên bàn luyện chữ, tiểu hòa thượng nắm bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống trên giấy bảy chữ “Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không”. Chữ viết cực kì khó coi.

“Sư phụ.

. Chỉ dạy ta biết chữ, luyện.

. Luyện tập rất ít.

.

Lúc trước hai người cùng đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa thời điểm, tiểu hòa thượng liền một lần vì thế đỏ mặt, với trình độ văn hóa của hắn chỉ miễn cưỡng có thể đọc hiểu, nhiều nhất là viết xuống tên của bản thân, vì thế khi vị đại ca trước mặt biết được, thì rất mất mặt. Ninh Kỵ lúc đầu tưởng rằng tóm được một gã cu-li biết viết chữ, sau này phát hiện mình còn phải giúp đối phương viết xuống một cái danh hiệu, vô cùng đau đớn, liền không tránh được nói thêm chút ít: “Đức trí thể mỹ phải phát triển cân đối.

.

” chỉ là tiểu hòa thượng nghe không hiểu hắn nói nhảm cái gì.

Đáng nhắc tới là, hai ngày này sau khi bọn họ gặp nhau, đã đánh hết những nơi nhỏ lấy danh nghĩa “Diêm La Vương” Chu Thương, lần đầu tiên đánh thì không quá thuần thục, đánh xong liền nhanh chóng rời đi, rạng sáng hôm nay rốt cục cũng lưu lại danh hào trên tường, chính là “Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên” cùng “Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không”, ở cuối cùng là bốn chữ “Đến đây một chuyến”, rất là tiêu sái. Đây chính là lần đầu hợp tác coi như thành công của bọn họ.

Hai người ban đêm đi tuần tra, ban ngày quay về nằm trên một cái giường ngáy o.

. o, bỏ qua sự việc Lâm Tông Ngô buổi sáng đánh lôi đài. Sau khi tỉnh lại tiểu hòa thượng bị buộc ngồi luyện chữ, cũng may chữ của hắn mặc dù sai nhưng thái độ ngược lại rất thành khẩn, khi cho minh chủ đại nhân lần đầu làm thầy rất vui mừng.

“Đọc sách nhiều một chút luôn luôn là việc tốt!

Hắn lấy tư thái của đại nương năm đó dạy hắn đứng cạnh tiểu hòa thượng vùi đầu luyện chữ đi tới đi lui ân cần giáo dục.

“Tầm mắt sư phụ ngươi vẫn có chút hạn hẹp.

.

“Cái chữ này ghi sai rồi, ha ha.

.

Tiểu hòa thượng liên tục gật đầu.

Cái này gọi là lưu truyền hương hỏa.

Nghiêm túc dạy trong chốc lát đến khi đã thảo mãn, Ninh Kỵ mới đi đến đại đường nghe lén các loại tin tức. Thời điểm gần đến chạng vạng, hắn đến phía sau nhà bếp bên kia mua chút thức ăn còn dư giá rẻ, đem tới bên dưới vòng cầu nhỏ cạnh bờ sông.

“Người thọt, ngươi làm sao trở lại nhanh như vậy?”

“Sắp, sắp sắp sắp.

. Sắp xảy ra chuyện, sắp xảy ra chuyện.

.

Tiết Tiến quỳ xuống nói cảm ơn, sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu niên mấy ngày gần đây đều tặng đồ ăn cho hắn, muốn nói cái gì đó.

“Sắp xảy ra chuyện, ngươi không rời đi à?”

“Đi.

.

” Môi Tiết Tiến run rẩy, trầm mặc một lát, mới quay đầu lại nhìn một thân ảnh bên trong vòng cầu, “Đi.

. Không được.

.

“Vậy thì ngươi cần phải trốn kĩ.

Ninh Kỵ không nhiều chỉ cười đứng dậy, cũng không lấy lại cái chén cho lão bản khách điếm.

Không lâu sau, màn đêm hôm nay lại buông xuống, hai người thiếu niên ăn cơm chiều, ngồi trong bóng tối nhỏ giọng nói chuyện phiếm, chờ hơn một canh giờ trôi qua mới mặc y phục dạ hành vào, bịt kín khuôn mặt cùng cái đầu trọc, từ bên trong khách điếm nhẹ nhàng lẻn ra ngoài.

Ngày này ban đêm chưa tới giờ tý thì ‘chém giết lẫn nhau’ trong thành đã bắt đầu.

Theo tiếng cười cùng tiếng la của những người dưới trướng đội chấp pháp “Long hiền” vang lên, tay sai của “Bình Đẳng Vương” Thời Bảo Phong cùng “Diêm La Vương” Chu Thương dường như ngay lúc đó bắt đầu xuất động, lao thẳng tới địa bàn “Chuyển Luân Vương” Hứa Chiêu Nam, lần này Hứa Chiêu Nam đã sớm có chuẩn bị, giáo chúng cuồng nhiệt quy mô lớn vào thành hai ngày trước hô to “Thần công hộ thể”, “Quang phù hộ thế nhân” hướng về phía đối phương triển khai phản kích.

Bên trong không khí như vậy, người của Cao Sướng vào ban ngày bị Lâm Tông Ngô đánh ba mươi người cũng có vài thống soái ở trong thành động thủ, đồng thời ẩu đả luôn với Hứa Chiêu Nam cùng Chu Thương, “Long hiền” Phó Bình Ba lúc đầu ra mặt định áp chế đám quân nhân có lực lượng phá hoại lớn nhất này, mà lúc này cục diện trong thành đã thành một mảng náo nhiệt.

Năm thế lực của Công Bình Đảng, tại thời khắc này, tất cả đều đã động thủ.

Hai bóng đen khinh công cao cường tại chỗ tối trong thành trì ồn ào náo động dạo quanh, liền có thể nhìn thấy không ít sự tình ác độc mà trong ngày thường không thấy được.

Bọn họ có thể nhìn thấy một bộ phận thế lực tại tụ tập trong bóng tối mưu đồ bí mật, rồi sau đó là toàn bộ quá trình đi ra ngoài giết người phóng hỏa.

Cũng nhìn thấy huynh đệ sau khi cướp bóc vì chia của không đều triển khai chém giết lẫn nhau;

Bọn họ có còn nhìn thấy thành viên đội chấp pháp duy trì trật tự của “Công Bình Vương” bị lạc ngũ sau đó bị một đám người kéo vào trong ngõ nhỏ dùng côn đánh chết

Cũng nhìn thấy nữ nhân và hài tử trong áo quần rách rưới bị giam bên trong sân viện hắc ám.

Một ít người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ người ta bị nhất lên nhét vào bao tải, vài người khác hi hi ha ha ném bao tải vào trong sông.

Một số người thậm chí bị ném trực tiếp vào lửa lớn.

.

Trong tòa thành trì này, không chỉ có người như Tiết Tiến có vận mệnh bi thảm, lúc mà trật tự biến mất, chỉ cần kỹ càng quan sát tình hình chung cũng đã có thể thấy được điều này. Hai gã thiếu niên có thể cảm thấy phẫn nộ, nhưng phẫn nộ có thừa, có một ít tâm tình cũng đã có thể kìm xuống.

“A Di Đà Phật, tiểu nạp trên hành trình xuôi nam này, chưa từng thấy qua nhiều thảm kịch như thế.

. Đây có lẽ chính là cảnh tượng của Địa Ngục Đạo.

.

” Tiểu hòa thượng cứ như thế nhìn nhận được sự tình, nghĩ thầm chuyện này có lẽ là sư phụ muốn để cho bản thân mình đến Giang Ninh nhìn xem nguyên nhân. So sánh với nơi này, một số sự việc bản thân ban đầu nhìn thấy ở Tấn Địa đều có vẻ không đáng để nhắc tới.

“Hừ! Công Bình Đảng đều không phải người tốt lành gì!

” Ninh Kỵ thì vẫn một mực duy trì cái nhìn của hắn, “Kẻ xấu xa nhất chính là Chu Thương! Nhất định phải làm thịt hắn.

Dựa theo những gì thấy được trong ba buổi tối nhìn lén mà nói, trong năm thế lực Công Bình Đảng kẻ xấu xa nhất, thủ đoạn tàn bạo nhất, cũng chính là Chu Thương, thủ đoạn giết người của bọn họ vô cùng tàn nhẫn, cũng rất là huyết tinh, có rất nhiều người trong đó đều không chỉ là muốn giết chết địch nhân, mà đã bắt đầu hưởng thụ khoái cảm do tàn bạo cùng ngược đãi mang lại.

Mà đối với việc làm thế nào để tìm được Vệ Húc Văn, ngay ngày trước sau khi quan sát tình hình, Ninh Kỵ cũng đã có đơn giản kế hoạch.

Ngày hôm nay vào ban đêm, sau khi đã đi qua đơn giản dò xét một phen, hai người nhìn trúng một chỗ bến tàu nhỏ bên cạnh kho hàng ở thành tây liền phát động tập kích.

Kho hàng này hiện tại thuộc về một tiểu đầu mục dưới trướng “Diêm La Vương” Chu Thương, ban đêm sau khi có lửa lớn nổi lên hơn mười người lưu lại kho hàng này tiến hành phòng thủ, hơn nữa dựa theo quan sát của Ninh Kỵ, tiểu đầu mục kia vẫn như lúc trước lưu bên trong kho hàng, liền nói rõ nơi này xác thực tồn trữ một bộ phận vật tư trọng yếu.

Nửa đêm, hai thân ảnh trốn trong sân viện phía sau kho hàng.

Giao chiến hỗ loạn bên trong kho không duy trì lâu, thời điểm có người bên trong cầm lửa người phát hiện hai đạo thân ảnh tập kích, kho hàng phụ cận đã có sáu gã phụ trách phòng thủ lục lâm giang hồ bị giết chết, ngay sau đó thân ảnh kia giống như bọ âm thầm đột nhập trong bóng đêm chập chờn ánh lửa, cánh tay thường vung lên một chọc một phát một sinh mạng liền biến mất, có người cầm bó đuốc trong tay bị đánh bay ra tứ tung nơi chân trời, còn chưa hoàn toàn rơi xuống đất đã có người cuồng loạn rống giận ngã xuống, trên yết hầu hoặc trên eo, đùi máu tươi nồng nặc lan tràn.

Trong lúc hành động, Ninh Kỵ không kiềm chế thân thủ của bản thân, cơ hồ là không kể bất cứ thủ đoạn gì mà triển khai giết chóc. Mà tiểu hòa thượng ngày thường tính tình có vẻ mềm yếu, nhưng khi tiến hành “Giết người xấu”, thời điểm hành động cậu cầm lấy một cây chủy thủ ngắn đao phong như thấy máu mà đánh ra, đây là sư phụ hắn dựa vào tuổi tác của hắn mà chế tạo một phương thức tác chiến vừa sức, Ninh Kỵ thừa nhận thời điểm hắn nhỏ hơn hiện tại hai tuổi dì Hồng thiết kế cách đánh cơ bản cho hắn cũng là con đường này.

Thời điểm tiểu đầu mục trấn thủ bên này vung vẩy trường đao từ trong phòng lao tới, chỉ có vẻn vẹn một cái đối mặt liền bị người đoạt đao đâm ngược về, trường đao xuyên qua bụng, đính trên vách tường.

Ở giữa sân viện là một mảng huyết tinh, có người nằm dưới đất nhúc nhích, rên rỉ, từng người áo đen có vóc dáng hơi thấp xông vào nội bộ kho hàng, bên này còn lại hai gã lâu la đang chém giết, người áo đen có vóc người cao hơn chút ít đi đến trước người tiểu đầu mục, vươn tay sờ thân thể hắn.

“Ai, sư phụ ngươi thiết kế ra cách đánh này, có chút ý vị nha.

.

Tiểu đầu mục cảm giác được lồng ngực mình đang bị đối phương sờ sờ, cổ họng không che giấu được mà ứ đọng hắn cũng không hiểu là ý vị là cái ý vị gì.

“A, A Di Đà Phật.

.

Người áo đen tuổi nhỏ hơn đi ra, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm người sống, ngữ điệu trong miệng ngoài muốn lại cực kỳ ngây thơ.

“Ngươi, các ngươi.

.

” Tiểu đầu mục khó khăn mở miệng.

“Ngươi biết lão đại của ngươi, ‘Thiên phạt’ Vệ Húc Văn sao?” Người thiếu niên ở trên thân hắn sờ tới sờ lui mở miệng hỏi.

“Các ngươi.

. Lão tử.

.

“Chúng ta muốn tìm hắn, ngươi có biết hắn ở nơi nào hay không?”

“Lão tử.

. Là.

.

” Máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra.

“Là tốt.

” thiếu niên lắc đầu, lấy chút bạc từ trên thân hắn cất vào trong lồng ngực của mình, lại lấy pháo hiệu dùng để cảnh báo ra, “Vật này thả ra, sẽ có người tìm đến đây.

. Ngươi chảy thật là nhiều máu, Ngộ Không, bó đuốc.

Tiểu đầu mục bị đóng chặt trên tường có cảm giác thập phần suy yếu, hắn sau đó trông thấy tiểu hòa thượng nói A Di Đà Phật cầm bó đuốc đi qua, người thiếu niên bên này lại từ trên thân móc móc tìm kiếm, móc ra một cái.

. Bút lông lớn.

Mặc dù cảm giác được mình sẽ chết, tiểu đầu mục vẫn biểu hiện ra thần sắc hoang đường mà nhìn bọn họ đưa bút lông đưa đến trên miệng vết thương của hắn và trên vết đao thấm nồng đặc mùi máu tươi, sau đó tiểu hòa thượng giơ bó đuốc, để đối phương viết chữ trên bức tường bên cạnh, sau khi thiếu niên kia viết xong lại đến lượt tiểu hòa thượng cầm lấy bút ghi, cũng không biết bọn họ ghi cái gì trên đó.

.

“Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên, Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không — đến đây một chuyến.

Sau khi viết xong hàng này, Long Ngạo Thiên lại nghĩ nghĩ, viết ra mục đích của bản thân ở phía sau, hắn ghi hai chữ “Thiên phạt”, để tiểu hòa thượng vẽ vẽ một phen, vì thế càng về sau thì văn tự trên tường biến thành:

“Minh chủ võ lâm Long Ngạo Thiên, Tề Thiên Tiểu Thánh Tôn Ngộ Không — đến đây một chuyến. Thiên phạt, giết giết giết!

Tiếp theo sau đó bọn họ ở bên trong kho hàng tìm tòi một phen, thả chạy bảy tám nữ nhân áo quần rách rưới bị giam trong đó không biết bao lâu, lại tiến hành vơ vét một phen và tiến hành bố trí một chút, sau mới từ trên thân của một đám người chết tìm ra pháo hiệu, lấy pháo hiện đó kéo căng rồi thả ra từng cái từng cái.

Vào những ngày này, tràng diện ban đêm giao chiến trong thành không ít, khói lửa lệnh tiễn cũng thường xuyên được bắn lên trời, nhưng bên này đột nhiên thả ra một đống pháo hiệu, người lúc trước lệ thuộc vào cái kho hàng này là những người đầu tiên vội vàng trở về, mắt thấy tình thế phía trước, lại vội vàng chạy đi gọi người, ngay sau đó có một nam tử cưỡi ngựa lớn được năm sáu chục tên đao thủ bảo vệ xung quanh đi tới, mọi người đồng loạt tiến vào kho hàng, nhìn một màng thi thể nằm la liệt khắp nơi cùng tin tức được ghi lại trên vách tường.

Chữ viết trên tường rõ ràng là hai người ghi lên.

Hai loại chữ viết không hề đồng dạng, một cái thì xiêu xiêu vẹo vẹo, một cái lại ngây thơ mềm mại, nghênh ngang mà ghi ở nơi này thoạt nhìn thì rất buồn cười, nhưng những chữ viết này là dùng máu tươi ghi lên, một tiểu đầu mục của bọn họ bị một đao xuyên bụng, đóng đinh bên cạnh vách tường có chữ viết. Mà xung quanh sân viện có không ít thi thể đều là bị một đao cắt họng. Điều này khiến cho toàn bộ cảnh tượng thậm chí gợi lên một bầu không khí yêu dị.

Sau khi vị thủ lĩnh cưỡi con ngựa lớn đi vào quan sát một lượt, liền chỉ huy thủ hạ tuần tra xung quanh.

Cách cách đó không xa có một khúc sông hắc ám, hai đạo thân ảnh nằm nhoài ở trên đê sông, vụng trộm quan sát hết thảy. Bên trong đám cỏ cách bọn họ không xa đám thậm chí ở còn có một thứ từ được vội vàng trộm ra từ bên trong kho hàng, một thùng gỗ trang bị màu đen chứa bột phấn.

“Xem đi, ta đã nói nếu có một tên lão đại chết, hắn ở trên sẽ liền đi tìm.

Long Ngạo Thiên như thùng sắt lốc ca lốc cốc, truyền thụ kinh nghiệm nhân sinh cho tiểu đệ bên mình: “Chúng ta lại ghi danh hào Thiên Phạt ở trên tường, những lão đại này đương nhiên ai cũng sẽ muốn báo lên phía trên, chúng ta tiếp tới bất kể là đi theo hắn, hay vẫn là bắt hắn, thì chỉ cần một ít tin tình báo.

“Long đại ca thật lợi hại, ta lại không nghĩ đến được điều này.

” Tiểu hòa thượng khâm phục mà tán thưởng, ở bên trong bóng tối trừng to mắt, quan sát tỉ lệ của bóng người ngồi trên con ngựa, “Võ công của người này có lẽ tạm được.

“Ừ, cũng không biết hắn là cấp bậc gì.

. Người có hơi nhiều, chẳng qua cũng không sao cả, lát nữa đi theo đám người bọn hắn trở về, xem ta nổ chết này đám vương bát đản này, thừa dịp hỗn loạn bắt hắn đi.

.

“Ừm.

” Tiểu hòa thượng liên tục gật đầu, qua chốc lát lại nói, “Long đại ca, hắn, hắn đi về hướng chúng ta bên này, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Ờ?” Long Ngạo Thiên đang quay đầu xác nhận tỉ lệ thuốc nổ bên trong thùng gỗ kia nghe nói vậy thì xoay đầu lại.

Hai thân ảnh quan sát người ngồi trên con ngựa lớn đang vênh váo tự đắc đi tới.

“Đại ca, người bên cạnh hắn không nhiều.

.

” Tiểu hòa thượng đong đưa bả vai lão đại.

“Ta biết.

.

“Vậy thì có động thủ hay không?”

“Người hành tẩu giang hồ, phải nhịn được sự tức giận.

.

“À, vâng.

.

Không khi giữa hai người có chút trầm lặng.

Qua chốc lát sau.

.

“A, có sơ hở.

.

“Người này có sơ hở rất lớn a.

.

Bên trong bóng tối hai gã giang hồ ngớ ngẩn nhất thời xoắn xuýt không dứt.

Không lâu sau, bên trong khúc sông hắc ám cách kho hàng không xa, thuộc hạ Diêm La Vương đang cưỡi ngựa tuần tra, quăng ra một sợi dây thừng từ bên cạnh, trực tiếp khoác lên thân thể hắn, hai bóng đen nho nhỏ kéo theo cái dây thừng kia, ngay lúc đó từ trong bóng tối lao ra như vũ bão hướng về phía trước.

Tướng lĩnh kia bị kéo ngã xuống mặt đất, sau đó cả người trượt dài về phía trước. Chiến mã hoảng sợ hí dài một tiếng rồi chạy như điên, vài tên thủ hạ đuổi theo không kịp, mắt thấy chiến mã chạy về phía tiền phương, một người áo đen hơi cao hơn người còn lại cầm dây thừng chạy nhanh về phía trước, xoay người nhảy lên lưng ngựa, miệng hô to: “Bắt được rồi.

Người nhỏ hơn kia cũng cũng hô lên: “Bắt được rồi!

Chiến mã hướng về phía trước chạy như điên, tên đầu mục dưới trướng “Diêm La Vương” kia bị trói lúc thì ngã văng xuống bờ sông, lúc thì lại loảng xoảng loảng xoảng được kéo đi lên, cứ như vậy bị kéo chạy về hướng bóng đêm ở xa xa, tiếng kêu bên này mới bộc phát ra, một đám người phần phật đuổi theo phía sau.

.

Cùng thời khắc đó, đại ác nhân Vệ Húc Văn không biết mình bị một đôi giang hồ ngớ ngẩn nhắm vào, đang ở tại một chỗ khác trong thành thị, tiến hành thúc đẩy một đại sự.

Tối hôm đó, hắn tiếp tục phát động người của “Diêm La Vương” tập kích “Chuyển Luân Vương” với thanh thế to lớn, nhưng đối với hắn mà nói, biểu diễn ra thanh thế to lớn như thế thì cho tới hiện tại đều không liên quan đến sự thành bại.

Hắn ngồi ở nơi tối tăm trong lầu các, nhìn xuống phía dưới thấy được đình viện cũ nát tỏng đó còn có một đạo thân ảnh đơn bạc. Người đó tên là Miêu Tranh, chừng ban đêm mấy ngày trước người này đã rơi vào tay hắn, tới hiện tại hắn đã hiểu rõ cách để dùng đối phương.

Miêu Tranh còn lại hai thân thích — đệ đệ cùng nhi tử của hắn– lúc này đang ở trên lầu các cùng Vệ Húc Văn đứng trong một gian, Vệ Húc Văn thái độ từ đầu tới đuôi đều rất hiền lành.

“Yên tâm, hắn làm có thể làm tốt việc, các ngươi đều có thể vui vẻ mà sống tiếp.

Qua trong chốc lát, chuyện hắn muốn làm đã xuất hiện.

Một thân ảnh màu đen xuất hiện trên đường phố bên ngoài, từ từ hướng về phía bên này đi tới, xuyên qua lỗ hổng của sân viện cũ nát, Miêu Tranh ở bên trong sân viện cũng có thể thấy một màn như vậy phát sinh, thân thể hắn run nhè nhẹ.

“Không phải nói.

. Người đến sẽ là một nữ nhân?”

Bên trên lầu các, Vệ Húc Văn thấp giọng hỏi.

Dường như cũng là sợ sẽ chịu ảnh hưởng khi chạm mặt, cách một khoảng cách đạo thân ảnh bên trong bóng tối kia hướng về phía bên này nói ra thanh âm: “Ta là An Tích Phúc, thay thế Tư Ất đến gặp ngươi.

Vệ Húc Văn trên lầu các trước mắt liền sáng ngời, hai tay hắn nhẹ nhàng khép lại, thấp giọng nói: “Tốt.

Xa xa bên trong thành thị có tên lệnh cùng pháo hiệu bắn lên, các loại giao chiến đang tiếp tục diễn ra. Đường phố bên này, vài chục đến vài trăm đạo thân ảnh chìm trong bóng tối im lặng ác ý, hướng tới bên này mãnh liệt xông lên

An Tích Phúc chậm rãi đi tới phía trước, bóng tối, sắp ngưng tụ.

.

Chỉ nghe “A.

.

” một tiếng.

Miêu Tranh hô to đi ra.

Trong nháy mắt, thân ảnh An Tích Phúc lẫn lộn trong bóng tối u ám giống như quạ đen vội vàng thối lui, Vệ Húc Văn trên lầu các một tiếng quát mắng khua tay, ‘roạt’ một tiếng rút trường đao bên hông thị vệ đứng cạnh gã. Trên đường dài từ gần đến xa, người phục kích lấy tra vật yểm trợ, tràn khắp trời đất, mãnh liệt mà ra.

.

Bên kia, chiến mã lao nhanh trên đường phố tối đen.

Tiểu hòa thượng ở phía sau vừa chạy như điên, vừa hướng về phía người cưỡi ngựa phía trước đang cưỡi đến không vui mở miệng kêu: “Đại ca, đại ca, dừng lại, dừng lại.

.

Long Ngạo Thiên ở phía trước quay đầu lại: “Cái gì?”

Truy binh phía sau đang đuổi đến khoảng cách giữa mình và bọn họ cũng không tính là xa, hắn đang chuẩn bị tìm địa phương yên tĩnh nào đó khảo tra tù binh kia mà.

Tiểu hòa thượng vừa chạy nhanh theo ngựa, vừa chỉ vào người nằm dưới đất: “Hắn, hắn bị đâm chết.

.

“À?” Long Ngạo Thiên dừng ngựa nhảy xuống, đi đến gần quan sát. Người này xác thực đã đầu nát máu chảy, cũng không biết là ở nơi nào không cẩn thận đụng vào đầu đá.

Hai người đứng ở ven đường sờ sờ cằm, nhất thời có một chút trầm mặc. Trong bóng tối phía sau âm thanh truy sát ngược lại càng lúc càng lớn.

“Làm phải sao bây giờ a.

.

“Ai bảo hắn cưỡi ngựa.

.

” Long Ngạo Thiên rầu rĩ không vui, ngay sau đó vẫy vẫy tay, “Được rồi, vậy trả người lại cho bọn họ đi.

“Vậy kế tiếp phải làm sao bây giờ?”

“Tiếp tới? Chúng ta ngay từ đầu đã giết lão đại của bọn họ, đây là lão đại của lão đại, ừ, tiếp tới lão đại của lão đại của lão đại của bọn họ nói không chừng sẽ đi qua bên này có lẽ chính là Vệ Húc Văn.

“Vậy chúng ta chờ thêm chút nữa?”

“Đúng vậy, lần này phải cẩn thận chút ít, không thể ra tay loạn.

.

Bên trong bóng tối, hai người tổng kết kinh nghiệm, hấp thu giáo huấn. Long Ngạo Thiên đưa chân đá đá người chết nằm trên mặt đất than thở, vẫn là có chút tiếc nuối.

Đương nhiên, thời điểm truy binh chạy đến, hai đạo thân ảnh cũng đã không thấy đâu.

Tối hôm đó, Vệ Húc Văn không đến. Hắn là sáng sớm ngày thứ hai mới biết được sự tình bên này.

Toàn bộ sự tình náo động, cực kỳ hỏng bét.

.